Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 48: Chương 48



Dám chọc giận chó điên thì phải chấp nhận bị nó cắn lại.

Rõ ràng Yến Thính Lễ đã bị cô chọc tức hoàn toàn. Ánh mắt anh lạnh buốt đến rợn người như đang cởi dần quần áo cô ngay lập tức.

Thời Tuế đâu dám đối đầu với Yến Thính Lễ lúc này. Cô gắng giữ bình tĩnh rồi sau một hồi suy nghĩ mới thản nhiên nói: “Trước đây anh cũng từng đối xử với em như vậy. Sao giờ em không được làm lại với anh?”

“Chẳng phải chúng ta bình đẳng sao?”

Yến Thính Lễ nheo mắt lại. Biểu cảm của anh thay đổi như thể không còn gì để nói.
Theo Thời Tuế thì đây rõ ràng là lúc anh không còn lý lẽ nên tạm thời nhượng bộ.

Nhưng vẫn lộ rõ vẻ không cam tâm.

Việc anh không nổi điên ngay lập tức khiến Thời Tuế có thêm chút dũng khí. Cô cúi mắt xuống giọng nhẹ nhàng cố gợi chút tỉnh ngộ trong anh: “Trước đây anh đã ép em làm bao chuyện quá đáng.”

Yến Thính Lễ hỏi lại: “Vậy những gì anh làm với em, em đều muốn trả lại hết?”

Thời Tuế ngây người. Cô sợ có bẫy nên không dám lên tiếng ngay.
Rồi nghe anh nói tiếp: “Vậy bây giờ em cũng có thể ép anh.”
“Anh sẽ không phản kháng.”

“……”
Thời Tuế hít một hơi nặng nề.

Vô phương cứu chữa!
Người này đúng là vô phương cứu chữa!!!

Cô ném túi xách về phía anh giận dữ quát: “Đến bao giờ anh mới biết đứng ở vị trí của em mà tôn trọng em?”
Yến Thính Lễ giọng lạnh nhạt: “Anh đang sửa.”
Thời Tuệ: “Không thấy đâu!”
“Đó là góc nhìn của em.”

Thời Tuế cảm thấy tư duy của họ lại không cùng một tần số nữa rồi.
Giao tiếp giữa hai người như hai đường thẳng song song. Chỉ khi một bên chịu nhún nhường thì mới có chút giao thoa ngắn ngủi.

Khoang xe chìm vào yên lặng.

Sau trận cãi vã này thì cái “hứng” của Yến Thính Lễ dường như cũng tắt ngấm.

Anh im lặng dọn dẹp xong rồi mở cửa sổ thông gió.
Thời Tuế cũng cúi đầu dùng khăn ướt lau vết bẩn trên người.

Giữa không khí lạnh lẽo ấy Yến Thính Lễ đột nhiên lên tiếng: “Trong vật lý lực tác dụng và phản lực luôn đồng thời xuất hiện.”

Thời Tuế ngẩn người nhìn anh.

Yến Thính Lễ giọng bình thản: “Nếu em không luôn đẩy anh ra thì đã không có chuyện anh ép em.”

Giọng điệu anh rất bình thản như đang nói về một nguyên lý khoa học chứ không hề mang cảm xúc cá nhân.

Nhưng Thời Tuế nghe xong lại từ từ cúi đầu xuống.
Cô muốn gán cho lời Yến Thính Lễ là ngụy biện là cưỡng từ đoạt lý.

Nhưng lần đầu tiên cô không biết phản bác thế nào.

Cũng giống như lúc nãy khi cô chất vấn anh.
Khiến anh không còn gì để nói.

Quãng đường còn lại hầu như không có trao đổi gì ngoài những câu thiết yếu.

Yến Thính Lễ chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng khí chất quanh anh rất nặng nề như đang tìm cách xả cơn bực bội mà không tìm được lối thoát.

Thời Tuế cũng vậy.
Cô không hiểu tại sao họ lại khó giao tiếp đến thế. Và cả hai đều cảm thấy mình có lý.

Không tìm được điểm chung.

Về đến nhà, Thời Tuế đứng bên cửa sổ nhìn theo chiếc xe của Yến Thính Lễ dần khuất xa. Đèn sau thu nhỏ thành một chấm nhỏ.
Trong lòng cô chợt trống rỗng.

Thời Tuế bỗng nhớ lại mấy năm trước.
Bản thân cô cũng đã từng như vậy nhìn Yến Thính Lễ đứng cả ngày từ từ khuất khỏi tầm mắt mình.

