Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 8: Chương 8



Tuần mới bắt đầu.

Trường tắt đèn lúc mười một giờ rưỡi. Thời Tuế về đến nơi, tắm rửa xong liền đi ngủ.

Sáng hôm sau cô mở khung chat mới thấy tin nhắn Yến Thính Lễ trả lời lúc nửa đêm.

Chỉ một con số [1], chẳng có ý nghĩa gì, đại khái là báo rằng anh vẫn còn sống.

Thời Tuế nghĩ đến mấy cuộc gọi định bấm tối qua, mặt không cảm xúc mà tắt màn hình.

Giữa họ, anh luôn muốn nắm rõ mọi động tĩnh của cô. Còn cô thì cứ trốn tránh, dường như quên mất một điều: khi Yến Thính Lễ không muốn, cô thực ra chẳng thể tìm được anh.

Sáng đầy tiết học. Đến trưa, khi Thời Tuế và bạn cùng phòng rời tòa nhà giảng đường, cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Tống Khiết.

Ngón tay cô siết chặt, nét mặt thoáng ngẩn ra.

“Sao thế, Tuế Tuế?” Tiết Tĩnh khoác tay cô hỏi.

Thời Tuế cúi nhìn điện thoại: “Cậu với An Nhiên đi căng tin trước đi, mình có việc chút.”

“Được thôi. Có cần bọn mình giữ chỗ cho cậu không?”

Thời Tuế xua tay: “Không cần đâu, không sao.”

Cô vội bước tránh đám đông, tìm một góc yên tĩnh rồi bắt máy.

Cô nghiêm giọng: “Dì ạ.”

“Tuế Tuế,” Tống Khiết gọi cô. “Con đang bận à?”

Thời Tuế: “Vừa tan học, không bận ạ.”

Tống Khiết “ồ” một tiếng, tùy tiện trò chuyện vài câu, giọng mang theo chút mệt mỏi nhàn nhạt.

Thời Tuế ít gặp Tống Khiết mà nói chuyện riêng thì đếm trên đầu ngón tay. Đoán rằng Tống Khiết chắc có việc muốn nói, cô chủ động hỏi: “Dì, dì gọi cháu là…?”

“Là thế này, điện thoại của Thính Lễ dì gọi không được. Dì hiện giờ chân cẳng không tiện. Con với nó cùng trường, nếu tiện thì con giúp dì gặp nó một chút, bảo nó gọi lại cho dì.”

Thời Tuế ngẩn ra: “Dì bị sao ở chân ạ?”

“Trẹo một chút, không nghiêm trọng” Tống Khiết dường như không muốn nói nhiều. “Con tiện không?”

Thời Tuế chẳng có lý do từ chối: “…Tiện ạ.”

Hai người chẳng có nhiều chuyện để nói, hàn huyên vài câu rồi cúp máy.

Thời Tuế nhìn điện thoại, đầu óc vẫn đang xử lý thông tin vừa nghe.

Yến Thính Lễ không nghe máy của Tống Khiết.

Hôm qua họ cãi nhau sao?

Tay Thời Tuế dừng lại ở khung chat với Yến Thính Lễ.

Đột nhiên cô thấy nhức đầu.

Chẳng lẽ trong mắt Tống Khiết, cô với Yến Thính Lễ thân lắm à? Việc mà dì ấy còn không làm được thì sao cô làm nổi…

Thời Tuế thở dài, gõ rồi xóa cả nửa ngày, cuối cùng gửi cho Yến Thính Lễ: [Hôm nay anh rảnh không?]

Bên kia không trả lời ngay.

Cũng bình thường thôi, anh thường bận, hiếm khi rảnh rỗi trò chuyện online.

Hôm nay Thời Tuế không rảnh, ngược lại còn kín lịch học cả ngày. Đang phân vân có nên gọi thẳng không thì cô nhớ ra nơi học chiều nay nên bèn đổi ý.

Họ có vài môn chuyên ngành cần phải vào phòng máy tính, Viện Khoa học Thông tin có trang thiết bị hàng đầu trong nước, Học viện Mỹ thuật đã xin vài lần nhưng cuối cùng cũng chỉ được phòng Kỹ thuật chấp thuận.

