Hàng Châu là một trong ‘tứ đại lò lửa’ của Trung Quốc, tháng Tám nơi đây như bốc cháy, nhiều ngày liền nhiệt độ luôn ở ngưỡng nắng nóng ngột ngạt.
Buổi sáng, Thời Tuế lần thứ n vội vàng ngậm bánh mì chạy ra cửa.
“Hôm nay nhiệt độ ngoài trời cao nhất đạt ba mươi chín độ, độ ẩm bảy mươi phần trăm, chỉ số tia cực tím 7-8, khuyến nghị bạn chuẩn bị tốt cho việc chống nóng và chống nắng. Chúc bạn ra ngoài vui vẻ, giữ một ngày tâm trạng tốt.”
Thời Tuế lặng lẽ liếc mắt về phía 3.0 nhưng cơ thể vẫn rất thành thật, quay người lại cầm lấy chiếc ô.
Không vì lý do nào khác, chỉ bởi mấy ngày gần đây thời tiết quá khắc nghiệt. Sáng sớm mặt trời đã rực cháy khiến Thời Tuế khó chịu vì nóng nực.
Nhất là khi đã quen với hệ thống điều nhiệt thông minh 3.0—ở nhà mát mẻ đến mức hoàn hảo, cho dù có đến công ty với điều hòa lạnh buốt thì cũng chẳng thoải mái được bằng một nửa.
Tuy nhiên, với những công nghệ AI kiểu này, Thời Tuế từ hồi cấp ba đã có cảm giác dè chừng: vừa ngưỡng mộ, vừa muốn giữ khoảng cách, lo sợ một ngày nào đó bản thân sẽ quá phụ thuộc hoặc thậm chí bị nó thao túng.
Dù là khả năng nào thì cũng đều khiến cô cảm thấy rất đáng sợ.
Cảm giác không thể nắm bắt được này giống như cảm giác lo lắng khi đối mặt với Yến Thính Lễ, nó khiến Thời Tuế mâu thuẫn không thôi.
Mấy ngày trước, Thời Dược đặc biệt đặt cho cô một chiếc xe điện màu hồng nữ tính ở cửa hàng 4S nhưng vẫn chưa giao hàng, mấy ngày này Thời Tuế vẫn cần phải dậy sớm hơn, đi bộ năm phút để bắt tàu điện ngầm.
Chen chúc trong toa tàu điện ngầm đông nghẹt, lại phải đi bộ thêm bảy tám phút, Thời Tuế vừa kịp đến công ty. Cô thở hổn hển ngồi xuống chỗ làm, trước mắt là một màn hình dày đặc những công việc phức tạp. Ánh mắt đảo qua bảng lương thực tập do phòng nhân sự gửi tới khiến cô không khỏi khẽ nhíu mày.
Thời Tuế ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy đặc biệt kỳ ảo — ba nghìn rưỡi này cô nhất định phải nhận sao?
Hay là Yến Thính Lễ có chút lương tâm thật sự bồi thường cho cô chút tiền đi, coi như phí tổn thất tinh thần mấy năm trước.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, Thời Tuế mới thở dài rồi đăng nhập phần mềm nội bộ, bắt đầu giải quyết công việc.
Đây là tuần làm việc thứ ba của cô, sau khi đã quen với công việc cơ bản, đủ loại phiền phức cũng nối gót nhau kéo đến.
Hôm đó ăn cơm, Tiết Tĩnh cũng đã phổ cập cho cô tình hình hiện tại của xưởng phim Quang Môi không khác nhiều so với những gì Tô Hân nói.
Vài dự án cùng lúc tiến hành, vốn đầu tư eo hẹp lại gấp rút muốn có thành tích, lãnh đạo cấp trung đấu đá nội bộ kiêm bóc lột, coi nhân viên cấp dưới một người làm ba việc.
Trước đây Tiết Tĩnh ứng tuyển vị trí họa sĩ phân cảnh, sau khi vào làm thì bất cứ việc gì đến tay cô đều không thể từ chối. Nguyên họa, hoạt hình, màu sắc đều do một mình cô làm, dù đã nghỉ việc một tháng nhưng hôm đó vẫn bị gọi về để bàn giao công việc cho nhân viên mới.
