Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 42: Chương 42



Chuyến bay xuyên lục địa kéo dài suốt 12 tiếng đồng hồ.

Khi máy bay hạ cánh, Los Angeles đã chìm trong đêm với vầng trăng lẻ loi giữa bầu trời đầy sao. Thời Tuế ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như vừa bước ra từ một kiếp sống khác.

Cô bất ngờ trở về ký túc xá. Cô bạn cùng phòng – người vừa tổ chức tiệc tối qua – dụi mắt bước ra, tròn xoe mắt khi thấy cô đứng trước cửa: “Lily! What brings you back?” (Lily! Sao cậu về đột ngột thế?)

Thời Tuế đẩy vali vào, trả lời ngắn gọn: “Just felt like coming back.” (Chỉ là muốn về thôi.)

Sau khi tốt nghiệp đại học, Mihoko đã về nước. Luna – bạn cùng phòng mới của Thời Tuế học thạc sĩ là nữ hoàng giao tiếp, đam mê tổ chức tiệc tùng.

Vì thế, khi mở cửa phòng và thấy những chai rượu ngổn ngang cùng bài lá chất đống trong phòng mình, Thời Tuế đành bất lực dừng bước.

“Oh, sorry!” Luna vội vàng chạy vào nhặt chai rượu, nhưng tay run rẩy làm đổ nửa chai còn dở trên sàn.
“Sorry… sorry…”

Thời Tuế mệt mỏi vẫy tay: “It’s okay, I’ll clean it.” (Không sao, mình sẽ dọn.)

Sau hành trình dài mệt nhoài và hơn 24 tiếng không ngủ kèm theo việc dọn dẹp đống hỗn độn khiến cô kiệt sức hoàn toàn.

Thời Tuế thậm chí không trải giường, cứ thế nằm vật ra thảm, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng ban mai đã tràn qua cửa sổ, vài tia nắng ấm áp khẽ chạm lên má.
Ký túc xá yên tĩnh khác thường – có lẽ Luna đã ra ngoài từ sớm để không làm phiền cô.

Nhìn đồng hồ – đã gần trưa. Thời Tuế đã ngủ liền mạch hơn 12 tiếng.

Cô chống tay đứng dậy, xoa đầu cho đỡ choáng váng rồi nhìn quanh căn phòng nhỏ.
Nơi cô đã sống gần ba năm này chỉ vừa đủ cho một chiếc giường, bàn học và cửa sổ nhỏ luôn đón nắng.

Thời Tuế đã lâu lắm rồi không có một giấc ngủ ngon lành như thế.
Căn hộ mới ở Hàng Châu được bố mẹ trang hoàng tỉ mỉ từng chi tiết, thấm đẫm tâm huyết của họ.

Nhưng so ra, chẳng lần nào cô ngủ sâu được như ở nơi này.

Ngồi ngẩn ngơ một lúc, Thời Tuế mới bật chế độ thường trên điện thoại.
Trước khi lên máy bay, cô nhắn cho bố mẹ, không nói về trường mà viện cớ đi du lịch nước ngoài.

Hai người rõ ràng bối rối.
Lê Uyên nhắn trong nhóm: [Sao đột nhiên muốn đi du lịch nước ngoài thế?]
Thời Tuế trả lời: [Con bất chợt muốn đi chơi]
Lê Uyên: [Vậy bao giờ về? Tiểu Lễ có đi cùng không?]
Thời Tuế chọn lọc trả lời: [Tính sau đi]

Đọc tin nhắn, Lê Uyên bất lực nhìn Thời Dược: “Con bé này càng ngày càng bốc đồng.”
“Lớn rồi, mặc nó đi.” Thời Dược đáp đầy nuông chiều.

Từ khi biết Thời Tuế và Yến Thính Lễ đã yêu nhau năm năm, thậm chí sắp cưới,

cả hai đều chợt giật mình.
Phải rồi, Tuế Tuế đâu còn là đứa trẻ nữa, ba năm sống tự lập ở nước ngoài đã trưởng thành hơn cả họ rồi.

Trả lời xong tin nhắn bố mẹ, Thời Tuế nín thở một lúc mới kéo xuống xem hộp thoại Yến Thính Lễ.

