Khoa Cấp Cứu

Chương 72: - Một người một mèo (3)



Do trong nhà đã có thêm một sinh vật sống nên trong lòng của Đỗ Hạ Hi cũng có thêm chút nhớ nhung, vừa tan ca là chạy ngay về nhà, vốn cứ tưởng sẽ có sự chào đón nhiệt liệt thì căn nhà lại yên tĩnh không có một tiếng động.

Đỗ Hạ Hi thò đầu ra ngoài nghìn xung quanh, không lẽ trong lúc mở cửa ra thì con mèo lại chạy ra ngoài nữa à? Nhưng cô lúc nãy mở cửa rất cẩn thận, không có thấy bóng dáng con mèo đâu hết.
Đỗ Hạ Hi vào nhà, quăng đại áo khoác lên sopha, bắt đầu tìm mèo, "Tiểu xấu xa?" nhỏ tiếng kêu.
Đỗ Hạ Hi cẩn thận tìm ở phòng ngủ và phòng đọc sách, thậm chí nằm trên đất tìm dưới gầm giường cũng không tìm thấy đâu hết, ngay đến chỗ gầm tủ tivi lúc trước nó trốn cũng không có luôn.
Lúc này Đỗ Hạ Hi bắt đầu sốt ruột, chỗ tầng thượng cũng đã tìm rồi, thậm chí còn thò đầu ra ngoài nhìn, sợ con mèo không biết có té xuống không, nếu không sao lại biến mất không để lại dấu vết gì.
"Meo~" Trong nhà lại vang lên tiếng mèo kêu, Đỗ Hạ Hi quay trở về nhà, dõng tai lên nghe một hồi cũng không nghe thấy gì, cô sắp phát điên lên rồi, lúc đầu không hiểu sao mình lại muốn nuôi mèo nữa, bây giờ thì tốt rồi đó, trong nhà ngày càng trở nên đáng sợ hơn.
"Choang!" một tiếng động vang lên từ phòng đọc sách, Đỗ Hạ Hi có chút sợ hãi đi qua đó, thì thấy có vật rơi ra từ kệ sách, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên nóc kệ sách có hai con mắt đang phát ra ánh sáng đỏ, làm Đỗ Hạ Hi sợ run người, đứng yên đó không dám lên tiếng.
"Meo..." Nó phát ra tiếng kêu rất yếu ớt, có chút run rẩy. Chỉ thấy con mèo ngồi trên nóc tủ, thân mình trường ra ngoài, lâu lâu còn lấy móng vuốt khều khều mép tủ, giống như đang dò thám gì đó.
Đỗ Hạ Hi đi qua đó, ngẩng đầu lên hỏi, "Xuống không được rồi phải không?" Bên cạnh chỉ có một cái bàn, rốt cuộc sao nó có thể lên được chỗ cao như vậy?!
"Meo!" con mèo nôn nóng quay vòng, lại chạy đến đầu bên kia của tủ sách muốn nhảy xuống, Đỗ Hạ Hi sợ nó té ngã liền trèo lên ghế rồi ôm nó xuống.
Con mèo cuối cùng cũng xuống được, nhưng nó lại không muốn ở trong lòng của Đỗ Hạ Hi, liền vùng vẫy rồi chạy đi chỗ khác.
Đỗ Hạ Hi đến nhà vệ sinh rửa tay, vừa mở cửa thì đờ hết cả người, khắp nơi đều là khăn giấy vệ sinh bị xé vụn, y như một bãi chiến trường, có chút tức giận quay đầu lại nhìn con mèo, thì thấy 'hung thủ' như là kẻ vô tội ngồi trên sopha liếm liếm bộ lông của mình.
Đỗ Hạ Hi đi nhanh qua đó bắt nó lên, muốn dạy cho nó một trận, nhưng khi thấy dáng vẻ nó rúc cổ lại sợ sệt thì lại có chút nguôi giận, "Không nên kêu ngươi là tiểu xấu xa mà, nên kêu ngươi là vua phá hoại mới đúng." Đỗ Hạ Hi lấy tay nhè nhẹ ấn vào cái mũi của nó.
Đỗ Hạ Hi còn chưa nói xong thì nhìn thấy cái ghế so pha bị con mèo cào tới rách hết, quay đầu lại nhìn nó, nó dường như là biết mình gây ra họa nên giương con mắt ngấn lệ ra nhìn Đỗ Hạ Hi, "Ngươi có phải là nội gián của tên kia phái tới không? Hả? Chuyên môn chọc tức ta mà."
Đỗ Hạ Hi cuối cùng chỉ đánh nhẹ vào mông nó hai cái rồi thả nó đi, vốn tưởng hôm nay không gặp được tên đó thì sẽ thong thả hơn chút, ai ngờ trong nhà lại có tên này quậy phá, hai tên này quả nhiên y như người một nhà vậy.
