Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 63



Tả Tư Nam nói xong, Thẩm Thư Điềm ngạc nhiên, vành tai hơi ửng hồng, cô mím môi, nhìn cậu, khó hiểu mà nói: “Hả.”

“Không ổn chút nào.” Lúc nói xong lời này, giọng cô vẫn còn một chút không chắc.

“Tại sao không ổn?” Tả Tư Nam khẽ nhướng mày, giọng nói lười biếng, thoải mái như mọi khi: “Em là bạn gái của anh.”

Tả Tư Nam nhìn cô một cách thản nhiên, dường như hoàn toàn không cảm nhận mình đã làm sai điều gì, thậm chí cảm thấy điều đó hoàn toàn đúng đắn.

Thẩm Thư Điềm muốn giãy dụa, nhưng Tả Tư Nam dùng lực một chút, tuy rằng còn sốt, nhưng cậu vẫn khỏe hơn cô rất nhiều, dễ dàng kéo cô ngồi lên giường.

Sau đó cậu mở mắt ra, giọng có phần ủy khuất nói: “Anh cảm thấy không thoải mái.”

Thẩm Thư Điềm dừng một lúc, sau đó liền từ bỏ phản kháng, hơi phồng má, vén chăn lên rồi ngủ thiếp đi.

Tả Tư Nam tắt đèn, trước mắt chỉ thấy tối đen, cậu quay người đối diện với cô, trầm mặc.

Cậu muốn ôm cô nhưng bây giờ cậu đang ốm, cho nên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý nghĩ này.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy khá mệt mỏi, nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ đi.

Hơi thở nhẹ của cô gái nhỏ ở ngay bên tai cậu, thần kinh của Tả Tư Nam hoàn toàn thả lỏng, cậu cũng bình tĩnh lại.

Sáng sớm, Thẩm Thư Điềm đột nhiên mở mắt, vẫn còn ngơ ngác trước cảnh tượng xa lạ trước mắt.

Cô nghiêng đầu, hiện ra khuôn mặt thanh thản của chàng trai, Tư Nam đang yên lặng ngủ say.

Thẩm Thư Điềm không dám cử động quá nhiều, cô nửa người chống đỡ, giơ tay sờ trán cậu, nhiệt độ đã giảm xuống, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thư Điềm vén chăn bông xuống giường, cô vẫn đang mặc đồ ngủ, đành phải quay về ký túc xá.

Thẩm Thư Điềm mua bữa sáng đặt lên bàn, lúc này trời vừa rạng sáng, ít người đi đường, chỉ thấy một ông già dẫn theo một chú chó nhỏ đang chạy bộ.

Thẩm Thư Điềm vội vàng bắt xe trở về ký túc xá.

Thẩm Thư Điềm đẩy cửa ký túc xá ra, Viên Mộc Chi vừa mới đứng dậy, đánh răng, quay đầu lại nhìn cô, mơ hồ nói: “Chào buổi sáng, cậu về sớm vậy sao.”

“Buổi sáng, à không, tối qua tớ đi gấp, mặc đồ ngủ xong liền chạy ra ngoài.” Nói đến đây, Thẩm Thư Điềm cảm thấy xấu hổ, nhấc bữa sáng trong tay lên và cười nói: “Lúc đi về tớ đã mua bữa sáng, cậu tắm rửa xong là có thể ăn.”

Viên Mộc Chi nhổ nước bọt trong miệng ra, “Ồ, tớ thực sự làm phiền cậu rồi.”

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, có bánh bao mà cậu thích.” Thẩm Thư Điềm mở tủ, tìm bộ quần áo cô muốn thay.

Viên Mộc Chi quay lại và hỏi: “Bạn trai của cậu đã khỏe chưa?”

“Anh ấy đã hạ sốt rồi.” Thực sự, Thẩm Thư Điềm rất muốn dành thời gian cho Tả Tư Nam, nhưng là ngày thứ hai đi làm lại xin nghỉ phép thì cũng không tốt. Thôi thì vào lúc giữa trưa sau khi tan làm, cô sẽ lại đến thăm cậu.

Viên Mộc Chi gật đầu, bước tới và lấy đi bữa sáng của cô.