“Chẳng lẽ đúng là do tớ luôn đẩy anh ấy ra nên mối quan hệ của bọn tớ mới trở nên căng thẳng như vậy?”

“Dừng lại! Cậu ngừng tự vấn bản thân ngay đi!” Chu Tú Nghiên ở đầu dây bên kia huyên náo.
Sau khi xác định Yến Thính Lễ không nghe lén được, cô ấy mới dám nói to: “Đừng để bị anh ta dẫn vào tròng, IQ anh ta cao nhưng logic cực kỳ bi.ến th.ái đấy.”

“Tuế Tuế cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu anh ta không quá b.ệnh ho.ạn thì cậu có muốn tránh xa không? Nếu anh ta không khiến cậu sợ hãi thì cậu có muốn chạy trốn không?!”

Thời Tuế bị kéo về thực tại ngay lập tức, gật đầu: “Cậu nói cũng có lý.”

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, hàng mi cô lại rủ xuống, nói nhỏ: “Nhưng dạo này anh ấy thực sự có thay đổi một chút.”

Điều này không thể phủ nhận, Yến Thính Lễ thật sự khác trước.

Ví dụ như hệ thống AI giám sát trong nhà.
Thời Tuế đã hỏi phiên bản 3.0 và nhận được câu trả lời rằng phía Yến Thính Lễ không thể điều khiển hệ thống bên này nữa.

Ngược lại, nhà cô còn có quyền ưu tiên cao hơn, thậm chí có thể giám sát ngược lại Yến Thính Lễ – dù cô sẽ không làm vậy.

Nghe cô nói thế, Chu Tú Nghiên nghi ngờ: “Chắc không phải giả vờ đấy chứ?”

Xét theo biểu hiện trước đây của Yến Thính Lễ thì nghi ngờ của Chu Tú Nghiên hoàn toàn có cơ sở.
Cô ấy vẫn chưa biết chuyện ở Mỹ, suốt tháng qua chỉ chìm đắm trong chuyến đi Tây Tạng nên hai người chưa có dịp trò chuyện dài.

Thời Tuế suy nghĩ một lúc rồi kể sơ qua chuyện nhập viện, kết luận: “Anh ấy có vẻ đang thay đổi, nhưng tiến triển khá chậm.”

“Cậu bị bắn?!” Chu Tú Nghiên mặt tái mét, “Cậu có sao không? Nặng không?”
Thời Tuế chỉ vào vai, an ủi: “Đã khỏi rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Ai làm thế! Để tên bi.ến th.ái Yến xử hắn ta luôn đi!”

Thời Tuế trầm ngâm im lặng.
Về kẻ chủ mưu đứng sau, căn cứ vào phản ứng hôm nay của Yến Thính Lễ, cô đã có suy đoán riêng.

Nhận thấy biểu cảm ngập ngừng của cô, Chu Tú Nghiên bỗng giật mình: “Hôm nay nghe mẹ tớ nói bác Yến bị tai nạn phải nhập viện, chẳng lẽ…?!”

Thời Tuế không lên tiếng.

“Trời ơi, thật sao?” Chu Tú Nghiên vừa kinh ngạc vừa suy diễn, “Trước trong giới có tin đồn Yến bi.ến th.ái lấn át quyền bố mẹ, chẳng lẽ vì thế mà ông ta muốn xử luôn con trai?”
“Điên thật, nhà này đúng là toàn người điên.”

Thời Tuế nhìn cô nàng đăm chiêu, không theo dòng cảm thán.
Tâm trạng cô chùng xuống phức tạp.

Nếu tất cả thật sự do Yến Tắc Thành chủ mưu, một người bố vì lợi ích mà hại chính con mình thì Yến Thính Lễ hẳn sẽ đau lòng lắm.

Khoảnh khắc ý nghĩ ấy lóe lên, vô số ký ức cô cố tình chôn vùi bỗng hiện ra rõ mồn một như một thước phim.

Là căn biệt thự rộng thênh thang vắng lặng của nhà họ Yến.
Là cuộc đời Yến Thính Lễ bị sắp đặt tỉ mỉ từ thuở thiếu niên.
Là chiếc áo len ướt đẫm nước lạnh buốt khi anh bị hắt nước giữa nhà tan hoang.
Và cả ngày Thanh minh năm ấy, anh từ nghĩa địa trở về, bị Tống Khiết chỉ thẳng mặt nói là mệnh khắc người thân.