Con mèo này, cũng thật là khó hiểu, cái ổ mèo mới mua thì không ở, cố tình chui vào cái hộp giày, Đỗ Hạ Hi ôm nó trở về cái ổ thì nó lại chạy trở về cái hộp, cuối cùng Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách đem cái hộp để trong phòng đọc sách.
Con mèo ban ngày không có ai chơi cùng ngủ chán chê rồi, đến đêm thì hưng phấn lên, chạy khắp nơi, nó cũng biết tự mình chơi rất vui vẻ, còn Đỗ Hạ Hi thì phụ trách dọn dẹp các thứ bị nó phá hoại, Đỗ Hạ Hi cũng hiểu sao mình lại kiếm chuyện tự làm khổ mình vậy.
Nhìn con mèo này, Đỗ Hạ Hi lại nghĩ tới Tây Môn, cô ta ở một mình, lỡ mà bị bệnh hay có chuyện gì thì chắc cô đơn chết ở trong đó cũng không ai hay biết quá?!
Đỗ Hạ Hi suy nghĩ ngày càng khoa trương, cảm thấy nếu mình không hỏi thăm thì tên đó có chết chắc cũng không ai hay?
Thật ra lúc này Tây Môn quả thật cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng là sắp no tới bể bụng chết, lúc nãy trong tiệm bánh bao có gặp một ông chú có dáng vẻ tầm thường, sau khi bói cho ông ta thì ông ta nằng nặc đòi mời cô ăn cơm.
Cho nên, trong lúc Tây Môn miệng đang nhét đầy đồ ăn thì điện thoại của Đỗ Hạ Hi gọi đến, "Hơ hơ hơ, Hạ Hi cô nhớ tôi nữa rồi hả, mới có một ngày không gặp mà..." Tây Môn chưa nói hết thì đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút, "Ủa? Sao không nói gì mà cúp máy rồi, chắc gọi lộn số."
Tây Môn một mình lẩm bẩm xong lại quay sự chú ý lên thức ăn, cũng không có gọi lại cho Đỗ Hạ Hi, nghĩ nếu cô ấy có chuyện tìm mình thì sẽ gọi lại thôi.
Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi lại có chút tức giận đặt mạnh điện thoại lên bàn, tiếng động mạnh làm con mèo bị giật mình, cô không hiểu mình bị sao nữa, rõ ràng là cảm thấy mình ngày càng khác thường, cứ luôn làm những chuyện mà trước kia không bao giờ làm.
Cho dù lúc trước có thích Thạch Nam, thì cũng không phải một ngày không gặp là sẽ nhớ nhung, cho dù là A Kỳ thì Đỗ Hạ Hi cũng không có liên lạc với cô ấy nhiều đến thế, không lẽ là đúng y như lời A Kỳ nói đùa là mình thích tên xấu xa đó rồi? Không thể nào! Cho dù mặt trời mọc phía Tây cũng không thể nào xảy ra.
Mình sao thích cô ta được chứ? Suốt ngày cứ nghĩ cách lừa gạt người khác, người thì ích kỷ, miệng thì cứ hay chọc giận người khác, cơ bản là không có chỗ nào có thể thích cô ta được!
Nghĩ đến đây thì Đỗ Hạ Hi hoàn toàn phủ định kết luận hồi nãy, nhất định là có sức mạnh vô hình nào đó quấy nhiễu sự phán đoán của mình, cô tin rằng không lâu sau nữa, Tây Môn nhất định sẽ kiếm chác từ chỗ mình cho mà xem, cô ta vốn như vậy mà, chỉ tìm cách trục lợi cho bản thân.
Con mèo thấy mặt cô ấy trầm tư, liền đi qua đó lấy cái đầu dụi vào cánh tay Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi liếc nó một cái, "Ngươi cầu xin cho tên đó cũng vô ích." Nói rất nghiêm khắc, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn lấy tay nhè nhẹ vuốt lưng con mèo.
Con mèo nhảy lên chân Đỗ Hạ Hi, rồi thoải mái cuộn thành cuộn tròn, Đỗ Hạ Hi cứ như thế ôm con mèo, ngồi lên ghế, tuy không có làm gì hết, nhưng trong lòng cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Đỗ Hạ Hi nhè nhẹ vuốt con mèo, miệng dần dần cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, cô cũng bất ngờ vì mình lại thích con vật quậy phá này nhanh đến như thế.
Ngày hôm sau, Đỗ Hạ Hi ngồi vào bàn ăn, vừa xem tin tức vừa ăn bữa sáng, con mèo ở dưới đất đi hai vòng rồi nhảy lên ghế, sau đó lại nhảy lên bàn, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bữa sáng của Đỗ Hạ Hi.
"Đồ ăn của ngươi ở bên kia." Đỗ Hạ Hi lấy tay đẩy nhẹ cái đầu đang tiến lại gần, chỉ chỉ chén thức ăn ở góc tường.