Tiết Tĩnh còn hỏi Thời Tuế ứng tuyển vào tổ dự án nào. Thời Tuế nói tên tổ trưởng: “Phó Trạch.”
Tiết Tĩnh nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: “Người này tớ không quen lắm, chỉ gặp vài lần. Nhưng trong số mấy dự án đang triển khai của anh ta là thuận lợi nhất, cảm giác không đơn giản đâu. Dù sao cậu đừng quá thật thà, việc gì cũng nhận hết vào người.”
Thời Tuế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Quay đầu nhìn lại máy tính, tin nhắn bật lên từ phần mềm làm việc vẫn không ngừng hiện ra, buổi sáng họp giao ban, những phân cảnh đã vẽ cần phải sửa đổi lớn.
Phó Trạch gửi tin nhắn nội bộ, bảo cô đi sửa nguyên họa.
Thời Tuế nhíu mày: [Tổ trưởng, trên tay tôi còn phân cảnh trước đó cần sửa]
Phó Trạch trả lời cô: [Phong cách vẽ của em rất hòa hợp với toàn bộ hệ thống, nền tảng cũng vững chắc, tôi tin rằng em có thể sửa tốt, phân cảnh trên tay có thể tạm gác lại]
Khi còn thực tập ở công ty nước ngoài, nội dung công việc tuy gấp rút nhưng mỗi người chỉ cần làm tốt việc của mình là có thể đạt hiệu quả tối đa.
Nhưng ở đây, dường như việc tiếp nhận những thứ người khác làm dở dang là rất bình thường.
Thời Tuế chỉ có thể trả lời một tiếng “vâng” rồi mở phần mềm vẽ,\ sửa hình nền.
Vì đây là cảnh cao trào của cả bộ phim 3D, mọi chi tiết đều phải chỉn chu tuyệt đối, khối lượng công việc khổng lồ khiến Thời Tuế cả tuần chỉ loay hoay sửa cảnh này. Mãi đến trước giờ tan ca thứ Sáu, cô mới giao xong cho Phó Trạch.
Tối hôm đó, phó tổ trưởng Triệu Sanh đích thân gõ cửa phòng cô: [Cô làm xong phân cảnh tuần trước giao cho chưa? Thứ Hai họp giao ban cần dùng.]
Lúc đó Thời Tuế vừa về đến nhà, ngẩn người một lúc mới trả lời: [Tuần này tôi đều làm hình nền Phó tổ trưởng giao, anh ấy bảo phân cảnh có thể gác lại]
Triệu Sanh trực tiếp gọi điện thoại đến, lời lẽ không hề khách sáo: “Tôi là lãnh đạo trực tiếp của cô hay anh ta, việc tôi giao sao cô không làm, cô lại làm việc của anh ta? Có phân biệt được việc chính việc phụ không?”
Thời Tuế im lặng một lúc, nói: “Cuối tuần tôi sẽ tăng ca sửa xong phân cảnh, được không?”
Triệu Sanh cuối cùng cũng hài lòng: “Vậy cũng được, chậm nhất Chủ nhật tối giao cho tôi duyệt.”
Cúp điện thoại, Thời Tuế đứng tại chỗ một lúc.
Niềm vui thư thái của ngày thứ Sáu tan biến không còn dấu vết, cô hít sâu một hơi, mệt mỏi dùng tay vỗ vỗ cái đầu đang căng tức.
Khối lượng công việc khổng lồ khiến cô không có lấy một phút nghỉ ngơi. Tắm xong, Thời Tuế liền ngồi ngay vào bàn, tiếp tục đối mặt với màn hình máy tính để chỉnh sửa hình ảnh.
Lê Uyên mang cho cô một cốc sữa bò vào, nghi hoặc hỏi: “Sao tối thứ Sáu cũng không nghỉ ngơi một chút?”
Thời Tuế dụi mắt, buồn bã nói: “Việc chưa xong.”
“Công ty này làm sao vậy, cuối tuần còn tăng ca?” Lê Uyên bất mãn.
Giải thích ra thì quá dài, Thời Tuế chỉ có thể nói ngắn gọn: “Cũng coi như con chưa hiểu rõ tình hình, lần sau sẽ không thế nữa.”
Lê Uyên xoa đầu cô: “Vậy con nghỉ sớm đi.”