Trống trơn.
Anh không gửi cho cô bất cứ thứ gì.

Lồng ng.ực Thời Tuế không vì thế mà nhẹ nhõm, trái lại tràn ngập nỗi bất an khó tả.

Suy nghĩ mãi, cô chợt nhớ ra điều gì rồi tìm đến hộp thoại Cao Lâm Hàn. Viết rồi xóa: [Hôm nay mấy cậu bận không?]

Bên kia hồi lâu mới trả lời, giọng điệu đặc trưng của dân văn phòng: [Ngày nào chả bận]
Thế là tốt.

Thời Tuế nhắn: [Thế cậu cứ bận đi]
Nhưng bản chất háo thắng của Cao Lâm Hàn không đổi, dù bận vẫn không quên tò mò: [Cậu với anh Yến sắp cưới à?]

Yến Thính Lễ muốn công bố với cả thế giới sao? Thời Tuế cười lạnh.
Có lẽ không khí tự do nước Mỹ tiếp thêm sức mạnh, lần đầu tiên cô chửi thề: [Cưới cái đếch]

Hả? Sáng nay Yến Thính Lễ không còn nói sẽ nghỉ vài ngày để cưới và đi hưởng tuần trăng mật sao?

Gần như ngay khi Yến Thính Lễ thông báo nghỉ, cả bộ phận kỹ thuật đều nén phấn khích, suýt nữa mở tiệc ăn mừng.

Trời mới biết, làm việc dưới trướng Yến Thính Lễ là một cực hình kinh khủng thế nào.

Chỉ số IQ và khả năng phản ứng của Yến Thính Lễ vượt xa người thường, dù họ đều là tinh anh trong giới, nhưng theo kịp tư duy của anh vẫn là thử thách chết người.

Làm không tốt, Yến Thính Lễ tuy có giáo dục không mắng chửi nhưng bị ánh mắt lạnh lùng nửa cười của anh quét qua, cảm giác bị kẻ cao tay ấn khinh bỉ còn khó chịu hơn bị mắng cả tràng.

Bây giờ Yến Thính Lễ không có ở đây, khác gì được nghỉ phép cơ chứ!

Vì vậy, khi thấy Thời Tuế trả lời như thế, Cao Lâm Hàn đờ người ra một giây.
Lại cãi nhau nữa rồi à?
Đừng mà! Hai người phải cưới cho bằng được đấy!

Cậu vội vàng gõ bàn phím: [Nhưng anh Yến nói…]

Đang gõ dở, sau lưng bất chợt vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Chat vui không?”

Cao Lâm Hàn giật bắn người, điện thoại “rớt” một tiếng xuống đất. Cậu xoay ghế lại, đối mặt với ánh mắt đang mỉm cười nhìn mình của Yến Thính Lễ.
“Ặc, anh Yến.”

Ánh mắt Yến Thính Lễ chậm rãi đáp xuống chiếc điện thoại dưới đất.
Cao Lâm Hàn lập tức hiểu ý, nhặt lên và lướt tin nhắn trước mặt anh.

Chỉ vỏn vẹn vài dòng.
Yến Thính Lễ nhìn chằm chằm hồi lâu.

Tay anh đặt lên thành ghế, Cao Lâm Hàn cảm nhận anh cúi gần hơn, như muốn khắc từng chữ vào não mình: “Nếu cô ấy hỏi, nói tôi đang ở công ty.”
“Hiểu chứ?”

Dù không hiểu tại sao, nhưng Cao Lâm Hàn vốn không có nguyên tắc gì: “Hiểu hiểu.”

Bên này, Thời Tuế chăm chú nhìn điện thoại đầy suy tư.
Có vẻ Yến Thính Lễ dạo này rất bận, chưa phát hiện ra cô đã đi?

Thời Tuế cắn một miếng burger, nheo mắt nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, vừa định thở phào.

Màn hình sáng lên, khung chat Yến Thính Lễ hiện tin nhắn mới:
[Bố mẹ bảo em đi du lịch. Đi chơi đâu thế?]

