Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 20: Chương 20



Tích tắc, tích tắc…

Không gian phòng khách tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ điểm nhịp.

Thời Tuế nhìn anh.

Toàn thân, từ từng tế bào trong não đến bàn chân đều gào thét hai chữ—

Sợ hãi.

Chính trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ này.

Cô lại cô lại chợt nhìn thấu đôi mắt Yến Thính Lễ, ký ức trở về mùa hè xa xưa, khi họ vừa mới bắt đầu.

Khi ấy.

Dù cảm thấy anh trên giường dữ dội đến mức khiến cô sợ hãi, Thời Tuế cho rằng đó là bản năng si.nh lý, có lẽ do cô quá nhát gan.

Những lúc khác, Yến Thính Lễ đưa cô đi điền nguyện vọng, dạy cô chơi piano.

Thậm chí ngay cả khi Chu Tú Nghiên tặng sơn móng tay, anh cũng hào hứng quỳ dưới ghế, sơn móng chân cho cô.

Ngày đó ở tầng ba nhà họ Yến, cây xanh trong phòng nhỏ của cô nở rộ.

Buổi sáng mùa hè, ánh nắng rải qua cửa sổ, chiếu lên đôi mày rũ xuống của Yến Thính Lễ như mơ như ảo.

Anh dường như vừa xa vừa gần cô.

Dù biết họ chắc chắn không có kết quả nhưng trái tim thiếu nữ của cô không cưỡng lại được sự rung động.

Khoảnh khắc đó, lòng Thời Tuế như kết một quả chua ngọt chưa chín.

Sau khi thay đổi nguyện vọng sang Đại học A, cô âm thầm cho họ bốn năm.

—Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì họ có thể ở bên nhau bốn năm.

Nhưng giờ, khi Yến Thính Lễ ép cô nói về chuyện kết hôn.

Cô không còn cảm nhận được chút rung động thiếu nữ nào như ngày ấy.

Thay vào đó là nỗi buồn man mác bao trùm, cảm xúc này khiến mắt Thời Tuế ngấn lệ, nước mắt lặng lẽ rơi.

Rốt cuộc vì sao họ lại đi đến bước này?

Ngón tay mát lạnh vuốt qua khóe mắt cô, Yến Thính Lễ cúi nhìn giọt nước long lanh trên tay.

Anh như bối rối: “Sao lại khóc?”

Hàng mi nâng lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên má cô.

Khóe môi khẽ động: “Nói câu đó cũng khiến em khó chịu đến vậy sao?”

Thời Tuế không biết dùng từ gì để diễn tả ngàn vạn cảm xúc.

“…Không phải.”

Cô ngẩng đầu.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình TV, môi Yến Thính Lễ mím chặt, gương mặt trông tái nhợt.

Thời Tuế còn đang do dự thì Yến Thính Lễ đột nhiên hành động.

Bóp mặt cô, hôn lên dữ dội, trái ngược với sự thành thạo thường ngày mà như một con thú bị nhốt hoàn toàn mất kiểm soát.

“Là gì?”

Anh thở gấp, ép cô, “Hử? Nói đi.”

Thời Tuế không còn lý do nào để viện cớ, sợi dây trong đầu sắp đứt, ngay trước khi sụp đổ, cô không kìm được mà khóc ôm lấy anh van xin: “Anh Thính Lễ, chúng ta yêu nhau, yêu nhau trước được không?”

Thời Tuế thực sự hết cách.

Vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt, nghẹn ngào: “Vừa nãy em rất sợ, em không muốn anh thế này.”

Lòng anh luôn khiến cô sợ hãi nhưng cũng an toàn.

Dù anh có giận đến đâu.

Cũng sẽ không thực sự làm hại cô.

Yến Thính Lễ không nói có hay không.

Chỉ di chuyển bàn tay từ vai gầy của cô lên sau gáy, ngón tay vòng ra trước, từ từ siết chặt.

Không thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe giọng trầm thấp rõ ràng, từng chữ nặng nề.

“Đôi khi anh nghĩ.”

“Nếu biến em thành robot lập trình sẵn thì tốt, chỉ nói những lời làm anh vui.”

Lưng Thời Tuế nổi da gà, cô nhắm mắt.

“…Đừng nói thế.”

“Em sợ.”

Anh dừng lâu, cuối cùng buông tay. Cơn sóng dữ vừa qua, anh dường như đột nhiên mệt mỏi.