Thời Tuế gật đầu: “Vâng.”
“À,” Lê Uyên trước khi đi, đột nhiên nhớ ra điều gì, “Mẹ và bố con ngày mai phải đi công tác mấy ngày ở Thượng Hải, con ở nhà một mình được không?”
“Con lớn từng này rồi, sao lại không được.” Thời Tuế cười một tiếng, không để ý lắm.
“Đúng là lớn rồi, lúc nào mẹ cũng cảm thấy con vẫn là một đứa trẻ.” Lê Uyên bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Thời gian đã gần đến rạng sáng, Thời Tuế đối diện với máy tính ngáp một cái. Cũng vào lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Thời Tuế liếc mắt nhìn – là Phó Trạch.
Cô lười cầm lên, trực tiếp bấm loa ngoài, tay kia vẫn đang sửa hình trên bảng vẽ.
“Tiểu Thời, là tôi đây.” Giọng người đàn ông đối diện trầm thấp mang theo ý cười.
Thời Tuế nhàn nhạt nói: “Tổ trưởng Phó, có chuyện gì không ạ.”
“Triệu Sanh vừa gọi điện cho tôi, thật ngại quá. Tính cô ấy vẫn thế, hơi nóng tính một chút, làm khó cho em rồi.”
Thời Tuế: “Cô ấy cũng không sai, phân cảnh là công việc phó tổ trưởng Triệu giao cho tôi từ buổi họp giao ban.”
“Vậy là trách tôi sao?” Phó Trạch cười hỏi cô.
Thời Tuế nhíu mày: “Tôi không có ý đó.”
“Đúng là nên trách tôi.” Phó Trạch nói, “Tôi thật sự rất tin tưởng và đánh giá cao em. Hồ sơ của em rất ấn tượng, nền tảng cũng vững chắc. Chỉ là do tôi quá nóng lòng, muốn bồi dưỡng em thật nhanh.”
“Tiểu Thời.” Giọng anh ta càng thấp hơn, mang theo chút ý tứ mập mờ, “Chỉ cần em làm tốt thì không đến hai năm nữa, khi dự án này ra mắt, em sẽ trở thành cánh tay đắc lực nhất của tôi.”
So với những lời sáo rỗng này của anh ta, Thời Tuế càng muốn sửa xong sớm rồi đi ngủ. “Cảm ơn sự tin tưởng của anh,” cô thờ ơ, “Tôi vẫn đang sửa hình, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Nói xong, Thời Tuế cúp điện thoại rồi lại ngáp một cái.
Cũng vào lúc này, 3.0 đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, đã đến giờ bạn đi ngủ rồi.”
Lại bắt đầu tự nói một mình rồi.
Thời Tuế vốn dĩ đã không vui, trừng mắt nhìn qua: “Tôi cho phép cậu nói chuyện sao? Có cái trí tuệ nhân tạo nào không nghe lời như cậu không?”
3.0 im lặng một chút: “Nhắc nhở chủ nhân duy trì thói quen sinh hoạt lành mạnh và điều độ cũng là trách nhiệm của tôi.”
Thời Tuế: “Cậu là trí tuệ nhân tạo hay là bố tôi?”
3.0 lại im lặng, sau đó tự mình phát nhạc piano ru ngủ.
Thời Tuế: “…”
Thôi vậy. Thời Tuế cũng thực sự mệt mỏi rồi, mắt nhìn hình cũng hoa cả lên.
Cô duỗi người một cái rồi nằm lên giường, rất nhanh liền vùi mình vào con thú nhồi bông siêu lớn, nhắm mắt trong tiếng piano du dương.
3.0: “Ngài Yến, tôi thực sự không phải là một trí tuệ nhân tạo đủ tiêu chuẩn.”
Yến Thính Lễ lười để ý đến nó. Cụp mắt xuống, ngón tay thờ ơ gõ vài cái trên bàn phím, trang web nội bộ của xưởng phim Quang Môi liền bị anh xâm nhập dễ như trở bàn tay.
Tất cả thông tin nhân viên, lịch sử trò chuyện đều rõ như ban ngày.