Thẩm Thư Điềm cũng nhanh chóng chạy vào phòng tắm thay quần áo.

Khi Tả Tư Nam mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu sáng cả căn phòng, cô gái đã không còn ở bên cậu nữa, cậu liếc nhìn điện thoại và thấy đã chín giờ, chắc giờ cô đã có mặt ở tòa soạn.

Điện thoại đầu giường reo lên, cậu liếc nhìn nó, uể oải trả lời: “Xin chào.”

Giọng nói có chút khàn khàn, hiển nhiên cậu vừa mới tỉnh lại.

Thi Lâm nghẹn ngào nói: “Anh Tả, sao hôm nay anh không đến trường?”

Hiện đang Thi Lâm trốn trong nhà vệ sinh, lén lút gọi cho Tả Tư Nam.

Vào năm cuối trung học, tính cách của giáo viên chủ nhiệm đột nhiên thay đổi, ngay cả tính cách bình thường của Thi Lâm cũng bị ảnh hưởng nặng nề.  Không còn cách nào khác, họ là đối tượng quan tâm của trường, các giáo viên mỗi môn học muốn chăm sóc họ cẩn thận.

Sau khi Thẩm Thư Điềm vào đại học, Tả Tư Nam cư xử tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu và kết thúc giờ học đúng giờ, khiến tất cả giáo viên các môn học, kể cả hiệu trưởng đều bị sốc.

Thi Lâm biết rằng điều này thực sự là nhờ Thẩm Thư Điềm, dù sao thì Tả Tư Nam đã tuân theo lịch trình của Thẩm Thư Điềm trong nửa sau của năm cuối trung học.

Tả Tư Nam lười biếng vén chăn lên, đứng dậy đi về phía phòng khách nhỏ.  Trên bàn vẫn còn đồ ăn cô gái nhỏ mua cho cậu, nhưng vì mua sớm nên nó đã nguội.

Trong mắt cậu hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ ở trường đại học Z.”

Thi Lâm hơi sửng sốt, “Hả, anh Tả, anh Tả đi gặp chị Thẩm à.”

“Ừ.” Tả Tư Nam nhẹ nhàng nói.

Thông qua bạn bè, Thi Lâm biết rằng Thẩm Thư Điềm sẽ làm thực tập sinh một thời gian trước khi trở về, nhưng cậu ấy không ngờ Tả Tư Nam lại sốt ruột, gấp gáp đi tới đó, cậu ấy không khỏi ngạc nhiên trong giây lát

Thi Lâm cười nói: “Xem ra là tương tư thành bệnh, ai đó không thể chờ đợi được.”

Tả Tư Nam không phủ nhận.

Thi Lâm tặc lưỡi nói: “Khi nào cậu mới trở về?”

Tả Tư Nam: “Hai ngày nữa tớ sẽ về.”

Thi Lâm kinh ngạc: “Nhanh như vậy ư?”

Thành tích của Tả Tư Nam vượt trội hơn người, Thi Lâm nghĩ cậu sẽ ở lại thêm một thời gian, đợi Thẩm Thư Điềm rồi cùng nhau trở về.

Tả Tư Nam: “Để cô ấy yên tâm thực tập, tớ không muốn làm phiền cô ấy.”

Nếu cậu ở đây quá lâu, Thẩm Thư Điềm có lẽ sẽ không khỏi đặt nhiều tâm tư trên người cậu.  Huống chi, mặc dù ạm không lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng so với cậu, Thẩm Thư Điềm còn lo lắng nhiều hơn, cậu ở lại quá lâu cũng không tốt.

Thi Lâm không kịp cảnh giác, bị bắt ép ăn “cơm chó”, chỉ đành nói: “Được.”

Sau khi Thẩm Thư Điềm vào đại học, ngày thường, Tả Tư Nam cũng không khác gì, cậu làm những gì mình phải làm. Và khi Tả Tư Nam tiếp xúc với Thẩm Thư Điềm, họ mới cảm thấy khác biệt của cậu. Cậu đã trở nên ấm áp hơn.