Thời Tuế nhìn chằm chằm tin nhắn này rất lâu, đầu óc trống rỗng không hiểu nổi.

Đơn giản vì cuộc hội thoại này quá… bình thường.
Bình thường đến mức như thể cô thật sự chỉ đi chơi vài ngày, Yến Thính Lễ biết tin thì hỏi qua loa một câu.

Không biết lại giở trò gì.
Thời Tuế mặt lạnh tắt màn hình, không trả lời.

Những ngày trở lại California giúp tâm hồn Thời Tuế tìm lại sự bình yên.

Cô nghỉ ngơi suốt mấy ngày, dậy là xem phim, khuya mới ngủ, không phải đối mặt với môi trường công sở phức tạp, cũng không có 3.0 giám sát từng giây.
Mọi thứ thật dễ chịu.

Thỉnh thoảng, Thời Tuế vẫn lén hỏi thăm tin tức từ Cao Lâm Hàn, nhưng câu trả lời đều giống nhau – Yến Thính Lễ dường như thật sự đang làm việc, không có hành động gì khác thường.

Khiến lòng cô vừa kỳ quặc vừa âm thầm lo lắng.

Nhưng cô vốn đã mang tâm thế liều mạng.
Dù sao nếu Yến Thính Lễ muốn làm gì, cô cũng không ngăn được, thà cứ tránh xa mà sống cho qua ngày. Cách xa thế này, anh có muốn tìm cũng tốn sức hơn.

Buổi tối sau khi xem phim xong, Thời Tuế thoải mái chuẩn bị đi ngủ. Vừa nhắm mắt, điện thoại rung lên một tiếng.

Cô nhíu mày, định bật chế độ im lặng, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, cô bật ngồi dậy, mắt dán vào dòng chữ Yến Thính Lễ vừa gửi:
[Tuế Tuế, ngày 6 tháng 9, em thấy thế nào? Lịch bảo ngày rất tốt đấy.]

Ngày 6 tháng 9 là gì? Thế nào là sao? Ngày kia chính là 6/9 theo giờ Trung Quốc, anh định làm gì?

Đầu óc Thời Tuế hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Ngay lúc này, màn hình nhảy lên dòng mới:
[Làm ngày kỷ niệm cưới của chúng ta nhé]

Đồ điên!
Thời Tuế bực bội gõ màn hình: [Mơ đi!]

Nhắn xong, cô ném điện thoại đi, nằm vật xuống gối ép mình vào giấc ngủ.

Giấc ngủ chập chờn, sáng sớm Thời Tuế đã tỉnh giấc.
Vừa mở cửa phòng, cô đã thấy Luna – vừa từ ngoài về với bộ trang điểm Harley Quinn – đang ngáp dài.

Thấy Thời Tuế, Luna ngừng ngáp giữa chừng: “Mình làm cậu thức giấc à?”

“Không, mình tự dậy,” Thời Tuế tò mò nhìn cô, “Cậu đi đâu về thế?”

“Tiệc cosplay ở trường đó!” Nói đến đây, Luna hào hứng khoe, “Câu lạc bộ nhảy và nhạc cùng tổ chức, ở hội trường trường ấy, tối nào cũng đông vui lắm!”

Thời Tuế suốt ngày quanh quẩn từ ký túc xá đến căn-tin nên đâu hề hay biết.

“Lily, cậu cứ ở lì trong phòng thế này, nắng Los Angeles cũng không ngăn nổi cậu mốc meo đâu,” Luna nói bằng giọng điệu phóng đại, “Đi chơi cùng tớ đi!”

Thời Tuế chớp mắt, cảm thấy hứng thú.
Nghỉ ngơi mấy ngày, xương cốt đúng là ù lì quá rồi, cần vận động.

Hơn nữa, cô không chắc Yến Thính Lễ có thình lình xuất hiện trước cửa phòng không, đi dự tiệc có vẻ an toàn hơn.

“Vậy tối nay mình đi cùng cậu,” Thời Tuế đồng ý.
Luna lại ngáp dài: “Ừm, nhưng đợi mình ngủ đã.”