Ngón tay Yến Thính Lễ lướt trên bảng cảm ứng. Trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, trong mắt lại lạnh lẽo, thở dài: “Tuế Tuế của anh sao luôn thu hút đủ loại rác rưởi vậy.”
“Lại phải giúp em dọn dẹp rồi.” Anh có chút khổ não nói, “Không có anh, em phải làm sao đây.”
“Không cần đến ngài suốt ba năm qua, cô Thời Tuế vẫn tự mình xoay xở ở nước ngoài.” Chương trình của 3.0 không bao giờ trái với sự thật khách quan.
Động tác của Yến Thính Lễ khựng lại, giây tiếp theo, trực tiếp tắt hệ thống điều khiển chính rồi lạnh lùng nói: “Mày quả thực không phải là một trí tuệ nhân tạo đủ tiêu chuẩn, cút đi.”
Thứ Bảy, Thời Tuế dậy sớm, lại cặm cụi ở nhà sửa phân cảnh suốt cả ngày, đến tối mới vội vàng hoàn thành tiến độ để giao cho Triệu Sanh.
Triệu Sanh tuy tính tình nóng nảy nhưng luôn phân minh phải trái, sau khi nhận được phân cảnh cô giao, rất nhanh đã duyệt xong và trả lời: “Rất tốt, cô vất vả rồi, ngày mai nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Thời Tuế thở phào nhẹ nhõm, nếu còn phải làm lại thì cô lại phải thức đêm, không biết có thời gian tham gia buổi tụ tập ngày mai không nữa.
Lần trước sau khi liên lạc với Lâm An Nhiên, cô ấy nói Chủ nhật tuần này sẽ đến Hàng Châu tụ tập với họ.
Thời Tuế vừa định hỏi tình hình cụ thể trong nhóm, vừa nhìn tin nhắn điện thoại thì ào ào 99+.
Trong danh bạ còn có thêm một lời mời kết bạn, mở ra xem thì một nick name Tiểu Cao không tăng ca gửi tin nhắn: [Tôi là Cao Lâm Hàn]
Lại là cái miệng rộng này. Thời Tuế có chút ám ảnh với cậu, không lập tức đồng ý mà trước tiên đi xem tin nhắn nhóm.
Không xem không biết, xem rồi mới hay rằng không biết dưới sự chỉ huy của ai mà đã biến buổi tụ tập nhỏ của mấy chị em họ thành một buổi tụ tập bạn bè cũ quy mô lớn.
Tiết Tĩnh và Cao Lâm Hàn – hai ông bà tám này mấy năm nay vẫn luôn liên lạc với nhau.
Tiết Tĩnh và Cao Lâm Hàn trò chuyện vô tình nhắc đến chuyện này. Cao Lâm Hàn dạo này tăng ca đến phát điên, vừa nghe có người đi chơi liền hăng hái, nhất định đòi đi cùng.
“Tớ bảo bọn mình đều là con gái, cậu ta đến làm gì. Cậu ta liền bảo còn có thể gọi thêm người, cùng nhau tụ tập. Tớ không cãi lại được, liền đồng ý.” Tiết Tĩnh giải thích đầu đuôi câu chuyện, “Mấy cậu có ý kiến gì không?”
Tô Hân suýt chút nữa đã vỗ tay: “Tớ đương nhiên không có ý kiến, càng đông càng vui.”
Lâm An Nhiên nhanh như thỏ chạy trốn: “Tớ cũng được, ngày nào cũng dạy thay, lâu lắm rồi chưa được chơi thoải mái.”
Mấy người đầu E (hướng ngoại) các cậu tự lập một nhóm đi, Thời Tuế thở dài, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng thiểu số phục tùng đa số, cuối cùng cô vẫn chậm rãi gửi: [Tớ đều được.]
Chuyện liền “vui vẻ” quyết định như vậy.
Thời Tuế đồng ý yêu cầu kết bạn của Cao Lâm Hàn, còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì đối phương đã gửi một cái sticker quỳ trên đất.
Thời Tuế: […Hả?]
Cao Lâm Hàn thần bí hề hề: [Nhìn vào tình bạn nhiều năm, sau này cậu nhất định phải chiếu cố tôi nhiều vào]
Thời Tuế coi như cậu ta nói đùa, trả lời: [Vậy chúc cậu sau này không phải tăng ca nữa]
Cao Lâm Hàn: [Nghi ngờ cái này chính là tin tốt nhất của năm nay]
Thật là tăng ca đến ảo giác rồi, Thời Tuế nghĩ.