Học kỳ này, chuyên ngành của Thời Tuế may mắn được vào học. Dù đã đến đây vài lần nhưng cô vẫn không khỏi choáng ngợp trước tòa nhà lộng lẫy, đậm chất công nghệ tương lai.

Đại học A là trường kỹ thuật top đầu cả nước, kinh phí đổ vào các viện chủ chốt như thế này đương nhiên không nhỏ, chưa kể những khoản tài trợ khủng từ các đại gia trong ngành mỗi năm.

Học viện Mỹ thuật tuy cũng hoành tráng nhưng so với bên này thì đúng là “con ruột” với “con ghẻ”.

Chiều tối, Thời Tuế học xong tiết cuối, bước ra từ phòng máy tính.

Tòa nhà Viện Khoa học Kỹ thuật cao hơn hai mươi tầng. Lớp của Thời Tuế ở tầng mười một.

Sinh viên ra vào vội vã, có người mặc đồng phục thí nghiệm, có người ngồi uống cà phê học bài, mỗi người đều bận rộn.

Không khí học thuật quá đậm, Tiết Tĩnh và Lâm An Nhiên không dám lên tiếng, lặng lẽ đi đến thang máy.

Vào thang máy, Thời Tuế theo thói quen đứng phía trong, lấy điện thoại từ cặp ra. Cô đoán Yến Thính Lễ chắc cũng học ở đây, định gọi anh ra gặp một lát.

Thang máy đi xuống được khoảng hai tầng.

Bỗng “đinh” một tiếng, thang dừng, cửa mở. Bên ngoài đông nghẹt người ùa vào.

Thời Tuế liếc nhìn rồi lùi vào trong.

Vừa thấy tin nhắn Yến Thính Lễ trả lời thì đột nhiên có người kéo nhẹ ống tay áo cô đầy phấn khích.

Quay đầu lại, cô thấy Tiết Tĩnh đang “hét” trong im lặng—ngón tay lén chỉ ra phía cửa.

Thời Tuế nhìn theo.

Đồng tử cô giật mạnh.

Thật trùng hợp, Yến Thính Lễ đang bước vào, balo treo lơ lửng trên vai, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, ánh mắt không có cảm xúc.

Bên cạnh anh còn mấy nam sinh vây quanh đang nói chuyện với anh.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Thời Tuế vội nhìn đi chỗ khác.

Cúi xuống điện thoại, cô thấy đúng lúc tin nhắn anh vừa gửi: [Nhớ anh rồi?]

Cô mím môi giả vờ không thấy, nhanh tay tắt màn hình.

Mấy người vừa vào đều là nam sinh cao to, không gian chật chội hẳn, không khí cũng ngột ngạt hơn.

Yến Thính Lễ đứng cách cô không xa.

Người bên cạnh đang nói chuyện với anh, hỏi gì đó về chuyên ngành. Anh đáp vài câu, vừa nhìn điện thoại.

Lâm An Nhiên nhắn trong nhóm: [Mỗi lần nhìn là phải cảm thán một câu đẹp trai quá trời]

Tiết Tĩnh: [Tuần trước còn xin WeChat của anh ấy, không biết anh ấy có nhớ mình không]

Lâm An Nhiên: [Mặt đẹp thế này mà không chịu yêu đương, phí quá đi]

Giờ tan học đông đúc, người lên thang máy liên tục, không gian ngày càng chật.

Thời Tuế lùi vào góc trong cùng để giảm sự tồn tại.

Vừa đứng vững thì người phía trước lùi lại—là nam sinh đang nói chuyện với Yến Thính Lễ.

Anh ta bị chen lấn nên mất thăng bằng, ngã thẳng về phía cô.

Thời Tuế không tránh kịp, chỉ đứng yên nhìn anh ta chằm chằm.

Ngay lúc sắp va vào thì tay anh ta bị kéo lại. Yến Thính Lễ liếc nhìn qua cô một cách lạnh nhạt.

Anh chàng phản ứng kịp, nhìn Thời Tuế: “Xin lỗi, đông quá.”

“Không sao,” cô đáp.