Lâu sau, anh nói: “Vậy em dỗ anh vài câu thử xem.”

Thời Tuế im lặng.

Cô bẩm sinh không giỏi nói lời ngọt ngào, càng không thể hứa hẹn điều không làm được.

Yến Thính Lễ như đột nhiên tỉnh táo, tách khỏi mọi cảm xúc. Giọng điệu phẳng lặng: “Em không phải giỏi nói dối sao?”

Thời Tuế không dám đáp.

Rõ ràng cô nói dối, anh chỉ cần nhìn là biết.

“Anh không vui, em nói em yêu anh, vậy không phải em nên dỗ anh sao?” Anh tiếp tục.

Thời Tuế nhận ra.

Yến Thính Lễ thường dùng những từ ngữ trực tiếp để miêu tả cảm xúc của mình.

Ví dụ.

Vui, không vui.

Thời Tuế thậm chí cảm thấy.

Anh dường như chỉ phân biệt được hai trạng thái này, không cảm nhận thêm được gì khác.

Khi không thoải mái.

Chính là không vui.

Vậy—

Thời Tuế thử nói: “…Em muốn kết hôn với anh.”

“Giả tạo quá.”

“…”

Yến Thính Lễ luồn tay qua tóc cô: “Nhưng không sao, anh vui.”

Chỉ một câu như vậy mà… anh vui rồi?

Thời Tuế không thể tin nổi.

Cho đến khi nghe anh thở từng chữ bên tai: “Những gì anh muốn, chưa từng không có được.”

Tâm trạng Yến Thính Lễ đã bình ổn.

Nhưng lời anh khiến lưng Thời Tuế nổi da gà.

Dù chậm hiểu thế nào.

Cô cũng dần hiểu ý anh.

Yến Thính Lễ có thể vì chuyện cô nói dối về Phương Hoành Cảnh mà gây khó dễ.

Vì anh muốn ép ra sự thật.

Nhưng hôm nay.

Anh chỉ muốn nghe những gì anh muốn, dù là nói dối, miễn anh vui là được.

Về ý nguyện thực sự của cô ra sao.

Điều đó không quan trọng.

Vì những gì anh muốn, sớm muộn cũng sẽ có được.

Yến Thính Lễ đặt cằm lên đỉ.nh đầu cô, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô từng nhịp.

Dù khoảng cách này ấm áp và thân mật đến vậy.

Thời Tuế lại lạnh run, cảm thấy anh xa cách hơn bao giờ hết.

Trái tim như rơi vào vực sâu, không chạm đáy.

Cuối tháng Ba, Thời Tuế cuối cùng kịp nộp tác phẩm dự thi trước hạn chót.

Đó là một đoạn phim hoạt hình 3D mười phút, cốt truyện và kịch bản đều do cô tự viết, ban đầu còn thảo luận cùng Yến Thính Lễ.

Thời Tuế viết một câu chuyện cổ tích nhẹ nhàng.

—Nàng tiên sống trong rừng, Wendy, khao khát sự xa hoa của thành phố. Cô đến thành phố, quen biết hoàng tử, tận hưởng thịnh vượng, nhưng vì mê đắm trong lạc thú, mất đi bản thân. Khi nhận ra mọi thứ, Wendy trở về rừng, chọn tự do.

Yến Thính Lễ đọc xong cốt truyện, chỉ nhếch môi, cười qua loa.

Thời Tuế tim thắt lại: “Sao thế, có gì không hợp lý sao?”

Yến Thính Lê Uyên xét: “Hoàng tử là đồ vô dụng.”

Quan điểm của anh kỳ lạ đến mức khó hiểu khiến Thời Tuế ngơ ngác: “Tại sao?”

“Sao lại để cô ấy đi?” Anh thắc mắc.

Thời Tuế chớp mắt, giải thích: “Vì hoàng tử yêu Wendy mà.”

“Yêu sao?” Anh khịt mũi, rõ ràng không hiểu.

Thời Tuế bổ sung: “Hơn nữa Wendy là tiên, có cánh, hoàng tử giữ không nổi.”

Yến Thính Lễ chống cằm, thản nhiên nói: “Một hoàng tử bẻ gãy cánh một tiên nhỏ thì có gì khó?”

Quá đen tối!

Thời Tuế cảm thấy không thể giao tiếp được nữa: “Thế thì không còn là chuyện cổ tích nữa!”

Anh nhún vai, chế nhạo: “Cũng chỉ có thể là cổ tích thôi.”