Chủ nhật, Thời Tuế đã thu dọn xong trước một tiếng và chuẩn bị xuất phát đến địa điểm tụ tập — một căn biệt thự cho thuê mà Cao Lâm Hàn đã đặt để tổ chức tiệc tùng.
Cô trước khi ra cửa 3.0 theo lệ thường thông báo thời tiết: [Hôm nay bão ‘Trác Ma’ đổ bộ, dự báo từ hai mươi hai giờ đến chín giờ sáng ngày mai có giông bão, bạn đi lại chú ý an toàn.]
Thời Tuế tâm trạng tốt, liền vui vẻ đáp lại: “Biết rồi.”
3.0: [Chúc bạn có một buổi tối vui vẻ]
Thời Tuế vừa hát vừa lái chiếc xe màu hồng mới được Thời Dược mang về cho cô trước khi đi công tác, theo định vị đến địa điểm.
Tưởng là đến sớm, ai ngờ đến nơi thì trong nhà đã đông nghẹt người, vọng ra tiếng cười đùa.
Chỉ có giọng Cao Lâm Hàn là to nhất, Thời Tuế thầm nghĩ rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong có người cô quen, cũng có người không quen.
“Tuế Tuế, là cậu sao?” Lâm An Nhiên đang nói chuyện với Tiết Tĩnh trên sofa thấy cô, đột ngột đứng dậy.
Thời Tuế nhìn Lâm An Nhiên hồi lâu. Cô bé đeo kính hoạt bát nhanh nhẹn mấy năm trước, bây giờ đã làm giáo viên, ánh mắt và khí chất đều trầm ổn hơn nhiều.
“Là tớ.” Thời Tuế lập tức chạy tới, ôm cô ấy.
“Ôi, không thể thiên vị như vậy được.” Tô Hân tinh nghịch nháy mắt, “Còn tớ nữa.”
Tiết Tĩnh: “Tớ cũng muốn.”
Bạn cũ gặp lại luôn có vô vàn điều để nói. Thời Tuế đã lâu không vui vẻ như vậy.
Cho đến khi Cao Lâm Hàn đang chơi board game bên cạnh đi tới.
Không hiểu sao, Thời Tuế cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cô rất kỳ lạ, mang theo một sự kính nể khó hiểu: “Thật là lâu lắm không gặp, lại không một lời liền biến mất, hôm nay cậu phải tự phạt ba ly.”
Thời Tuế nháy mắt với cậu, đùa: “Ba ly nước cam được không?”
Quá được ấy chứ. Cao Lâm Hàn thầm nghĩ, bây giờ cô nói một thì cậu nào dám nói hai.
Vừa định trả lời thì điện thoại của Cao Lâm Hàn vang lên, nhìn người gọi, sắc mặt cậu thay đổi, trước tiên nhìn Thời Tuế.
Thời Tuế ngơ ngác: “Nhìn tớ làm gì?”
Cao Lâm Hàn khẽ ho một tiếng: “Tớ đi nghe điện thoại trước.”
Tiết Tĩnh chế nhạo: “Chắc lại là điện thoại tăng ca chứ gì.”
“Sao lại có công ty ngày nào cũng tăng ca vậy,” Thời Tuế tùy ý hỏi, “Cậu ta làm ở đâu?”
“Ở Trí Liên Future đó,” Tiết Tĩnh ngưỡng mộ giơ tay ra hiệu, “Lương năm có con số này.”
Lời cô vừa dứt, ngoại trừ Lâm An Nhiên không rõ tình hình, sắc mặt Thời Tuế và Tô Hân đều đột ngột thay đổi.
“Cái gì?!” Tô Hân rõ ràng không giữ được bình tĩnh, “Cậu ta ở cái công ty bi.ến th.ái… Yến Thính Lễ?”
“Đúng vậy, còn là vị trí kỹ thuật, rất bận nhưng kiếm được nhiều tiền.” Tiết Tĩnh thở dài, “Mới làm hơn một năm, sắp có thể mua nhà ở Hàng Châu rồi, không giống như bọn trâu ngựa cấp thấp như tớ, làm việc chăm chỉ cũng chỉ đủ ăn.”
