Trung úy Tú là thuộc nhóm truy bắt của Lý Lập. Bọn hắn theo dấu của tên khủng bố tới đây thì mất tích do vậy đành phải tách nhau ra để truy tìm độc lập.
Rừng sâu âm u, cây cối lại rậm rạp chằng chịt nên quả thực theo vết rất khó. Lăm lăm khẩu AK, đi tới dưới một tán cây Tú đúng lại đảo mắt quan sát. Có điều hắn lại chỉ mải nhìn xung quanh mà lại không chú ý gì tới một mối nguy hiểm chí mạng đang treo lủng lẳng trên đầu.
Lúc này, phát hiện ra Tú một bóng đen chân quắp vào cành cây treo ngược người xuống phía dưới Tú, trên tay kẻ này bây giờ lại còn có một thanh trủy thủ sắc lẹm.
Ngay khi bóng đen này giơ tay chuẩn bị vòng qua cổ Tú để ôm đầu cắt cổ hắn thì một tiếng quát lớn cảnh báo vang lên:
- Tú, lăn xuống đất! Mau!
Là lính đặc công tinh nhuệ nên biết có nguy hiểm, Tú phản ứng khá mau. Hắn đổ sấp người ra đất rồi lăn vội vài vòng tránh đi được lưỡi dao tử thần sắp cứa vào cổ hắn.
Bóng đen thấy mình đã bị lộ vội vàng lộn người xuống đất rồi tiếp tục chạy. Người vừa lên tiếng cảnh báo cho Tú cũng lập tức phi thân đuổi theo.
Hai người kẻ trước người sau nối đuôi nhau rượt đuổi trong rừng. Hai người này không ai khác chính là Lý Lập và Đông Lộ.
Sau một hồi trốn chạy, biết không giải quyết dứt điểm kẻ phía sau thì mình sẽ không thể chạy thoát nên Đông Lộ nhanh tay lượm một cành cây rừng, sau khi rẽ qua một chỗ khuất hắn bất chợt lắc người ẩn vào bụi cây chờ đợi.
Lý Lập đuổi tới đây thì không thấy bóng dáng Đông Lộ đâu, hắn thận trọng cầm súng lục di chuyển nhẹ nhàng từng bước lom lom quan sát hai bên hòng phát hiện ra tung tích đối thủ.
Có điều phát hiện đâu không thấy, ngay khi Lý Lập đi ngang qua một bụi cây thì bất ngờ một cành cây to đập thẳng về phía đầu hắn. Theo phản xạ Lý Lập giơ tay lên đỡ, chân đạp lùi về phía sau.
Lực đánh rất mạnh, tuy không khiến Lý Lập gãy tay nhưng tay cầm súng của Lý Lập tê rần, khẩu súng lục cũng rơi xuống đất.
Lúc này từ trong bụi rậm, Đông Lộ nhảy ra rồi lập tức rút dao lao tới áp sát muốn đâm vào mạng sườn của Lý Lập.
Nếu nói trong các vũ khí lạnh Đông Lộ giỏi dùng cái gì nhất thì chính là dao găm, hắn rất tự tin về điểm này. Kỹ thuật này Đông Lộ cũng không phải học được từ võ cổ truyền hay rèn luyện được ở trong quân mà chính là thông qua một khóa huấn luyện đặc biệt do chính các thành viên tinh nhuệ của Blackwater truyền thụ. Nói về nguồn gốc kỹ thuật này gọi là Lameco Knife Fighting do một võ sư tên là Felix Valencia nghiên cứu và truyền dạy, đây là một võ sư rất nổi tiếng, người này đã tham gia huấn luyện cho nhiều thế hệ các chiến binh của các tổ chức tiếng tăm toàn cầu như Green Berets, CIA, SEALS,.. do vậy mức độ nguy hiểm và lợi hại của kỹ thuật này là không cần phải bàn cãi.
Lúc này, trước tình thế nguy ngập, Lý Lập bình tĩnh lệch người sang để né tránh tuy vậy cũng vẫn bị dao của Đông Lộ cứa vào mạng sườn, tuy chỉ là trượt qua nhưng cũng kịp để lại một vết thương nông.