Trên thực tế, rất nhiều người đã suy đoán liệu Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm đã chia tay hay chưa, tin đồn này lan truyền rộng.  Vì Thẩm Thư Điềm là một ví dụ thành công, phần lớn các cô gái không thể kiềm chế được mà ngõ lời với Tả Tư Nam.

Nhưng tiếc thay, họ chỉ nhận được kết quả thất bại.

Thi Lâm cúp điện thoại, đi ra ngoài, không làm gì khác ngoài suy nghĩ về đống bài kiểm tra trong lớp.

“Thi Lâm.” Phía sau truyền đến một giọng nữ, Thi Lâm dừng lại một bước, trên 

Hách Cúc giữ nguyên vẻ mặt, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Tớ có chuyện muốn nói về Tả Tư Nam, vừa rồi tớ không nhìn thấy cậu ấy trong phòng học, khi tớ hỏi người khác thì họ nói không biết. Cậu bạn là bạn thân của cậu ấy, có phải cậu ấy bị ốm nên nghỉ phải không?”

Có một bạn nam cùng lớp tình cờ đi ngang qua, Thi Lâm ngẩng cổ đi về phía trước: “Không phải.”

Hách Cúc nghiến răng nghiến lợi đuổi theo: “Vậy tại sao cậu ấy không tới lớp?”

Bạn nam cùng lớp liếc nhìn cậu rồi im lặng.

Thi Lâm kiềm chế, không được trợn mắt lên, vì như vậy sẽ hủy hoại hình ảnh của cậu ấy quá nhiều, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cậu ấy có bạn gái, hiểu không.”

Hách Cúc dừng một chút, trên mặt mỉm cười, nói: “Biết rồi.” Cô ta nhìn sang bên cạnh, lại nói: “Giáo viên có chuyện muốn hỏi cậu ấy, cho nên tớ chỉ muốn truyền lời.”

“Có việc gì không thể để tớ thông báo với cậu ấy.” Thi Lâm thực sự không muốn quan tâm đ ến cô ấy. “À, cậu ấy đi tìm bạn gái.”

Sắc mặt Hách Cúc đỏ bừng, gượng cười nói: “Vậy thì, tớ về trước.”

Thi Lâm phớt lờ cô.

Bạn học nam nhìn Hách Cúc rời đi, lắc đầu: “Cảm thấy cậu ấy thật đáng thương.”

Không phải cô ta ngu ngốc, mọi người trong lớp đều có thể thấy Tả Tư Nam nghiêm túc đến mức nào, thế mà có người thà giả mù còn hơn thừa nhận sự thật này.

Tuy nhiên, bạn học nam vẫn quay lại nhìn Thi Lâm với vẻ mặt thờ ơ và nói: “Anh Tả thực sự đã đi rồi.”

Thi Lâm nhếch môi, thản nhiên nói: “Đương nhiên.”

Bạn nam thở dài: “Tớ cũng muốn có một người bạn gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như chị Thẩm.”

Thi Lâm vỗ vào đầu bạn học nam, cậu ta ôm đầu hỏi: “Anh Lâm, cậu đang làm gì vậy?”

“Tớ chỉ muốn hỏi là cậu đã tỉnh mộng chưa?”

Thẩm Thư Điềm và Viên Mộc Chi còn phải thích ứng với rất nhiều thứ trong toà soạn, Thẩm Thư Điềm lấy một cuốn sổ nhỏ và cẩn thận ghi lại những điểm chính mà chị Sam nói.

Bây giờ họ mới đến, trước tiên họ sẽ làm công việc giống như chị Sam, Thẩm Thư Điềm bắt đầu cố gắng viết bản thảo với chị Sam theo nhiệm vụ được giao.

Buổi trưa.

Thẩm Thư Điềm giao bản thảo trước, mở điện thoại lên, cô không nhịn được gửi một tin nhắn WeChat cho Tả Tư Nam.

“Cảm giác công việc khá mới lạ.”

“Còn hơi căng thẳng.”

“Em đã cực kỳ nghiêm túc đấy.”

Đêm

Thẩm Thư Điềm và Viên Mộc Chi cùng nhau đi xuống tầng dưới và nhìn thấy Tả Tư Nam đang đợi bên đường.