Trác Hạo Vũ lần đầu thấy Thời Tuế, thoáng sững sờ trước vẻ đẹp của cô, mắt nhìn mãi không rời. Định nói gì thêm thì anh ta đã bị một lực kéo sang bên, chỗ cũ bị chiếm mất.

Anh ta nhìn Yến Thính Lễ.

Có chút khó hiểu.

“Anh Yến?”

“Đứng yên.” Giọng anh lạnh tanh.

“…Ồ.”

Yến Thính Lễ đứng rất gần.

Thời Tuế không cần ngẩng đầu cũng biết.

Mùi hương quen thuộc của anh lan tỏa xung quanh, dù là trong thang máy chật ních người.

Cô cụp mắt, nín thở, gần như co thành một cục.

Khi người cuối cùng bước vào, cô không còn chỗ lùi, cả người dán sát vào tường.

Nhưng người trước mặt lại được đà lấn tới.

Anh quá cao, đứng trước cô như một bức tường, hơi thở áp đảo chiếm lấy mọi thứ quanh cô.

Tiết Tĩnh và Lâm An Nhiên bị đẩy sang bên kia, ánh mắt cứ liên tục liếc về phía này.

Yến Thính Lễ chống tay lên tường, vừa khéo chắn tầm nhìn.

Thời Tuế không nhịn được, cúi đầu nhắn tin: [Anh đừng đứng gần em thế]

“Gần sao?.” Anh nói.

Tiếng nói bất ngờ vang lên kéo theo mấy ánh mắt.

Thời Tuế giật thót tim, mặt vẫn phải giữ bình tĩnh nhắn: [Sao anh lại nói ra tiếng!]

Yến Thính Lễ bình thản nâng tay, đỡ tai nghe, trông như đang gọi điện.

Mọi người xung quanh liền dời mắt đi.

“Lười gõ chữ.”

Thời Tuế da đầu tê dại: [Anh nói qua điện thoại đi]

“Không.”

Giọng Yến Thính Lễ trầm xuống: “Sao em không trả lời câu hỏi vừa nãy của anh?”

Câu hỏi vừa nãy?

Thời Tuế nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra dòng chữ trên màn hình—“Nhớ anh?”

Cô chớp mắt, cố giả vờ không nghe thấy.

Bất chợt, bàn tay còn lại giấu trong tay áo bị anh móc lấy.

Cảm giác mát lạnh như ngọc, lần theo đường chỉ tay cô vuốt ve.

Thời Tuế mặt nóng bừng, muốn rút tay ra nhưng anh không buông.

“Ừm?” Anh lại lên tiếng, ngón tay như rắn quấn quanh tay cô.

Thời Tuế gần như phát điên, cuối cùng bỏ cuộc.

Ngón tay cô hoàn toàn bị anh bao trọn trong lòng bàn tay.

“Trả lời anh.” Anh cào nhẹ lòng bàn tay cô.

Anh luôn thế này, dùng đủ mọi cách để có được câu trả lời anh muốn.

Thời Tuế bị ép đến đường cùng, thậm chí quên cả dùng điện thoại, chỉ hừ ra một tiếng từ mũi: “…Ừm.”

“Tuế Tuế?” Lâm An Nhiên khó hiểu. “Cậu nói gì thế?”

Thời Tuế toát mồ hôi lạnh: “Không có gì.”

Yến Thính Lễ bật cười, tay anh trêu chọc khẽ véo đầu ngón tay cô.

May sao thang máy cuối cùng cũng đến tầng một. Thời Tuế nhân cơ hội rút tay ra.

Cô chạy ra cửa thang máy như trốn thoát.

Cũng lúc đó, điện thoại rung một cái.

Yến Thính Lễ: [Đợi anh ở cửa sau]

Thời Tuế liếc mắt nhìn qua, bước nhanh về phía trước.

Trác Hạo Vũ vô thức đuổi theo một bước, Hạ Nam phía sau giữ balo anh ta lại: “Hạo Vũ, cậu đi đâu đấy?”

“Tớ…” Tai anh ta đỏ lên.

Hạ Nam: “Cậu sao thế?”

“Không sao.”