“…”

Nhấn nút gửi trên trang web, nhìn trang chuyển hướng, Thời Tuế cũng thoát khỏi ký ức.

Giờ nghĩ lại lời Yến Thính Lễ, lưng cô không khỏi lạnh toát.

Phản ứng vô thức là thứ không thể che giấu.

Trong quan niệm của Yến Thính Lễ, những gì anh muốn, dù bất chấp thủ đoạn thì cũng phải có được.

Thời Tuế cảm thấy chóng mặt, vùi đầu vào tay, xoa dịu cảm giác nghẹn ngực.

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên.

Thấy người gọi, Thời Tuế ngẩn ra, lập tức đứng dậy khỏi ghế ký túc rồi bước ra hành lang.

Sau vài giây chuẩn bị tâm lý cô mới nhấn nghe, nghiêm túc nói: “Dì Tống.”

Bên kia ừ một tiếng, vào thẳng chủ đề: “Tuế Tuế, cuối tuần này bận không?”

Thời Tuế khẽ căng thẳng: “Không bận ạ.”

“Vậy về nhà dì ăn cơm nhé, lâu rồi không gặp con.” Tống Khiết nhạt giọng, “Đúng lúc lần trước nói tặng con vòng san hô, vừa hay dì tiện đưa cho con.”

Trước đây Tống Khiết thỉnh thoảng cũng gọi cô về ăn cơm.

Nhưng thường là để gặp Yến Thính Lễ để hỏi về học tập và công việc gần đây, gọi cô là phụ.

Thời Tuế đáp: “…Được ạ. Cảm ơn dì.”

“Đúng rồi.” Tống Khiết như chợt nhớ, cười nhẹ, “Dì còn mời một cô gái khác tới, con gái bạn dì, tên là Tô Hân.”

“Thật trùng hợp là dì nghe từ con bé là con và con bé cùng lớp đấy.”

Thời Tuế có linh cảm không lành, chậm rãi đáp lại từ trong cổ họng: “…Vâng.”

“Vậy cuối tuần, con mang con bé về nhà chơi cùng nhé? Nếu Thính Lễ hỏi thì cứ bảo là bạn thân của con.”

Gợi ý trong lời Tống Khiết rõ ràng.

Có lẽ sợ mời Tô Hân về trực tiếp sẽ khiến Yến Thính Lễ phản kháng.

Nên vòng vo để cô làm người trung gian.

Như một tảng đá nặng đè lên lòng Thời Tuế.

Cô há miệng nhưng lâu không đáp.

“Tuế Tuế, con nghe không?” Tống Khiết gọi tên cô.

Có lẽ ngay cả Yến Thính Lễ cũng không nhận ra, giọng điệu áp đặt không cho từ chối của anh giống hệt Tống Khiết.

Thời Tuế rất sợ họ.

“Con nghe ạ,” Thời Tuế im lặng một lúc rồi chậm rãi nói, “Chỉ là con với Tô Hân không thân lắm…”

“Không sao.” Tống Khiết cắt lời, “Gần gũi nhiều sẽ thân thôi.”

Thời Tuế định nói thêm, Tống Khiết chuyển chủ đề: “Đúng rồi, mẹ con nhận được khoản tiền còn lại chưa?”

“…Sao ạ?” Thời Tuế ngẩn ra.

Tống Khiết cười: “Có vẻ mẹ con chưa kịp nói, bên Tân Thạc nợ tiền, dì bảo Thính Lễ giúp một tay.”

Hóa ra là vậy.

Thời Tuế nhớ lại thứ Tư kỳ lạ tuần trước.

Cô như mất hết sức lực: “Thì ra là thế, cảm ơn dì.”

Dừng một chút, cô nói: “Con mai sẽ liên lạc Tô Hân, mời cậu ấy cùng về.”

“Tốt.” Tống Khiết hài lòng, “Lúc đó dì bảo tài xế đón các con.”

Cô không phải người rảnh rỗi trò chuyện, nói xong việc, chào hỏi vài câu rồi cúp máy.

Thời Tuế dựa vào tường, ngơ ngác nhìn vào một điểm.

Cô không dám nghĩ nếu mang Tô Hân về, Yến Thính Lễ biết thì anh sẽ phản ứng thế nào.

Nếu lộ ra.

Phải làm sao?

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đau đầu muốn nứt.

Yếu ớt ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Sau giờ học ngày hôm sau.

Thời Tuế đặc biệt giữ Tô Hân lại.