Năng lượng của Luna đáng kinh ngạc – chỉ cần ngủ 5 tiếng là tỉnh táo như thường.
Thức dậy thấy Thời Tuế vẫn mặc váy ngủ xem phim, cô “ồ” lên: “Cậu định thế này mà đi tiệc cosplay à?”

Thời Tuế chợt hiểu: “Ai cũng phải cosplay à?”
“Không cosplay thì có gì vui?” Luna kéo tay cô, hào hứng nói, “Đi theo mình, mình có bộ đồ hoàn hảo cho cậu!”

“Tadaaaa~” Luna lục trong đống đồ cosplay lộn xộn của mình và lôi ra một bộ váy trắng cầu kỳ cùng tấm voan che mặt.

Thời Tuế nhìn vệt “máu” đỏ chính giữa váy, ngạc nhiên: “Đây là cosplay nhân vật gì thế?”

“Cô dâu ma cà rồng đó!” Luna thò đầu từ sau váy, giơ ngón cái, “Rất hợp với cậu đấy.”
“Tại sao?” Thời Tuế nghi hoặc.

“Mắt cậu rất đen, tóc cũng đen,” Luna giải thích, “Mang đúng vibe luôn!”

Thời Tuế chợt hiểu – màu đen trong văn hóa phương Tây tượng trưng cho điềm xấu, phim ảnh về ma cà rồng cũng thường dùng yếu tố này.

Dù không thích ý nghĩa đó nhưng cô vẫn tôn trọng văn hóa địa phương nên không nói gì.

“À này,” Luna cầm lên bộ váy đỏ gợi cảm – trang phục nhân vật Panty mà cô định cos, “Lily, cậu giúp mình make-up nhé?”

Xuất thân từ mỹ thuật, Thời Tuế trang điểm cosplay cũng thành thạo. Cô mỉm cười gật đầu.

Hóa trang xong thì trời cũng tối mịt. Thời Tuế vừa hoàn thành look cho cả hai.

Luna không tiếc lời khen: “Cậu là cô dâu ma cà rồng đẹp nhất tối nay!”
“Còn mình là thiên thần gợi cảm nhất!”

Thời Tuế bật cười.

Để bám sát nhân vật, cô đặc biệt dùng tone nền trắng nhất, hóa khuôn mặt tái nhợt y như thật, khóe miệng còn có vệt máu giả cực kỳ chân thực.

Chính giữa váy, ngay vị trí trái tim, là vệt máu được in cẩn thận.

Nhìn vào gương, với biểu cảm vô hồn, tổng thể trông khá rùng rợn.

Tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối.
Thời Tuế hiếm khi tham gia sự kiện lớn thế này nên tò mò ngó nghiêng khắp nơi.

Không gian rộng, ánh đèn nhấp nháy theo điệu nhạc sôi động, vô số nhân vật kinh điển di chuyển qua lại, nhảy múa theo giai điệu, tạo nên bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Luna là bậc thầy giao tiếp, quen biết vô số người.
Vừa vào cửa đã có nhiều khuôn mặt mới tiến lại chào.

Thấy Thời Tuế bên cạnh, họ đều khen ngợi: “Wow, cô dâu ma cà rồng hợp nhất mình từng thấy đấy!”
Thời Tuế vui vẻ đáp lại bằng nụ cười.

Phải thừa nhận, thỉnh thoảng tham gia hoạt động kiểu này thực sự giúp thư giãn tinh thần.

Theo Luna đi vài vòng quanh hội trường, Thời Tuế xin phép nghỉ một chút.

Hôm nay cô đi giày cao gót mượn của Luna nên hơi khó chịu. Tìm góc yên tĩnh ngồi xuống, Thời Tuế vô thức lấy điện thoại ra lướt.

Rồi đọc tin nhắn mới nhất từ Yến Thính Lễ:
[Thấy em rồi, cô dâu bé nhỏ của anh]

Ngón tay Thời Tuế run lên, cô ngẩng phắt đầu lên.

Đúng lúc này, nhạc nổi lên dồn dập, ánh đèn trở nên chói lóa, dòng người đổ về phía trung tâm sân khấu. Tiếng reo hò như sóng cuộn dâng lên, không khí lên đến đỉnh điểm.