Tránh được một đòn sát thủ, Lý Lập cũng lập tức đưa tay rút dao găm bên đùi ra ứng chiến. Nếu đối thủ đã dùng tới dao thì hắn cũng phải dùng dao, Lý Lập không kiêu ngạo tới mức nghĩ mình đủ khả năng để tay không đối phó với những tên khủng bố chuyên nghiệp như kẻ trước mắt này.
Thực tế nói về kỹ thuật chơi dao, Lý Lập cũng không có gì phải nể sợ đối thủ bởi nếu Đông Lộ có Lameco Knife Fighting thì Lý Lập lại nắm được bộ võ thuật có tên là Krav Maga mà trong đó dao găm là một trong những vũ khí cực kỳ lợi hại. Bộ võ thuật này chính là thành quả của khóa hợp tác đào tạo và trao đổi quân sự giữa lực lượng đặc công Việt Nam và lực lượng Sayeret Matkal vốn là lực lượng tinh nhuệ nhất trong biên chế quân đội Israel. Trong khóa đào tạo này Lý Lập từng thể hiện xuất sắc tới mức mà người phụ trách đào tạo phải khen ngợi hắn là một trong những người giỏi nhất mà ông ta từng đào tạo được. Chính vì vậy Lý Lập vốn rất có lòng tin khi đối đầu với những đối thủ cũng chơi dao như mình.
Cao thủ chỉ cần nhìn bộ dáng cầm dao cũng như cách di chuyển của đối phương là nhận ra nhau ngay. Lý Lập và Đông Lộ đưa mắt gườm gườm nhau để theo dõi sơ hở của đối phương có điều thực lực hai bên đều là một chín một người nên rất khó có cơ hội để ra tay. Chính vì thế mặc dù đã đối kháng tới cả phút nhưng đôi bên lại không tiếp tục tung ra được miếng đánh nào ra hồn.
Thực chiến nó là như vậy, không hề giống như trong phim ảnh khi hai bên cứ lao vào tấn công ào ạt, động tác hoa mỹ, dao đâm, xoay, chém, chặt ầm ầm đẹp mắt rồi máu rơi tứ tung. Ở ngoài đời, đặc biệt càng là cuộc đấu sinh tử thì nhiều khi diễn biến trận đấu lại càng tẻ nhạt, đôi khi trận chiến kết thúc chỉ bởi một đòn, do vậy cả Lý Lập và Đông Lộ đều vô cùng thận trọng.
Hai người đi thành vòng tròn thi thoảng cũng có bên phát động tấn công nhưng phần nhiều là động tác giả hoặc đối phương đều có thể tránh đi được.
Đã vài phút trôi qua nhưng chưa giải quyết được đối thủ, Đông Lộ biết tình thế giằng co càng lâu thì càng bất lợi cho mình, chờ tớit khi người của bên an ninh Việt Nam rầm rập kéo đến thì hắn coi như chết chắc do vậy Đông Lộ cần phải nghĩ ra được phương án nào đó khẩn cấp.
Có lẽ hơi phân tam nên bàn chân đang di chuyển của Đông Lộ va nhẹ vào một hòn đá nhỏ khiến khắn hơi khựng người lại. Không phải hòn đá làm chậm nhịp di chuyển của hắn mà nó lại tình cờ khiến Đông Lộ nghĩ ra một kế.
Theo đó, sau khi vờn nhau thêm giây lát Đông Lộ giả vờ sốt ruột gầm nhẹ rồi gia tăng cước bộ di chuyển muốn áp sát cận chiến sinh tử với Lý Lập.
Lý Lập thấy vậy cũng lập tức đưa dao vào thế thủ chuẩn bị tiếp đón có điều bất ngờ là khi hắn thấy đối thủ lao tới được nửa chặng đường thì người này lại vấp phải một mỏm đá khiến cả người hắn loạng choạng.
Nhận ra cơ hội đã tới, Lý Lập lạp tức vung dao định đâm vào bả vai cầm dao của Đông Lộ thì không ngờ tên này vốn đang loạng choạng lại đột nhiên cuối thấp người hạ trọng tâm ổn định cơ thể sau đó dùng một chân làm trụ cả người lăng tròn như con quay lưỡi dao theo đó cũng vẽ thành một vòng tấn công vào hạ sườn của Lý Lập
Lý Lập lúc này đang đà lao tới thấy Đông Lộ lại có một chiêu bất ngờ như thế này thì giật mình, Lý Lập biết nếu không chặn được đòn tất công này thì hắn chắc chắn hắn sẽ dính chấn thương nặng.