Khi nói về chuyện này, Tô Hân tỏ ra rất ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô từ đầu đến chân: “Cậu từng ở nhà Yến Thính Lễ sao?”

Lúc này lớp học đã vắng người, chắc các bạn học chưa đi xa. Tiếng hét của Tô Hân khiến Thời Tuế giật mình.

Cô vội vàng bịt miệng cô ấy: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”

Nhìn vẻ mặt như làm chuyện mờ ám của Thời Tuế, Tô Hân muốn cười, đôi mắt cong lên, thắc mắc: “Vậy sao cậu với anh ấy lại tỏ ra không quen biết?”

Dù Thời Tuế thường đi cùng Tiết Tĩnh, người mà Tô Hân không ưa, ấn tượng của cô với Thời Tuế vẫn tốt—ngoan ngoãn, dễ thương, cảm xúc ổn định như một chú capybara.

Bị hỏi vậy, Thời Tuế ngập ngừng hồi lâu: “Tớ không muốn bị chú ý.”

Tô Hân nhướng mày: “Thú vị thật, tớ thì muốn được chú ý đấy.”

“Vậy…” Cảm thấy Tô Hân không khó gần như lời đồn, Thời Tuế nhẹ nhõm hơn, “Cậu cuối tuần có muốn đi cùng tớ không?”

“Đi chứ,” Tô Hân vuốt tóc xoăn, thẳng thắn nói, “Sao không đi? Tớ còn muốn theo đuổi Yến Thính Lễ nữa.”

Thời Tuế nhìn cô, nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu thích anh ấy lắm sao?”

“Không thích tí nào.” Cô nhún vai.

“Vậy sao cậu…” Thời Tuế ngập ngừng.

“Bởi tớ rất hư vinh,” Tô Hân chống cằm, nghiêm túc nói, “Ở bên Yến Thính Lễ, mặt mũi tớ sẽ sáng lắm.”

Thời Tuế: “…”

Nghe lý do này, cô không còn gánh nặng.

Tô Hân nhìn biểu cảm của cô, thành thật hỏi: “Vậy cậu với Yến Thính Lễ có quan hệ gì không?”

“Tớ chỉ ở nhờ nhà anh ấy thôi.” Thời Tuế không dám nhìn cô, giọng buồn buồn, “Không quen lắm.”

“Cậu có thể không kể chuyện này cho người khác không?” Cô van nài nhìn Tô Hân.

“Yên tâm, tớ không lắm miệng thế đâu.” Tô Hân cầm sách đứng dậy, vẫy tay, “Cuối tuần gặp.”

Giao tiếp với Tô Hân thuận lợi ngoài mong đợi.

Thời Tuế nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm trạng lơ lửng.

Nghĩ một lúc.

Cô nhận ra một cảm xúc gọi là ghen tị.

Cô khẽ ngẩn ra.

Ghen tị với cái gì?

Ghen tị Tô Hân sống theo bản năng, tự do tự tại sao?

Hay ghen tị cô ấy có thể quang minh chính đại ở bên Yến Thính Lễ?

Thời Tuế lắc mạnh đầu, hít sâu, gạt bỏ mọi tạp niệm.

Vài ngày trước Tống Khiết đã báo trước, thứ Bảy 9 giờ sẽ cử xe đón cô và Tô Hân.

Vì vậy thứ Sáu, Thời Tuế nói với Yến Thính Lễ là cô không qua.

Bên kia không phản đối mà chỉ kêu lên một tiếng, dường như rất khó chịu với việc về nhà họ Yến.

Thời Tuế nói: “Vậy anh có thể không về.”

Nếu anh kiên quyết không về, có lẽ Tống Khiết cũng không gọi cô.

Thì sẽ không có bao nhiêu rắc rối như bây giờ.

Bên kia vang tiếng gõ bàn phím, Yến Thính Lễ chắc đang bận, nhạt giọng hỏi: “Bà ấy gọi em, em từ chối sao?”

Thời Tuế đương nhiên không từ chối.

“Vì vậy anh đồng ý về.” Anh nói.

Thời Tuế hiểu ra.

Là vì cô nên anh mới đồng ý về.

Thời Tuế cúi mắt, im lặng.

Càng không dám nghĩ, nếu anh thấy cô mang Tô Hân đến vào ngày mai thì anh sẽ phản ứng thế nào.

Cô nhẹ thở ra.

“Anh về cùng mà em còn thở dài sao?”