Lúc đó, cô đang làm gì?
Thời Tuế nhớ lại – hình như đang bận rộn chuẩn bị cho việc chạy trốn khỏi anh.

“Nghiên Nghiên.” Cô bất chợt ngẩng mắt lên, “Tớ cũng sai phải không?”
“Hả?”

“Tớ và anh ấy lớn lên ở môi trường khác biệt, tính cách trái ngược nhau. Trước đây tớ chưa từng nghĩ sẽ gắn bó lâu dài nên tớ bịt mắt bịt tai, chỉ biết lo chạy trốn.”

“Nhưng bây giờ.” Thời Tuế cân nhắc từ ngữ, “Tớ muốn chuẩn bị cho một tương lai dài lâu.”

“Liệu tớ có,” cô ngừng lại, từ từ thốt ra, “điều gì cần thay đổi không?”

Hai chiếc đũa song song, nếu chỉ bẻ một chiếc.
Quá trình sẽ rất chậm rãi.

Nhưng nếu dùng lực quá mạnh, chiếc đũa sẽ gãy.

Thời Tuế tiếp tục suy luận: Nếu là trước đây, chuyện Yến Thính Lễ đâm Yến Tắc Thành, anh nhất định sẽ như đám mây đen không thể tan, tự mình trút hết lên cô – bất kể cô có muốn nghe hay không.

Nếu hôm nay cô cố tình trêu chọc, kiểm soát cực khoái của anh.
Anh chắc chắn sẽ làm như đã nói, ép cô ngay trong xe.

Nhưng tất cả đều không xảy ra.

Bây giờ, anh giống như thằng con trai cứng đầu.
Vỏ ngoài cứng rắn, bên trong mềm yếu, mâu thuẫn giữa hình thức và nội tại.

Thời Tuế bất chợt bật cười vì hình ảnh tưởng tượng này. Đôi mắt cô cong lên cho đến khi Chu Tú Nghiên đối diện chăm chú nhìn cô, đột ngột cảm thán: “Tuế Tuế, cậu thật dịu dàng tốt bụng. Tên bi.ến th.ái Yến được ở bên cậu chính là phúc phận của anh ta.”
Thời Tuế: “Hả?”
Chu Tú Nghiên nhìn cô.
Đến lúc này, cô ấy cũng chợt nhận ra mình can thiệp quá sâu vào nhân quả của người khác, vô tình ảnh hưởng đến phán đoán của Thời Tuế.

Như trước đây, cô chỉ thấy Yến Thính Lễ cực đoan b.ệnh h.oạn, gia đình đáng thở dài nhưng hiếm khi vì những yếu tố này mà tự xem xét bản thân, dành cho anh chút thấu hiểu và bao dung hơn.

Chu Tú Nghiên: “Tuế Tuế, cậu rất biết yêu thương.”

Dù là bản năng che chắn cho “người tình không đạt chuẩn” từng mang đến cho cô quá nhiều sợ hãi, hay trái tim mềm yếu biết tự xem xét và thay đổi khi xác định muốn gắn bó lâu dài.

Mỗi điều ấy đều cần phẩm chất kiên cường và bao dung phi thường.

“Nhưng con đường cải tạo còn rất dài.” Giọng Thời Tuế nhẹ nhàng buông xuống.
Cô cũng không chắc liệu họ có thể hòa hợp được không.


Thứ Hai, Thời Tuế chỉnh đốn trang phục trở lại làm việc tại Quang Môi.

Hàng Châu đã vào thu.
Mấy ngày nay có vài trận mưa, nhiệt độ cũng dịu mát hơn.

Sáng ra khỏi nhà, 3.0 còn nhắc cô mặc thêm áo và nhớ mang ô.

Phiên bản 3.0 không dùng để giám sát mới là trợ lý AI mà Thời Tuế ưa thích. Cô hiếm hoi nở nụ cười: “Cảm ơn Tiểu Ốc nhé.”
3.0: [Phục vụ Tuế Tuế là trách nhiệm của tôi.]

Thời Tuế tâm trạng thoải mái lái xe đến công ty.

Đến bàn làm việc cô mới biết, chỉ hơn một tháng vắng mặt, nhân sự đã có điều chỉnh mới.

Phó Trạch đột ngột nghỉ việc nhảy sang công ty khác. Trưởng nhóm của họ giờ là Triệu Sanh.

Trong số các thực tập sinh cùng đợt với cô, nhiều người đã hết hạn trở về trường, cũng có người không chịu nổi áp lực tự nghỉ.