“Tớ tin cậu mới lạ,” Hạ Nam nhạy bén liếc theo hướng ba người Thời Tuế, hạ giọng: “Nói đi, thích cô em nào rồi?”

Trong khi nói, Yến Thính Lễ cuối cùng cũng bước ra khỏi thang máy.

Hạ Nam nhìn vẻ mặt Trác Hạo Vũ rồi cười đẩy anh ta một cái: “Không phải thật sự thích rồi chứ? Vậy còn không nhanh đi xin WeChat rồi chuẩn bị đi ăn lẩu hả?”

Trác Hạo Vũ bị khích một câu, chân đã ngứa ngáy: “Vậy tớ đi ngay—”

Chưa dứt lời thì vai anh ta bị người ấn lại.

“Anh Yến?” Trác Hạo Vũ ngạc nhiên.

“Cô ấy có bạn trai rồi.”

“Cái gì?” Anh ta sốc.

Không hiểu sao, Trác Hạo Vũ cảm nhận được sự lạnh lùng của Yến Thính Lễ.

Khác với sự lạnh lùng thường ngày.

“Sao anh biết?”

“Cổ cô ấy,” Yến Thính Lễ liếc anh ta, khẽ cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt. “có dấu hôn.”

Trác Hạo Vũ đứng ngây ra: “Anh Yến chắc chắn thấy rõ chứ?”

Yến Thính Lễ chỉ vào bên cổ mình, nhàn nhạt nói: “Ở chỗ này.”

Trác Hạo Vũ không nói được gì, mặt đầy tiếc nuối.

“Chậc chậc,” Hạ Nam cười toe toét rồi vỗ vai Trác Hạo Vũ, vẻ mặt như xem kịch vui: “Mới một giây mà đã thất tình rồi.”

Trác Hạo Vũ nhíu mày, gạt tay cậu ta ra: “Cút.”

Yến Thính Lễ thu tầm mắt, giơ tay: “Tôi có việc đi trước.”

“Được thôi, anh Yến bye bye.” Hạ Nam vẫy tay, vừa ôm vai Trác Hạo Vũ: “Đi nào, đừng nhìn nữa, cô em đó có người yêu rồi.”

“Trời ạ, Tuế Tuế, vừa nãy cậu với Yến Thính Lễ gần nhau quá trời!” Vừa đi xa, Tiết Tĩnh hét lên: “Thế nào? Người anh ấy có thơm không?”

Lâm An Nhiên phụ họa: “Có thấy khó thở không?”

Thời Tuế tay vẫn còn cảm giác dính nhớp từ lúc bị anh chạm: “…Có.”

Thật sự là nghẹt thở.

“Tiếc quá.”

“Sao thế?”

“Tớ thấy Yến Thính Lễ có bạn gái rồi,” Tiết Tĩnh tiếc rẻ.

Thời Tuế khựng bước.

Lâm An Nhiên đẩy gọng kính: “Sao cậu biết?”

“Giác quan thứ sáu!” Tiết Tĩnh nói. “Các cậu không nghe giọng anh ấy gọi điện lúc nãy à? Ngọt ngào, mờ ám thế cơ mà.”

“?”

Thời Tuế kinh ngạc: “Ngọt?”

Tiết Tĩnh: “Giọng vừa nãy là kiểu nói với bạn bè anh em được sao?”

Lâm An Nhiên: “Nhưng chẳng phải Duệ Duệ nói là Yến Thính Lễ nói anh ấy không định yêu đương trong suốt thời gian đại học sao?”

“Cậu tin à!” Tiết Tĩnh bĩu môi. “Biết đâu chỉ là cái cớ từ chối.” Cô giơ một ngón tay, hạ giọng: “Tớ đoán bằng trực giác, Yến Thính Lễ có một cô bạn gái bí mật. Các cậu nghĩ anh ấy thích kiểu con gái nào?”

Lâm An Nhiên: “Chắc là kiểu thông minh, chân dài, ngự tỷ.”

“Đúng đấy,” Tiết Tĩnh gật gù.

Thời Tuế: “…”

“Tuế Tuế, sao cậu nhìn tớ thế?”

“…” Thời Tuế im lặng hai giây, “Tớ cũng thấy cậu nói đúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.