Thời Tuế dò hỏi: “Anh có thể hứa với em một điều không?”

“Cái gì?”

“Ngày mai ở nhà anh, đừng hôn em.”

Thời Tuế định liều mạng.

Ít nhất không để anh “phát bệnh” ở nhà.

Tiếng gõ bàn phím bên kia ngừng lại.

“Thế ‘làm’ trực tiếp luôn sao?”

Thời Tuế tức đến nghẹn: “Tất nhiên không! Ngày mai ở nhà anh, chúng ta phải giả vờ không quen.”

Anh cười khẩy: “Anh bình thường có biểu hiện quen em lắm sao?”

“Chỉ cần như trước đây là được.”

Yến Thính Lễ gõ hai nhịp lên bàn phím: “Vậy ngày mai có gì khác trước đây?”

Câu hỏi sắc bén đến kỳ lạ.

Thời Tuế tim đập thình thịch, suýt nữa bị anh lôi vào bẫy.

Nghĩ hết cách: “Quan hệ của chúng ta khác rồi mà.”

Yến Thính Lễ đột nhiên cười, dường như rất hài lòng với câu nói này.

“Vậy anh đồng ý chưa?” Cô cẩn thận hỏi.

“Em cũng phải hứa với anh một điều.”

Thời Tuế thận trọng: “…Cái gì?”

“Sẽ nói sau.”

Rõ ràng là không công bằng.

Nhưng vì ngày mai đã cận kề nên Thời Tuế đành cắn răng đồng ý.

Ngày hôm sau, 9 giờ sáng.

Thời Tuế ở dưới ký túc xá nhìn thấy Tô Hân mặc váy ngắn, tóc xoăn, trang điểm tỉ mỉ.

Tô Hân cao hơn cô vài phân, khoảng một mét sáu tám, cộng thêm đôi giày da cao tám phân.

Thời Tuế mặc áo hoodie đứng bên cạnh cô.

Như một học sinh tiểu học đi dã ngoại.

Cô ngẩng đầu, nhẹ thốt lên: “Wow, cậu đẹp thật đấy.”

Tô Hân kiêu ngạo ngẩng đầu: “Cảm ơn.”

Từ ký túc ra cổng trường, Thời Tuế phát hiện Tô Hân, người thường trông kiêu ngạo và ít nói, thực ra rất dễ gần.

Chỉ cần khen cô ấy, cô ấy sẽ rất vui.

Chỉ đoạn đường ngắn, Tô Hân đã từ trạng thái lạnh lùng khoanh tay chuyển sang thân thiết khoác tay cô: “Tớ tuyên bố, Thời Tuế, từ nay cậu là bạn thân của tớ.”

Thời Tuế mỉm cười, cũng hiểu được những mâu thuẫn “không thể hòa giải” giữa cô và Tiết Tĩnh chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Hai cô gái xuất sắc và sắc sảo nên có chút mâu thuẫn là bình thường, chỉ là cả hai đều kiêu ngạo, không ai chịu nhượng bộ.

Khi thân thiết hơn, Tô Hân không giấu được gì, nói như đổ đậu về mối quan hệ với nhà họ Yến, tự hào bảo: “Bố tớ, Tô Diệp, là thầy hướng dẫn của Yến Thính Lễ, cũng quen biết với chú Yến.”

Thời Tuế chỉ có thể giả vờ mới biết, phối hợp: “Tớ có nghe qua, bố cậu giỏi thật đấy.”

“Đương nhiên rồi,” Tô Hân cười rạng rỡ, “Cậu là người bạn đầu tiên của tớ sau khi về nước, lần sau tớ sẽ giới thiệu cậu với bố tớ.”

Nói xong.

Tô Hân suy nghĩ một chút, cô lớn lên ở nước ngoài, không rõ quy trình kết bạn ở trong nước thế nào.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn rất nghĩa khí: “Nếu gặp khó khăn gì, cũng có thể nói với tớ, tớ không giúp được thì để bố tớ giúp cậu.”

Thời Tuế cười nhẹ.

Giây tiếp theo, bước chân cô đột ngột dừng lại.

Ngẩn ngơ nhìn cô ấy.

Tô Hân chớp mắt: “Sao thế, cậu không tin?”

Thời Tuế vội lắc đầu: “Không, không phải không tin.”

Trong khoảnh khắc lóe lên, một ý nghĩ hiện ra khiến tim cô đập nhanh.

Hít nhẹ, cô tự ép mình bình tĩnh.