Tình huống quả thực vô cùng nguy cấp nhưng Lý Lập lâm nguy không loạn, hắn biết giờ đưa đao ra chặn đã không còn kịp nên quyết định không làm điều này. Theo đó Lý Lập khẽ lật cổ tay thay vì đâm ngang thì hắn tiếp tục đâm dọc xuống đầu Đông Lộ. Chiêu thức này chính là để gây ngược lại sức ép lên đối thủ, nếu Đông Lộ không thể không tránh. Phải biết để xử ra chiêu này trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như lúc này đỏi hỏi người làm ra nó phải có một sự bình tĩnh và lòng quả cảm rất lớn.
Đông Lộ thấy đối thủ dám lựa chọn đối sách đồng quy vu tận với mình thì hoảng hổn. Hắn không ngu ngốc tới mức lại đi thi gan với tên liều mạng trước mặt này theo đó vội vàng đổ chéo người sang bên lăn lộn vài vòng tránh đi lưỡi dao sắc lẹm đang ầm ầm rơi xuống trước trán.
Lồm cồm bò dậy, Đông Lộ trợn trắng mắt mà nhìn Lý Lập, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Quả thực đời hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ ngang sức ngang tài lại lỳ lợm như kẻ này.
Trung thực mà nói, chiêu thức này của Đông Lộ rất lợi hại, rất bất ngờ, trong trường hợp đối thủ là người bình thường thì có lẽ sẽ làm ra phản ứng ngăn chặn và né tránh chứ nào có ai lại bình tĩnh và tàn nhẫn như Lý Lập dùng tới cách cùng chết để phá tử cục.
Ở phía bên này Lý Lập vì đâm hụt nên cũng loạng choạng giây lát mới ổn định lại được bước chân. Hắn lập tức quay sang nhìn Đông Lộ gằn giọng:
- Hừ, Triệu Lỗi. Anh hãy bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi. Lực lượng của chúng tôi quanh đây đã vây chặt cả rồi. Thông tin về anh chúng tôi cũng đã thu thập được và gửi lên hình cảnh quốc tế, anh có tìm cách thoát được ra khỏi lãnh thổ Việt Nam cũng không ích lợi gì đâu.
Biết không còn thời gian để đứng đây đôi co với Lý Lập được, Đông Lộ cười lạnh:
- Hừ, nói nhiều. Muốn bắt tao cũng không phải dễ đâu.
Nói xong Đông Lộ đưa tay xuống đai quần lôi ra một quả lựu đạn rồi lùi dần ra phía sau. Nhìn về hình dáng có thể thấy cái này không phải là mìn TATP tự chế mà chính là một quả lựu đạn hàng thật giá thật. Đây là một trong số những thứ vũ khí ít ỏi mà nhóm Rồng đen có thể tuồn vào Việt Nam.
Thấy Đông Lộ sử dụng tới hàng nóng, Lý Lập không dám đuổi theo.
Đông Lộ kéo giãn được một khoảng cách an toàn thì buông lời đe dọa:
- Hừ đáng lẽ quả lưu đạn này là để dùng phá vây nhưng mày quả là khó giải quyết. Được rồi, xem như dùng với mày cũng không hẳn là lãng phí.
Nói xong, Đông Lộ dùng răng giật bung chốt an toàn, khi hắn định vùng tay ném nó về phía Lý Lập thì:
- Đoàng… đoàng… đoàng…
Những tiếng súng giòn giã vang lên.
Đông Lộ chưa kịp ném đã trúng phải cả loạt đạn, hắn trợn mắt nhìn trân trối về phía vừa nổ súng thì chỉ thấy không biết từ bao giờ chỗ này lại đã có thêm một người mặc trang phục giống như tên đang đối đầu với hắn.
Đông Lộ khuỵu xuống, trên tay vẫn cầm quả lựu đạn đã mở chốt. Hắn cố gắng muốn ném mạnh trái lưu đạn này đi nhưng bây giờ cả người gần như không còn sức.
- Bịch…
Quả lưu đạn rơi xuống đất rồi lăn nhẹ trước ánh mắt vô lực và kinh hãi của Đông Lộ. Sau đó:
- Ầm…
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, dưới sức ép của vụ nổ cả người Đông Lộ chia năm xẻ bảy văng ra khắp đất, cả người chết không còn lành lặn.