Ngoài ra còn có vài gương mặt mới.
Triệu Sanh giới thiệu sơ qua, Thời Tuế ghi nhớ đại thể, ấn tượng nhất là cậu thực tập sinh từ Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Anh – ngôi trường cô từng dùng làm lá chắn.

Nói rồi, ánh mắt cô cũng chạm phải chàng trai tên Lý Đình Ngôn.

Cậu ta tự giới thiệu tên rồi lịch sự chào hỏi. Thời Tuế nghe xong đứng sững.

Lý – Đình – Ngôn.
Yến – Thính – Lễ.

Phát âm đảo ngược hay sao?
Bất chợt thấy buồn cười, Thời Tuế bật cười khúc khích.
Lý Đình Ngôn nhìn cô đầy thắc mắc: “Hả?”

“À không có gì.” Thời Tuế vội vã xua tay, lúng túng viện cớ, “Tên cậu rất hay.”
Lý Đình Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn, tên chị cũng vậy.”

Cậu ta có gương mặt thanh tú, có lẽ gia cảnh khá giả nên toát lên khí chất điềm đạm lịch thiệp.

Chuyên môn của cậu giống Thời Tuế, công việc phụ trách cũng tương đồng. Lý Đình Ngôn làm việc không nhanh không chậm, hoàn thành rất chỉn chu, hợp tác rất thoải mái.

Mấy ngày này Yến Thính Lễ bận rộn khác thường, ngoài tiếp khách còn phải đi công tác, không có thời gian đến ăn tối.

Họ không gặp nhau, cuộc trò chuyện cũng dừng lại từ cuối tuần trước.

Mãi đến tối thứ Sáu, Thời Tuế tan làm về nhà.
Vừa nằm lên sofa thì cửa vang lên tiếng gõ. Cô liếc đồng hồ – đúng giờ Yến Thính Lễ thường đến.

Nhưng gần đến ngày mua sắm, bố mẹ bận rộn không về nấu ăn, Thời Tuế cũng chỉ ăn uống qua loa.

Thời Tuế ngẩn người rồi vẫn ra mở cửa.
Ánh mắt cô chạm phải Yến Thính Lễ trong chiếc áo choàng dài phong trần đứng trước cửa.

Hóa ra tin nhà cô không có người đã bị thăm dò từ lâu.
Bởi ngay giây tiếp theo, Thời Tuế đã bị ôm chặt, hay gọi là xô ngã còn chính xác hơn.

Yến Thính Lễ bước chân phải vào cửa, tay ôm eo cô kéo về phía ghế sofa.

Lưng Thời Tuế chạm vào tựa sofa.
Anh nâng cằm cô lên, mặt áp sát hít hà mùi hương, suýt nữa đã không kìm được mà cắn lên.

Thời Tuế thầm thở dài, chuẩn bị tinh thần đón nhận thói quen hôn ép mỗi lần gặp mặt của anh.

Thì Yến Thính Lễ đột nhiên dừng lại.
Chậm rãi nheo mắt, giọng không chút cảm xúc: “Hôn.”
“Em đồng ý.”

Vẫn là giọng điệu ra lệnh.

Thời Tuế chớp mắt, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

— Ít nhất không ép buộc ngay, còn biết xin phép, coi như có tiến bộ.

Cô từ từ đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt anh: “Cho anh điểm cộng.”

Trong lúc Yến Thính Lễ chưa kịp phản ứng, cô chủ động áp mình vào đôi môi mỏng đẹp của anh.
“Tối nay em cho phép anh hôn em.” Một nụ hôn chớp nhoáng rồi rời ra, “Đây là phần thưởng.”

Biểu cảm Yến Thính Lễ thay đổi, ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Lại là vẻ mặt mâu thuẫn giữa nhượng bộ và khó chịu.

Anh vốn quen ra lệnh từ trên cao, việc bị cô chỉ đạo, thậm chí ban cho phần thưởng an ủi kiểu bề trên khiến anh cảm thấy bất mãn và cực kỳ nhạy cảm.

Thời Tuế giả vờ không nhận ra, vòng tay ôm cổ anh, tiếp tục áp sát trao vài nụ hôn âu yếm.

Ngay sau đó, Yến Thính Lễ đáp trả bằng cơn cuồng phong dữ dội, như muốn trút hết nỗi bực dọc vào cuộc chiến nơi đầu môi chót lưỡi.

“…Anh chậm lại chút.”
Thời Tuế suýt ngạt thở, tay kéo cổ anh ra sau không chút khách khí.

