Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Chương 31



Sau đó Tạ Thâm và Tạ Thiển đuổi theo Ôn Thời Ý gọi đánh kêu giết không thể không về nhà thay quần áo, trước khi đi ánh mắt bọn họ đầy u oán nhìn Ôn Cẩm Hàn một cái.

Lục Thời Hoan nhớ rõ lúc ấy Ôn Cẩm Hàn giải thích, diện tích ô có hạn, không thể che được bốn người.

"Cũng may lúc ấy em đứng gần anh, bằng không cũng sẽ rơi vào kết quả giống như bọn Thiển Thiển.”

"Ướt như chuột lột.”

Lục Thời Hoan nhìn người đàn ông đang cầm ô bên cạnh, thân thể như ngọc, mặt mày khẽ tràn ra ý cười.

Lúc đó bọn họ đã vào cửa tổng đội phòng cháy chữa cháy, đến bậc thềm dưới mái hiên, Ôn Cẩm Hàn thu ô lại, mới mỉm cười nhìn lại Lục Thời Hoan một cái.

Anh không nói gì cả.

Không có nói cho Lục Thời Hoan, thật ra lúc ấy anh đứng ở cuối đội, cách cô một hai mét.

Lúc đó Lục Thời Hoan và Tạ Thiển tay trong tay nói đùa, Tạ Thâm cầm một quyển sách hướng dẫn vừa đi vừa xem, ai cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Ôn Thời Ý.

Chỉ có Ôn Cẩm Hàn tụt lại phía sau anh ta một đoạn nên chú ý tới.

Mắt thấy Ôn Thời Ý trốn ở phía sau thân cây đa, bộ dáng nóng lòng muốn đạp thân cây, Ôn Cẩm Hàn liền đoán được tâm tư xấu xa của anh ta.

Bất đắc dĩ, Ôn Cẩm Hàn mới bước nhanh về phía trước một đoạn, lặng yên không một tiếng động đến bên cạnh Lục Thời Hoan, đúng lúc mở ô ra.



Một màn kia đối với Ôn Cẩm Hàn mà nói, vĩnh viễn khó quên.

Hơn nữa ánh mắt cô ngước mắt nhìn anh dưới ô, trong suốt vô tội giống như một tiểu tinh quái lạc đường trong rừng, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Nếu lúc đó người trong lòng Lục Thời Hoan thích không phải là Ôn Thời Ý thì tốt rồi.

"Anh Cẩm Hàn, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Giọng nói Lục Thời Hoan kéo tinh thần Ôn Cẩm Hàn trở lại.

Anh lặng lẽ giấu đi tâm tư của mình, rũ mắt đem mặt dù nhăn nheo sửa lại một chút: "Không có gì.”

"Vậy em đi trước đây, hẹn gặp lại." Lục Thời Hoan muốn đi đến phòng nội vụ, Ôn Cẩm Hàn đoán chừng sẽ đi dẫn dắt các đội viên huấn luyện trong phòng.

Ôn Cẩm Hàn đáp một tiếng, anh nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn kia chạy xa, mới đi về phía phòng nghỉ.

Giờ nghỉ trưa, bọn Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn đang ăn cơm, chuông báo động bỗng nhiên vang lên.

Vì thế mấy người vốn dĩ đang nói nói cười cười lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng rời đi.

Đó là lần đầu tiên Lục Thời Hoan tận mắt nhìn thấy bọn họ làm nhiệm vụ, cô chỉ cảm thấy bóng lưng lưu loát của bọn họ quang minh lẫm liệt, còn có vinh quang.

Sau đó nghe các tiền bối ở phòng nội vụ nói, đại bộ phận đội viên trong đội đều có vết sẹo trên người.

Mỗi một lần chuông báo động vang lên, đối với bọn họ mà nói đều là kèn lệnh liều mạng trên "chiến trường".



Cái giá đau đớn đằng sau vinh quang, vĩnh viễn không được biết đến.

Chỉ có những vết sẹo lưu lại kia, trở thành dấu ấn công lao của các chiến sĩ.

Nghe những lời này trong lòng Lục Thời Hoan vô cùng khó chịu, cả buổi chiều cô cũng không cười nữa, vẫn là vì nơm nớp lo sợ cho bọn Ôn Cẩm Hàn.

Mãi đến tận khi Lục Thời Hoan đến giờ tan tầm, bọn Ôn Cẩm Hàn vẫn như cũ chưa trở về.

Cô ngồi ở vị trí công tác của mình không nhúc nhích, có người hỏi, Lục Thời Hoan liền nói mình viết xong bản thảo trong tay rồi quay về.

Cứ như vậy chờ đến khi màn đêm buông xuống.

Lục Thời Hoan viết xong ba bản thảo không thể không thu dọn đồ đạc về nhà, Tạ Thiển gọi điện thoại cho cô, vô cùng lo lắng.

Nếu không phải Lục Thời Hoan từ chối, Tạ Thiển cũng đã đến tận tổng đội cứu hỏa đón cô, cho nên cô không có cách nào tiếp tục chờ đợi nữa.

Khi đi ra khỏi cổng tổng đội phòng cháy chữa cháy, tâm trạng Lục Thời Hoan có chút trầm thấp.

Chuyến đi này của bọn Ôn Cẩm Hàn ròng rã cả buổi chiều, nói vậy nhiệm vụ có chút gian khổ, độ khó cũng lớn hơn.

Độ khó lớn, hệ số nguy hiểm tất nhiên cũng cao hơn một chút.

Trên đường đi Lục Thời Hoan đều suy nghĩ những thứ này có hay không, trong lòng giống như bị đè lên một tảng đá, nặng trịch, buồn bực đến mức cô có chút không thở nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.