Nếu là bình thường, Thời Tuế nghĩ đến mức lương thực tập ba nghìn rưỡi kia chắc chắn sẽ rất đồng tình, nhưng bây giờ ngón tay cô nắm chặt ly nước lạnh từ từ siết lại, cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi, có một dự cảm không lành.
Bởi vì Cao Lâm Hàn nghe cuộc điện thoại này mà nửa ngày sau vẫn chưa quay lại.
Dự cảm này đã đúng khi Cao Lâm Hàn dẫn Yến Thính Lễ đến biệt thự, cười với cô bằng ánh mắt né tránh không thể lý giải.
Người kia mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, không tính là trang trọng, cổ áo mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh trắng rõ ràng.
Lại mang theo cái vẻ ngoài thư sinh đẹp đẽ kia mỉm cười với họ.
Tiết Tĩnh – một nhân viên văn phòng bị nhan sắc công kích, cảm thán: “Đẹp mắt quá.”
Lâm An Nhiên thêm vào một câu: “Sống động như thật.”
Tô Hân thì đứng dậy, đột ngột nói: “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Không trêu vào được thì trốn. Cô không chỉ một lần nghe thấy bố mình ở nhà trợn mắt trừng trâu, nói rằng Yến Thính Lễ bây giờ ngang ngược không ai bì nổi, không kính trọng cha mẹ, cũng không tôn sư trọng đạo.
Ngay cả bố cô còn không áp chế được, cô càng không dám động thổ trên đầu Thái Tuế. Chỉ có thể đánh cược Yến Thính Lễ đã không còn chấp niệm với Thời Tuế, nếu không thì ai cũng không khống chế được anh ta.
Thời Tuế lập tức kéo tay cô ấy lại, ánh mắt cầu cứu: “Vậy tớ thì sao?”
Tô Hân ra hiệu bằng miệng: “Tầng ba còn một cái nhà vệ sinh.”
Thời Tuế: “…”
May mà Yến Thính Lễ vừa đến, lập tức bị những người khác mà Cao Lâm Hàn gọi đến vây quanh.
Một tràng tiếng ‘tổng giám đốc Yến’, người quen hơn thì gọi ‘anh Yến’, hoặc ‘sư huynh’, vô cùng hoành tráng.
Tiết Tĩnh và họ thì thầm: “Những người đó cơ bản đều là đàn anh đàn chị của Yến Thính Lễ, còn có Cao Lâm Hàn ở đại học S, bọn họ bây giờ đều làm trong ngành này, có người còn ở Trí Liên Future.”
Thời Tuế nhàn nhạt “ồ” một tiếng, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
Họ nói chuyện vu vơ.
Tô Hân để giảm bớt sự hiện diện của mình, không biết đã chạy vào phòng nào chơi game rồi.
Bên cạnh vẫn còn một chỗ trống.
Đột nhiên, chỗ trống này bị người khác chiếm lấy, bên cạnh Thời Tuế truyền đến một giọng nói có chút ngượng ngùng: “Chào cậu.”
Thời Tuế ngước mắt, ngơ ngác tìm kiếm khuôn mặt xa lạ này trong đầu: “…Chào cậu.”
Chàng trai trước mắt đeo kính, lông mày và mắt thanh tú sạch sẽ.
Nhưng Thời Tuế không nhớ mình có quen anh ta.
“Tôi tên là Trác Hạo Vũ,” chàng trai lập tức tự giới thiệu, “Chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi.”
“Phụt.” Tiết Tĩnh không nhịn được trêu anh ta, “Bạn học à, câu tán tỉnh của cậu lỗi thời rồi.”
Sắc mặt Trác Hạo Vũ lập tức đỏ bừng, luống cuống xua tay: “Tôi nói thật mà, chúng ta thật sự đã gặp nhau rồi.”
“Mấy năm trước ở Học viện đại học A —”
“Thang máy.” Sau lưng truyền đến một giọng nói chậm rãi mang theo ý cười, có người cúi người ghé sát, nhẹ giọng hỏi, “Thật sao?”
Lưng Trác Hạo Vũ cứng đờ. Chậm chạp nhìn về phía Yến Thính Lễ không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng anh ta: “Anh Yến?”