Giữa biển người hóa trang kỳ dị này, tìm ra Yến Thính Lễ gần như là điều bất khả thi.

Đồng thời, trước mắt Thời Tuế xuất hiện vô số cosplayer muốn chụp ảnh cùng.

Bộ dạng hôm nay của cô đủ thu hút, nào là “Captain America”, “Spider-Man” hay “Deadpool” đều xin chụp hình chung. Thời Tuế miễn cưỡng ứng phó.

Nhưng ánh mắt cô vẫn luôn tìm kiếm giữa đám đông.
Vừa từ chối cái ôm kiểu Pháp từ “Spider-Man” trước mặt, cô định đứng dậy rời đi thì…

Một tiếng thán phục vang lên từ đám đông.

Giọng nam thanh lãnh tựa tuyết mỏng, pha chút accent quý tộc Anh:
“My immortal bride, do you await me in the shadows?”
(Cô dâu bất tử của tôi, em đang đợi tôi trong bóng tối sao?)

Yến Thính Lễ bước tới, đám đông tự động dạt ra nhường lối, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào anh.

Anh đeo chiếc mặt nạ đơn giản phát tại cửa, chỉ lộ phần cằm trắng lạnh và đôi môi đỏ thẫm dưới ánh đèn mờ.

Yến Thính Lễ mặc bộ vest đen cơ bản nhất trong tủ đồ, ghim chiếc trâm hồng ngọc máu ở ve áo.
Nhưng dáng người cao ráo, tư thế thẳng tắp.
Khi bước tới từ tốn, trông chẳng khác quý tộc ma cà rồng thời Trung Cổ.

Ngay cả Thời Tuế cũng không rời mắt khỏi anh, thậm chí cảm nhận trái tim mình đập theo từng bước chân anh.

Cho đến khi Yến Thính Lễ quỳ một chân trước mặt cô.

Thời Tuế chưa kịp phản ứng, bắp chân đã bị bàn tay lạnh giá của anh nắm lấy, cảm nhận rõ sự tiếp xúc của sợi xích kim loại.

Lông mi cô run nhẹ.
Nhìn anh thong thả đeo lại chiếc vòng chân định vị, lòng cô trào lên cơn giận dữ, chân đi giày cao gót đạp mạnh về phía trước. Nhưng Yến Thính Lễ đã đoán trước, tháo giày cho cô trước khi bị đá.

Ngay sau đó, giữa tiếng reo hò của đám đông, Thời Tuế cảm thấy mình bị bế lên. Anh một tay bế cô lên, tay kia xách đôi giày không vừa chân.

“I’ve come to take my bride home.”
(Tôi đến đón cô dâu của mình về.)

Ôm chặt khiến cô không thể thoát ra, Thời Tuế đỏ mặt tía tai khi thấy ánh đèn flash xung quanh, đành giấu mặt vào ngực anh.

Chỉ có Yến Thính Lễ là cười thản nhiên, rung cảm từ ngực truyền sang cô.

Anh còn biết xấu hổ nên đeo mặt nạ.
Thế còn cô thì sao???

Thời Tuế giận dữ nhìn anh, ở góc khuất không ai thấy, tay cô bóp mạnh vào eo anh.

Yến Thính Lễ bế cô ra khỏi hội trường. Tiếng ồn dần lắng xuống, anh vứt mặt nạ đi, nụ cười giả tạo biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng chuẩn bị tính sổ.

Thời Tuế bị ném vào ghế sau xe.

Cằm bị nâng lên, Yến Thính Lễ mím môi, dùng ngón tay thô bạo lau đi vệt máu giả ở khóe miệng cô.

Thời Tuế bực bội há miệng cắn vào tay anh: “Anh làm gì thế? Đau!”

Yến Thính Lễ mặt lạnh như tiền: “Lau đi. Anh không thích.”
Rồi tay anh luồn ra sau lưng cô, kéo khóa váy, định cởi đồ cô ra.

Thời Tuế tức giận đập tay anh ra, mắng: “Anh không phân biệt được nơi này là trường học sao?”