Ở phía đối diện, Lý Lập thì đã kịp thời nằm sấp xuống đất nên ngoài tóc tai bị lá cây bám vào và bị ù tai vì tiếng nổ thì hắn không bị tổn hại gì thực chất.
“Lý Lập, Lý lập… anh có bị làm sao không vậy?” - Là tiếng của đội phó Khiêm.
Khiêm chạy đến bên cạnh Lý Lập định dìu hắn lên nhưng Lý Lập xua tay:
- Uhm… tôi không sao!
Nói xong như để chứng thực cho lời nói của mình, Lý Lập chống tay ngồi dậy rồi phủi phủi rác bẩn bám trên tóc. Liếc mắt nhìn Khiêm, Lý Lập hỏi:
- Sao anh lại ở đây? Những tên kia thế nào rồi?
- Uhm, trước thời điểm tôi tới đây thì đã bắt được hai tên, không chết nhưng bị thương khá nặng. Tôi chạy về phía anh thì gặp cậu Tú nói anh đang đuổi theo hướng này nên mới chạy tới đây.
- Nói vậy là vẫn còn một tên?
- Uhm, nhưng chắc sẽ mau chóng bắt được thôi. Người của chúng ta đang tập trung cả vào hướng đó.
Khiêm vừa nói xong thì từ xa nghe thấy tiếng súng vọng lại:
- Đoàng… đoàng… đoàng…
Khiêm quay sang nhìn Lý Lập ra dấu chiến thắng:
- Đội trưởng, thấy không? Có vẻ tên cuối cùng cũng đã bị hạ rồi!
Lý Lập nghe xong không nói gì, khẽ liếc mắt về phía xác của Đông Lộ lúc này đang vương vãi khắp nơi trên đất. Mặc dù là đối thủ sinh tử nhưng hắn vẫn có chút thương cảm lắc đầu lẩm bẩm:
- Triệu Lỗi, phải chi anh hợp tác một chút thì đã không xảy ra tình trạng này. Sao lại cứ phải cố chấp như vậy chứ?
Khiêm đứng một bên không biết nói gì cũng chỉ đành đưa tay vỗ vỗ vai Lý Lập đồng cảm với hắn:
- Đội trưởng, đó là mệnh của anh ta! Chúng ta đi thôi!
*************************
Hai tiếng sau,
Trong căn phòng họp tác chiến của Công an Huyện Ia H’Drail, Lý Lập nhấc lên điện thoại quay một số máy. Khi đầu dây bên kia có người bắt máy hắn cất lời thông báo:
- Báo cáo thiếu tướng, chiến dịch Ia H’Drail đã hoàn tất. Bọn khủng bố đã bị bắt hoặc tiêu diệt toàn bộ. Bọn chúng có năm tên, hiện tại chúng tôi đã khống chế được ba tên, một tên đã chết, một tên bị cuốn trôi theo dòng nước lũ, lực lượng chức năng đang tìm kiếm để trục vớt xác. Tôi báo cáo để thiếu tướng cử người tiếp quản các công việc tiếp theo. Tiểu đội Tây Sơn xin được rút quân trở về đơn vị nhận mệnh lệnh mới!
Đầu dây bên kia nghe xong thì vang lên giọng nói vui mừng:
- Ha ha, các cậu làm tốt lắm. Lần này trở về tôi sẽ đề nghị nâng quân hàm đột xuất cho toàn bộ các thành viên. Được rồi, cũng vất vả cả đêm rồi, các cậu nghỉ ngơi đi! Các công tác khác tôi sẽ bố trí cho người tiếp quản! Cậu yên t âm!
Như vậy là một nhiệm vụ nguy hiểm nữa đã được bọn hắn hoàn tất góp thêm một vết son vào bảng chiến công hiển hách của tiểu đội Tây Sơn, xứng đáng với sự tin cậy và kỳ vọng mà thượng cấp đã tin tưởng giao phó.
Lý Lập vui vẻ đi ra ngoài để thông báo lệnh rút quân cho anh em có điều hắn lại không biết được rằng vào lúc này, trong rừng sâu của Ia H’Drail, tại bờ đá của vùng hạ nguồn, những ngón tay trắng bệch của một xác người nhuốm máu lại bỗng dưng động đậy.