Yến Thính Lễ lại không hề nhìn anh ta một cái. Ánh mắt hơi cụp xuống, rơi trên mặt Thời Tuế ở giữa, chậm rãi nói: “Cậu ta chính là người bạn cùng phòng đeo kính của tôi.”
Dừng lại một chút, anh nghiêng đầu hỏi cô: “Còn nhớ không?”
Nhờ phúc của anh, Thời Tuế làm sao có thể không nhớ. Lười để ý đến Yến Thính Lễ, cô nhìn thẳng Trác Hạo Vũ rồi mỉm cười: “Chào anh, tôi nhớ ra anh rồi.”
Trác Hạo Vũ được sủng ái đến kinh ngạc. Quá phấn khích khiến anh ta không kịp suy nghĩ về mối quan hệ logic trong đó: “Thật sao? Thực ra tôi vẫn luôn —”
Lời còn chưa dứt, lại bị cắt ngang. “Lâu rồi không gặp,” giọng Yến Thính Lễ át đi giọng anh ta, “Thời Tuế, còn nhớ tôi không?” “Chúng ta cùng nhau,” khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, thốt ra vài chữ, “uống… rượu… rồi.”
Lại là cái vẻ ung dung tự tại đầy ẩn ý, trêu đùa như trò trẻ con này. Ngọn lửa trong lồng ng.ực Thời Tuế đột nhiên bùng lên, thờ ơ nói: “Xin lỗi, không có ấn tượng gì cả.”
Ý vị khác thường giữa họ, dù chậm hiểu đến mấy cũng có thể cảm nhận được.
Chỉ có Trác Hạo Vũ bên cạnh không hiểu chuyện ngơ ngác: “Anh Yến, trước đây hai người quen nhau sao?”
Thời Tuế nhanh miệng trả lời trước: “Không quen.”
Sắc mặt Yến Thính Lễ đột nhiên trở nên lạnh lùng đến lạ thường: “Không thân lắm.”
Anh quay người bỏ đi.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh vội vã rời đi.
Trong lòng không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Theo kinh nghiệm trước đây, rất có thể anh sắp phát bệnh, nhưng hoàn cảnh thực sự không phù hợp nên buộc phải bỏ đi.
Mấy năm trước sức chịu đựng của anh rất kém. Bây giờ càng biết giả vờ hơn.
“Vậy bây giờ cậu còn có bạn trai không? Nếu không có, chúng ta có thể làm quen —” Lời phía sau của Trác Hạo Vũ còn chưa nói xong, đột nhiên bị người ta bịt miệng lại.
Cao Lâm Hàn giữ vai anh ta, dùng sức kéo người sang một bên: “Tìm được cậu rồi Hạo Vũ ơi, ở đây này, nào, đi chơi board game với bọn tớ.”
“Cậu làm gì vậy? Tớ còn chưa nói xong…” Cao Lâm Hàn khẽ quát: “Mau đi!”
Trác Hạo Vũ bây giờ là đồng nghiệp của cậu, ngoài chỉ số thông minh cao, những thứ còn lại đều hơi kém cỏi, đúng kiểu dân IT.
Sắc mặt Yến Thính Lễ đã lạnh đến mức muốn giết người rồi, tên ngốc này vậy mà vẫn chưa phát hiện ra, sau này thật sự không định đi làm nữa à.
Đến khi kéo người đi xa, cậu mới khẽ nói: “Người ta có bạn trai rồi, đừng hỏi nữa.”
“Còn có à,” mặt Trác Hạo Vũ xị xuống, “Khi nào chia tay vậy.”
Cao Lâm Hàn: “…”
Cậu muốn chết thì đừng kéo tôi theo.
Thời gian tiếp theo, Thời Tuế cơ bản đều dính chặt lấy Tiết Tĩnh và những người khác, tuyệt đối không đi một mình.
Yến Thính Lễ vẫn bị người vây quanh, vẻ mặt anh nhàn nhạt, rõ ràng không tập trung. Hai người liền không còn giao tiếp.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng sấm trầm đục. Ngày mai còn phải đi làm, thế là hơn chín giờ, buổi tụ tập liền tan.