Yến Thính Lễ vẫn kiên quyết cởi váy cô, giọng đều đều: “Cởi ra. Anh không thích.”
Thời Tuế: “……”

Có lẽ do thay đổi môi trường, Thời Tuế bỗng dưng cứng đầu hơn, ngẩng cằm lên: “Tôi mặc kệ anh thích hay không, tôi sẽ không thay đồ ở đây.”

“Có quần áo dự phòng trong xe,” vẻ mặt Yến Thính Lễ cho thấy sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, “Thay ra.”

Thời Tuế dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng đối đầu với anh.

Ở đây, không có bố mẹ, không đồng nghiệp, cũng không có 3.0 giám sát.
Không gì có thể kìm nén suy nghĩ thật của cô nữa, Thời Tuế bình tĩnh nói: “Yến Thính Lễ, anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi ghét sự độc đoán và áp đặt của anh nên tôi mới không ngừng chạy trốn.”

Ánh mắt Yến Thính Lễ vẫn lạnh lùng đầy ám ảnh, giọng đầy mỉa mai: “Em nghĩ mình còn bao nhiêu năng lực để thoát khỏi tay anh?”

Thời Tuế im lặng vài giây.
Bất ngờ chỉ qua cửa kính về tòa nhà đối diện – tòa nhà chính của trường.

“Ba năm trước, tôi đã ở nhà ăn nhìn anh đứng đó tìm tôi cả ngày rồi bỏ đi.”
Thời Tuế bình thản nói.

Cảm nhận ngón tay Yến Thính Lễ siết chặt hơn.
Với lực đạo gần như muốn bóp nát cô, giọng anh trầm xuống, từng chữ: “Em nghĩ anh không biết sao?”

Thời Tuế ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh chỉ cần kết quả cuối cùng.” Yến Thính Lễ không chút biểu cảm, “Ít nhất từ nay về sau, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh.”

Thời Tuế nghiến răng: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ tự nguyện đến bên anh. Đó cũng là điều anh muốn sao?”

Yến Thính Lễ nhìn cô thật lâu, hàng mi khẽ rung.

Một lúc sau, khóe môi anh nở nụ cười chua chát, bóp cằm cô lên bắt đối mặt: “Bao năm nay, chẳng phải đều như vậy sao?”

Thời Tuế không thể phản bác.

“Không sao,” Yến Thính Lễ tiếp tục dùng ngón tay lau đi vệt máu cuối cùng trên môi cô, “Miễn anh vui là được.”

Thời Tuế bất lực nhìn anh, không nói được lời nào.

Yến Thính Lễ cúi xuống, ép buộc hôn lên đôi môi vừa được lau sạch.

Ám ảnh liếm sạch chút máu cuối cùng.
Vừa hôn vừa tự nói: “Anh đã chọn ngày tốt cho đám cưới chúng ta.”
“Sáng mai, chúng ta sẽ đến sở đăng ký kết hôn ở Los Angeles, sau đó công chứng tại đại sứ quán.”
“Về nước sẽ nói với bố mẹ, chúng ta đã kết hôn ở Mỹ và hưởng tuần trăng mật.”

Mỗi lời nói của anh đều khiến Thời Tuế cứng đờ sống lưng.

Nhưng Yến Thính Lễ làm như không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ tiếp tục nhìn chiếc váy nhuốm máu trên người cô với ánh mắt ghê tởm.
Anh ghét những thứ không may mắn, ghét cả cách hóa trang không một chút sức sống này.

Ngón tay anh không màng phản kháng, tiếp tục kéo khóa sau lưng áo.

Nhưng Thời Tuế cố tránh với khuôn mặt tái nhợt, ngực cô phập phồng, đầu óc trống rỗng đến mức không nghĩ được gì.
Toàn thân gào thét hai chữ “chạy đi”.

Thời Tuế đẩy cửa xe chạy ra ngoài, không quan tâm đến đôi chân trần trên nền đất lạnh.

Yến Thính Lễ mặt lạnh như tiền bước dài ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại.
Hai bước đã đuổi kịp, tóm lấy tay cô từ phía sau.

Từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, giọng nói điềm đạm rõ ràng là phép tắc khắc sâu trong xương tủy.
Dù tâm trạng có bất ổn đến đâu, cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài.

Nhưng lúc này, ngực anh phập phồng, ánh mắt nhìn cô như con thú đã nhịn nhục quá lâu:

“Thời Tuế,” lần đầu tiên Yến Thính Lễ cao giọng, từng chữ như bị thanh sắt nóng đốt cháy cổ họng: “Em dám chạy thêm lần nữa thử xem!”

Thời Tuế quay lại, cứng đầu nhìn anh: “Anh chỉ biết ép buộc tôi thôi.”
“Nên tôi sẽ không bao giờ tự bước về phía anh.”

Yến Thính Lễ đột ngột siết cổ cô, mặt không chút biểu cảm: “Em thật sự nghĩ anh không nỡ nhốt em sao?”

“Anh nhốt tôi đi,” Thời Tuế bình thản đáp, “Vậy tôi sẽ chết cho anh xem.”

Khóe mắt Yến Thính Lễ đỏ dần, anh nhếch môi, cười đến run rẩy:
“Được.” Vừa nói anh vừa cười, “Vậy anh bóp chết em luôn bây giờ nhé.”

Thời Tuế ngẩng cổ, ánh mắt đầy thách thức: “Anh bóp chết tôi đi! Tôi đã nói rồi, dù chết cũng không lấy anh!”

Lời vừa dứt.

Một hồi lâu, sắc mặt Yến Thính Lễ từ âm u chuyển thành bình lặng.
Ánh mắt anh nhìn cô đến mức khiến Thời Tuế rợn người.

Đây là lần đầu tiên, Thời Tuế thật sự cảm nhận được bóng tối vô biên từ Yến Thính Lễ – thứ sẵn sàng nuốt chửng cô, không chút lý trí, hoàn toàn không phải trò đùa vặt như trước.

Toàn bộ khuôn viên trường đều dồn về hội trường cosplay, nơi này chỉ còn ngọn gió lạnh và bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở.

“Một năm trước, anh đã mua một biệt thự có tầng hầm ở Los Angeles.” Anh nghiêng đầu, cười một cách kỳ quái, “Dù anh cũng không muốn dùng đến nó.”

Vừa nói, anh vừa tiến lên.
Ánh mắt như lưới giăng khiến Thời Tuế run toàn thân.

“Nhưng tất cả là do em ép anh,” Yến Thính Lễ vui vẻ cong môi, nhưng đôi mắt chỉ có sự trống rỗng mê muội.

Anh thì thầm: “Anh chỉ muốn rất ít thôi.”
“Rất ít thôi.”

Tại sao em không chịu cho anh dù chỉ một chút?
Tại sao chứ?
Tuế Tuế.

Thời Tuế lắc đầu lùi lại, nhưng không còn đường thoát.
Bàn tay lạnh giá của Yến Thính Lễ nắm lấy cô, dưới màn đêm, khuôn mặt anh đúng như ma cà rồng Trung Cổ âm u.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc của lá cây.

Ánh mắt Thời Tuế mệt mỏi lướt qua vai Yến Thính Lễ, vô định nhìn vào một điểm xa xăm.

Cô kiệt sức đến mức đã chấp nhận số phận.
Câu “chúng ta kết hôn đi” cũng đã đến cổ họng.

Đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó, đồng tử co rút lại, máu trong người như đóng băng chỉ trong một giây.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả bộ não.
Thời Tuế đẩy mạnh Yến Thính Lễ sang một bên.

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên chói tai trong khuôn viên trường vắng lặng.

Thời Tuế nhìn xuống xương bả vai bị xuyên thủng, màu đỏ loang ra, hòa lẫn với vệt máu giả trên ngực, không thể phân biệt nổi.

Trong tầm nhìn của cô giờ chỉ còn một màu đỏ thẫm.

Trong giây phút cuối cùng, Thời Tuế nhìn thoáng qua biểu cảm vô cùng hoảng sợ, bất lực như đứa trẻ của Yến Thính Lễ.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu –
Nghiệp của cô đến nhanh thế sao?!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.