Con mèo thấy vậy chỉ ngoan ngoãn ngồi ở cạnh bàn, nhìn Đỗ Hạ Hi ăn cơm, làm Đỗ Hạ Hi thấy không tự tại phải mau chóng ăn cho xong, sau đó mới phát hiện ra móng vuốt con mèo hơi dơ, chắc là do hôm trước chạy lung lung.
"Xem ra phải tắm cho ngươi rồi." Vừa mới nói xong thì con mèo chạy biến đâu mất tiêu, chỉ còn một mình Đỗ Hạ Hi ở đó thu dọn bàn ăn.
Đỗ Hạ Hi đang tính thay dọn hết đồ đạc trong nhà thì nhận được điện thoại của Tây Môn, giọng cô ta cực kỳ thảnh thơi, chắc là giống y như con mèo sau khi ăn uống no nê vậy.
"Hạ Hi à, chừng nào cô đến bệnh viện vậy?" Tây Môn cuộn mình trong chăn nằm trên giường, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.
"Hôm nay tôi trực ca giữa." Đỗ Hạ Hi vừa kẹp điện thoại ở cổ, vừa cho tấm drap giường vào máy giặt.
"Ồ, vậy cô ăn cơm chưa?" Tây Môn nghĩ buổi chiều phải đến bệnh viện kiếm tiền nếu bữa trưa ăn ké được thì tốt quá.
"Tôi ăn trưa ở nhà." Đỗ Hạ Hi cũng đoán được những tính toán của tên này, lập tức từ chối.
Tây Môn chớp chớp mắt, từ khi nào mà Đỗ Hạ Hi cũng trở nên tinh ranh như vậy rồi, nhưng mà Tây Môn ta là ai chứ, Đỗ Hạ Hi muốn đấu cũng chưa đủ tư cách đâu. "Ồ... vậy thôi... thật ra tôi cũng không có gì, chỉ là tay đau quá, muốn đến bệnh viện xem sao." Giọng nói còn có chút giọng mũi, giống y như là đang bị bệnh vậy.
Đỗ Hạ Hi vốn đang cảnh giác, khi nghe Tây Môn nói đến đau tay, thái độ liền thay đổi, dù sao thì cô cũng không phải là người vong ân bội nghĩa, "Nhưng trưa nay tôi phải đi sân bay đón người rồi."
"Vây cô có thể chở tôi đến bệnh viện rồi đi đón sau cũng được mà~" Tây Môn lúc nào cũng nghĩ cách giải quyết vấn đề dùm cho bạn.
Đỗ Hạ Hi nhìn thời gian, chắc cũng còn kịp, do đó đồng ý, đơn giản thu dọn đồ đạc, sau đó đổ đầy nước và thức ăn cho con mèo, lúc này mới yên tâm ra cửa.
"Thật ra cô có thể tự mình đón xe đến bệnh viện mà." Đỗ Hạ Hi đón Tây Môn xong, vẫn cảm thấy bản thân mình dễ dãi với cô ta quá, nói không chừng sau này tên này được voi đòi tiên nữa.
Tây Môn thì không có lập tức phản bác lại, mà thọc tay vào túi quần kéo 2 hai cái túi trống rỗng ra, "Trong đây không có gì hết, Hạ Hi muốn bọn họ trực tiếp chở tôi đến sở cảnh sát à?"
Đỗ Hạ Hi thấy cô ta làm mặt tội nghiệp, còn kéo túi quần ra nữa, nhịn không nổi cười ra tiếng, "Thật ra nghề của cô tôi cũng biết chút ít, hay là tôi coi giúp cô nha?"
"Ây do, không lẽ cô không cần học mà cũng biết coi nữa à?" Tây Môn còn lâu mới tin Đỗ Hạ Hi biết mấy thứ này.
Đỗ Hạ Hi giả bộ trầm tư một tay chống cằm, nghiêm túc soi xét Tây Môn, sau đó lại học dáng vẻ Tây Môn bấm tay nhẩm nhẩm, "Mệnh cách này của cô tôi cũng bói ra được đại khái."
"Ồ? Vậy cô nói nghe xem~" Mấy chuyện giả thần giả quỷ, không ai qua mặt được Tây Môn đâu.
Thấy Tây Môn cứ ngồi đó cười, Đỗ Hạ Hi có chút tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói, "Tôi thấy mệnh cách cô có chút nghèo, ngũ hành thiếu tiền!"
"Ha ha ha, vậy Đỗ đại sư có cách gì phá giải không?" Tây Môn sắp cười tới không ra hơi rồi, nhưng vẫn nghiêng đầu qua nhìn thấy Đỗ Hạ Hi có chút đỏ mặt.
"Tự mình động tay kiếm tiền thì mới có ăn!"
"Hahahaha, vậy sao được chứ, tự tiện 'động tay' lấy tiền của cô, không tốt chút nào hết~" Tây Môn nhún vai, sau đó cười sặc sụa.
"Cô!" Đỗ Hạ Hi chắc cũng hiểu ra được, không nên tùy tiện nói đùa với Tây Môn, lần nào người bị thiệt thòi cũng là mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.