Đừng vội.

Cô tự nhủ trong lòng, phải tính toán lâu dài, không được vội.

Từ trường đến nhà họ Yến khá xa, khoảng nửa giờ đi xe. Trên đường, Tô Hân nắm tay cô, chia sẻ những trải nghiệm học tập ở Boston, Mỹ từ nhỏ.

Thời Tuế luôn chăm chú nhìn cô.

“Cậu là người đầu tiên sau khi tớ về nước lắng nghe tớ nghiêm túc thế này.” Tô Hân mắt sáng lấp lánh, “Tớ kể với người khác, họ đều nghĩ tớ khoe khoang.”

Thời Tuế hoàn hồn, nhẹ giọng: “Tớ thật sự thấy rất thú vị.”

Giáo dục kiểu Mỹ hoàn toàn khác trong nước, cuộc sống trường học tự do và sôi động.

Là thứ cô chưa từng tiếp xúc.

Tô Hân chống cằm: “Vậy cậu cũng có thể đi mà.”

“Nếu được thì tốt.” Thời Tuế khẽ đáp.

“Đến rồi, đến rồi.” Nhìn xe tiến vào khu biệt thự nhà họ Yến, Tô Hân ghé sát tai Thời Tuế: “Lần đầu tớ đến nhà Yến Thính Lễ cũng bị sốc. Có cần phải xa hoa như thế không?”

Ngay cả Tô Hân còn sốc, huống chi Thời Tuế.

Cô mím môi cười: “Tớ sốc tận ba lần đấy.”

“Phụt ha ha ha cậu thú vị thật đấy.”

Tô Hân cười ngặt nghẽo.

Trong lúc nói chuyện, bác tài Lý xuống xe, mở cửa cho họ: “Đến rồi, mời hai tiểu thư vào.”

Xuống xe, Thời Tuế thấy Tống Khiết đứng ở cửa, có thể thấy bà rất coi trọng lần gặp này.

Cô cúi mắt, đẩy Tô Hân lên trước: “Cậu đi trước đi.”

Tống Khiết đón họ vào, trên bàn đầy bánh ngọt tinh xảo, còn tặng quà cho cả hai.

Thời Tuế nhớ đến vòng san hô.

Cảm ơn, nhận lấy.

“Có vẻ hai đứa rất thân nhỉ.” Tống Khiết cười.

Tô Hân ôm vai Thời Tuế: “Đúng thế, chúng cháu đã thành bạn rồi.”

Tống Khiết nói: “Tuế Tuế tốt tính lắm, hai đứa rất hợp làm bạn.”

Sau đó, chủ đề dần chuyển sang Tô Hân. Tống Khiết hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Diệp, nhờ cô gửi lời hỏi thăm.

Tô Hân tâm trạng rất tốt: “Được ạ, về cháu sẽ nói với bố.”

Tống Khiết cười hài lòng.

Chờ mãi mà không thấy người về, Tống Khiết nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Gần trưa rồi, sao chưa về?”

Thời Tuế liếc giờ, không chút ngạc nhiên. Vào giờ này, chắc anh mới dậy chưa đến một tiếng.

Để đến đây, ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa.

Nhưng quá trình chờ đợi không khỏi khiến cô căng thẳng, cô vô thức uống nước.

Rồi không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh.

Cho đến khi nghe tiếng động bên ngoài.

Thời Tuế đang rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn vào gương, hít thở sâu liên tục.

Chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cô mới nắm tay cửa, mở ra.

Đúng lúc thấy Yến Thính Lễ đứng ở cửa phòng khách.

Anh đứng thẳng, nhíu mày, ánh mắt quét qua căn phòng.

Biểu cảm trên mặt không tốt.

Tống Khiết bên cạnh nói: “Không ngờ thật, nghe Tuế Tuế nói Tiểu Hân là bạn thân của con bé, thật sự trùng hợp nên mẹ liền mời đến nhà chơi.”

“Đúng không, Tuế Tuế?” Ánh mắt Tống Khiết hướng về cô.

Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén như có thật của Yến Thính Lễ từ không trung rơi xuống người cô.

Ngón tay Thời Tuế giấu trong tay áo bấu chặt.

Cô mấp máy môi.

Nghe chính mình gật đầu: “Dạ, đúng ạ, dì.”

Cô quay mặt đi, không dám nhìn ánh mắt Yến Thính Lễ.

Nhưng cô cảm nhận được.

Lạnh thấu xương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.