Khi cảm nhận ngực anh phập phồng, đôi mắt đen kịt chất chứa cảm xúc đến cực điểm, cô nhích lại gần, lưỡi liếm nhẹ yết hầu: “Đừng vội… nghe lời em, Thính Lễ ca ca.”

Thời Tuế thì thầm bên tai: “Em cũng nhớ anh, chúng ta hôn từ từ thôi.”

Để chứng minh nỗi nhớ, cô bắt chước hành động hít hà mùi hương quen thuộc của anh, hơi thở phảng phất trên cổ: “Em nhớ mùi của anh lắm.”

Yến Thính Lễ bỗng bất động.

Không những không phản ứng, anh còn lùi ra xa, đôi mắt đen như hạt huyền nhìn cô từng li từng tí.

Như những lần trước, soi xét biểu cảm để kiểm tra cô có nói dối hay không.

“Lần này.”
Hình như không phát hiện gì, giọng anh chậm rãi: “Khá thật.”
“Tập luyện rồi?”
“…”

Yến Thính Lễ tiếp tục nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thấu tâm can.

Ánh mắt ấy khiến Thời Tuế giật mình.
Hóa ra anh thực sự có thể phân biệt được đâu là chân thành, đâu là khuất phục.

Vậy bao lần cô diễn xuất vụng về trước đây, liệu Yến Thính Lễ có nhìn thấu hết?

Thời Tuế đột nhiên không dám nghĩ sâu hơn, vội vã ôm lấy mặt anh, dùng nụ hôn để trả lời.

Cô hiếm khi chủ động nên những cử chỉ xâm nhập khoang miệng người khác vẫn còn vụng về.

Nhưng Yến Thính Lễ dường như cũng bỗng không vội nữa.

Dù bàn tay đỡ lưng cô vẫn nóng bỏng khó kiềm chế, anh lại kiên nhẫn một cách hiếm hoi, để mặc cô nghịch ngợm trong miệng mình.

Sự bất ngờ này khiến Thời Tuế chợt nhớ về đêm xem phim hoạt hình mấy năm trước, khi họ chẳng làm gì.
Trong ký ức cô, đó là lần duy nhất Yến Thính Lễ không đặt nặng chuyện ấy.

Không nhớ họ hôn nhau bao lâu, chỉ cảm thấy không khí dần trở nên ngột ngạt.

Thời Tuế nhận ra phản ứng của anh.
Có lẽ đã như vậy từ đầu.

Đến cô cũng thấy lạ, không nhịn được hỏi: “Anh không khó chịu sao?”
Sao hôm nay không nói mấy lời tục tĩu nữa.

“Ừ,” Yến Thính Lễ lăn nhẹ cổ họng, đuôi mắt hơi cong lên thừa nhận, “Anh muốn làm.”

Thời Tuế hừm một tiếng: “Trước đây anh ép em rất giỏi mà.”

Yến Thính Lễ suy nghĩ, đôi mắt thoáng xa xăm, ngây ngô diễn tả suy nghĩ kỳ quặc lúc này: “Anh muốn được cộng điểm.”
“Rồi Tuế Tuế sẽ thưởng cho anh, như lúc nãy.”
Như thế càng sướng hơn.

Khoảnh khắc này, Yến Thính Lễ như chú chó bỗng được vuốt ve bộ lông xù xì.
Vì quá thoải mái nên anh tạm thời không quan tâm đến việc bị động này.

Thấy cô im lặng, Yến Thính Lễ sốt ruột: “Làm tình.”
“Em đồng ý đi.”

Anh lại bắt đầu lặp lại kịch bản cũ, khiến Thời Tuế vừa giận vừa buồn cười.

Vừa mới bắt đầu hòa hợp, Thời Tuế chưa sẵn sàng lăn vào giường với anh ngay, viện cớ: “Bố mẹ em có thể về bất cứ lúc nào.”
Yến Thính Lễ không quan tâm: “Qua chỗ anh làm.”

“Không được” đã tới cổ họng nhưng cuối cùng bị Thời Tuế nuốt lại.
Cô không thể quá gay gắt từ chối, sẽ phản tác dụng.

“Em sắp tới kỳ rồi,” Thời Tuế chớp mắt nói, “bụng hơi khó chịu.”
Lần này không phải nói dối.

Quả nhiên, Yến Thính Lễ nhíu mày suy nghĩ.
Ngày đèn đỏ của cô, anh thuộc lòng hơn cả chính mình.
Cuối cùng anh nhắm mắt, thở dài một hơi dài.