Lâm An Nhiên còn muốn ở đây chơi một tuần, chỉ có Tô Hân tạm thời không đi làm nên cô liền ở lại nhà Tô Hân, sau này còn có thể tụ tập nữa.
Thời Tuế ôm tạm biệt họ, chia tay ở cửa rồi chậm rãi lái xe về nhà.
Tiếng sấm bên ngoài cũng dần lớn hơn, như đang ấp ủ một cơn mưa lớn.
May mà Thời Tuế kịp lái xe vào khu dân cư trước khi mưa xuống.
Thời Tuế học lái xe vào mùa hè năm nhất đại học, chỉ lái vài lần, kỹ năng lái xe không được thuần thục, cô cẩn thận lùi xe vào hầm đậu, xác định không bị va chạm vào đâu thì thoải mái thở ra một hơi, vừa định xách túi xuống xe.
Đối diện đột nhiên sáng lên một vệt đèn trắng chói mắt. Chiếu thẳng vào mặt cô.
Vô cùng cố ý, mạnh mẽ, đầy ác ý.
Thời Tuế dùng tay che bớt ánh sáng, bất mãn nhìn về phía đối diện.
Đợi tầm nhìn rõ ràng. Cô đột ngột sững người.
Lại xác nhận nhìn kỹ mấy lần, sắc mặt cô trắng bệch hoàn toàn.
Không nhận lầm. Không thể nhận lầm.
Chiếc xe này, chính là chiếc siêu xe đen điên cuồng đâm vào họ ở Mỹ.
Thời Tuế sau này đã tìm hiểu, giá cao đến kinh ngạc, trên toàn thế giới chỉ có vài chiếc.
Tất cả chi tiết xâu chuỗi lại, cô không muốn nghĩ sâu thêm nữa, trong đầu cũng không khỏi hiện lên một khả năng đáng sợ.
Thời Tuế mím chặt môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đối diện. Như để chứng minh suy nghĩ của cô, cửa siêu xe mở ra.
Từ ghế lái bước ra một đôi chân dài. Người kia tựa vào đầu xe, ung dung tự tại nhìn cô.
Ánh sáng ngược chiều, Thời Tuế thậm chí còn có thể thấy được nụ cười trên khóe môi anh. Dường như nhìn thấy sự hoảng loạn của cô là một chuyện vô cùng đáng vui mừng.
Cảm xúc của Thời Tuế trở nên bùng nổ. Cô xách túi, nhanh chóng xuống xe, ném thẳng túi vào người anh: “Đồ thần kinh, bi.ến th.ái!”
Yến Thính Lễ cụp hàng mi xuống, giọng điệu không vui: “Tuế Tuế, em lại đánh anh.”
Thời Tuế lạnh mặt, không muốn tranh cãi với anh, sau khi trút giận xong, liền im lặng nhặt túi lên, bước nhanh về phía thang máy.
Anh không đuổi theo.
Nhưng tim Thời Tuế vẫn đập rất nhanh, không ngừng nhìn thang máy đi lên cho đến khi đến tầng.
Cửa lớn sau khi nhận diện khuôn mặt cô liền mở ra. Thời Tuế nhanh chóng bước vào, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Nghe thấy 3.0 nói “Chào mừng về nhà”, thói quen khiến nhịp tim cô từ từ bình ổn lại.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi. Tim Thời Tuế nhảy lên, lạnh lùng nói: “Anh mau đi đi, tôi sẽ không mở cửa đâu.”
“Ngoan, mở cửa ra.” Thời Tuế không để ý.
“Được thôi.” Yến Thính Lễ dường như có chút tiếc nuối.
Nhưng rất nhanh, Thời Tuế đột nhiên nhớ ra điều gì, con ngươi hơi co lại, một dự cảm chẳng lành truyền đến.
Giây tiếp theo, cùng với tiếng mở khóa cửa lớn, giọng 3.0 vang lên: “Chào mừng về nhà, ngài Yến.”
Sau lưng truyền đến hơi thở của người kia, là cái lạnh lẽo mà sự nóng ẩm của mùa hè cũng không thể ngăn cản.
“Tuế Tuế,” anh từ từ ghé sát tai cô từ phía sau, cười nói, “Em lúc nào cũng không nghe lời như vậy."