Cậu thực sự rất xuất sắc, có chỉ đứng ngẫu nhiên ở đó đã có thể thu hút mọi ánh nhìn.

Bước chân của Thẩm Thư Điềm vô thức tăng tốc, nhưng cô phải kiềm chế bản thân một chút vì Viên Mộc Chi ở bên cạnh.

Tả Tư Nam nắm tay cô, Thẩm Thư Điềm dùng khuôn mặt trắng nõn ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó giơ tay sờ trán cậu, cậu ngoan ngoãn phối hợp hơi cúi người xuống, nhiệt độ đã giảm xuống.

Cuối cùng, Thẩm Thư Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Viên Mộc Chi nhìn hai người, bầu không khí mà cô ấy không thể xem vào, lặng lẽ đứng đó, chỉ nghĩ rằng cô ấy chỉ là một cái cây bên cạnh.

Cuối cùng Thẩm Thư Điềm cũng nhớ ra mình vui mừng đến mức quên mất Viên Mộc Chi ở bên cạnh, cô quay lại nhìn Viên Mộc Chi với vẻ xấu hổ, tuy cảm thấy xấu hổ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nắm tay anh, trịnh trọng giới thiệu: “Mộc Chi, anh ấy  là bạn trai của tớ, Tả Tư Nam.”

Cô lại ngẩng đầu lên với nụ cười vô cùng vui vẻ: “Đây là bạn cùng phòng của em, Viên Mộc Chi.”

Tả Tư Nam khẽ gật đầu, nói: “Xin chào.”

Viên Mộc Chi mỉm cười và gật đầu, cô ấy có thể nhìn ra cậu không nhớ đã nhìn thấy cô ấy vào đêm qua.

Thẩm Thư Điềm nhịn không được lắc lắc bàn tay đang bị ảnh nắm lấy, dùng giọng điệu nũng nịu, nói: “Đói bụng rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”

Tả Tư Nam để cô cử động, môi cậu hơi nhếch lên: “Được, để anh mời bữa này.”

Viên Mộc Chi nhìn Thẩm Thư Điềm, hơi giật mình, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Thẩm Thư Điềm thực sự rất độc lập và tự chủ, mặc dù khi ở bên nhau tính cách của cô có phần mềm mại, nhưng cô chưa bao giờ mềm mỏng đến mức như vậy, cô phụ thuộc vào cậu nhiều.

Đây là lần đầu tiên Viên Mộc Chi nhìn thấy ai đó giả vờ trong mắt cô ấy, cô rất tự nhiên làm nũng với cậu.

Còn chàng trai này, trong ánh mắt cậu toàn bộ đều là sự yêu chiều, chỉ khi cậu nhìn vào cô, đôi mắt trong suốt lạnh lùng đó mới dịu lại.

Thật tuyệt vời, thật đáng để ghen tỵ.

Viên Mộc Chi lắc đầu, không muốn trở thành một bóng đèn, “Tớ còn chút việc, nên sẽ đi trước.”

Cô ấy lại nháy mắt với Thẩm Thư Điềm, trong nụ cười mang theo một chút chế giễu, làm cho hai má Thẩm Thư Điềm ửng đỏ.

Viên Mộc Chi: “Thôi, tớ đi trước đây.”

Thẩm Thư Điềm vẫy tay nhỏ về phía cô ấy, “Được rồi, đi đường cẩn thận.”

“Tớ biết rồi, chơi vui vẻ nhé.”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Gần toà soạn một quán lẩu rất ngon, chỉ mất mười phút đi bộ, Thẩm Thư Điềm nghĩ cô có thể đi bộ đến đó thay vì đi taxi.

Suốt đường đi, họ không nói chuyện nhiều, hai người ngầm tận hưởng bầu không khí yên bình.

Ngồi trong phòng, Thẩm Thư Điềm chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, lấp lánh.

Tả Tư Nam giật mình, nói với giọng trầm và ngọt ngào: “Sao vậy?”

“Anh tới đây làm em rất vui mừng.” Thẩm Thư Điềm cũng hơi mím môi, vì anh đã bị ốm nên cô không để lộ cảm xúc, cô ấy ngượng ngùng một chút:  “Em rất nhớ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.