“Nhưng có thể hôn thêm chút nữa.”
Thời Tuế vòng tay qua cổ anh, cười tươi áp sát vào.

Hai người quên mất thời gian. Vừa hôn vừa trò chuyện.

“Chuyện Yến Tắc Thành bị tai nạn, có phải anh làm vì em không?”
Thời Tuế áp mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn.

Trước đây mỗi khi nhắc đến gia đình, Yến Thính Lễ luôn tỏa ra khí lạnh đen kịt.
Anh vừa cười nhạt vừa thốt ra những lời rợn người.

Nhưng ngay từ đầu, trước khi Chu Tú Nghiên tiết lộ mọi chuyện, anh chưa từng hé răng nửa lời với cô.

Mấy ngày nay Thời Tuế có suy nghĩ về nguyên nhân.
Kết luận rằng đó là lòng tự tôn cao ngạo nhưng mong manh.

Về sau, khi mọi chuyện bị phát hiện, anh lại biến nó thành công cụ trói buộc cô.
Kéo cô cùng chìm đắm, trút những cảm xúc đen tối không thể giải tỏa lên người cô như một cách trả thù.

Trước đây Thời Tuế không muốn biết, nhưng giờ cô muốn giúp anh thoát ra.

Quả nhiên, khi cô nhắc đến Yến Tắc Thành, Yến Thính Lễ lập tức trở nên gai góc.
Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh sai sao?”

Thời Tuế bình luận: “Thủ đoạn hơi cực đoan thật.”
Yến Thính Lễ nắm cằm cô, mắt lạnh băng: “Vậy thì sao? Anh vốn là kẻ cực đoan, cả đời em—”

Cổ anh bất ngờ bị Thời Tuế vòng tay ôm lấy, giọng dịu dàng bên tai: “Cảm ơn anh, Thính Lễ ca ca.
“Vì đã trả thù giúp em khi em bị thương.”

Yến Thính Lễ ngừng lời, mắt chớp chớp, làn khí đen vừa bốc lên bỗng tan biến, để lại vẻ ngơ ngác.
Thời Tuế chưa từng thấy biểu cảm phong phú như vậy trên mặt anh.

Nhưng chỉ chốc lát, anh lập tức lấy lại bình tĩnh.
Mím môi, lộ chút bực bội rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.
Thói quen dựng lên bức tường phòng thủ: “Em vừa nói anh cực đoan đấy.”

Thời Tuế chạm nhẹ môi anh: “Chỉ là đôi khi thôi.”

Bàn tay anh ôm lấy sau đầu cô.
Tay kia nắm lấy tay phải cô, đặt lên ngực: “Chỗ này của anh đây.”

Thời Tuế bật cười: “Rất đầy à?”
“…”

Im lặng chết người.

Rõ ràng câu này khiến Yến Thính Lễ nhớ lại kỷ niệm khó quên nào đó.

Ngay sau đó, mặt anh đột nhiên tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô.
“Thời Tuế.” Giọng Yến Thính Lễ băng giá, “Em đang định lừa anh lần nữa phải không?”

Nói bao lời ngon ngọt, dụ anh gỡ bỏ định vị và giám sát.
Liệu có phải lại muốn khiến anh mất phương hướng, ngu ngốc như trước?

Ánh mắt Yến Thính Lễ như rơi vào cơn ác mộng, trở nên đáng sợ.
Tay siết chặt cô: “Nếu em dám bỏ chạy lần nữa, dám—”

Mặt anh bất ngờ bị hai tay cô bóp vào giữa.
Thời Tuế vô tư áp sát: “Thì anh sẽ nhốt em lại?”
Yến Thính Lễ: “…”

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Thời Tuế chẳng chút sợ hãi, cố ý đặt tay anh lên vai – nơi có vết thương do đạn, vô tư chớp mắt: “Anh đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

Vết thương giờ vẫn còn sẹo, qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận được.
Ngón tay Yến Thính Lễ run nhẹ, khí thế lập tức xẹp xuống.
Như bị tước đoạt mọi vũ khí.

Anh rụt tay lại như bị bỏng.
Quay mặt đi chỗ khác.

Chỉ có ngực phập phồng rõ ràng đang kìm nén cơn giận.

“Em sẽ không bỏ chạy nữa.” Thời Tuế nhìn anh nghiêm túc nói, “Thính Lễ ca ca, em muốn ở bên anh lâu dài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.