Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 189: Hoang mang



10h sáng ngày hôm sau, Bộ An ninh Quốc gia TQ

- Cộc, cộc, cộc

Nghe tiếng gõ cửa gấp gáp, Bộ trưởng Hứa Vĩnh ngẩng đầu lên trầm trầm nói:

- Vào đi!

Cảnh cửa được đẩy ra theo đó có vài bóng người nhanh chóng đi vào.

Bộ trưởng Hứa Vĩnh nhìn thấy những người này thì ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại là các anh?

Một người trong số đoàn vừa tới vội vã lên tiếng:

- Chào Bộ trưởng! Xin lỗi đã tới đây mà không có kế hoạch từ trước nhưng chúng tôi có việc gấp cần phải báo cáo với Bộ trưởng!

Người vừa nói là Giả Xuân Vượng, Cục trưởng Cục chống khủng bố, đi cạnh ông ta là Cảnh Huệ Xương Cục trưởng cục 3 phụ trách công tác tình báo chính trị và kinh tế, những người phía sau thì đều là phụ tá riêng của bọn họ.

Nghe ra là những người này tới là có việc quan trọng, Hứa Vĩnh đứng lên khỏi bàn làm việc rồi chậm rãi đi ra bàn uống nước ngồi xuống nói với hai vị thuộc cấp:

- Các anh lại đây ngồi đi!

- Vâng!

Hai vị cục trưởng cũng không nhiều lời lập tức tiến tới ngồi xuống đối diện Hứa Vĩnh sau đó cũng không đợi cho ông ta hỏi han cái gì, Giả Xuân Vượng đã lập tức vào vấn đề:

- Bộ trưởng, sự tình hiện đang rất khẩn cấp nên cho phép tôi được báo cáo luôn.

Hứa Vĩnh nhìn ra vẻ mặt ưu tư và giọng nói có phần hoang mang của Giả Xuân Vượng thì gật đầu:

- Anh nói đi! Rốt cục là chuyện gì?

- Vâng, Bộ trưởng hẳn là đều biết rõ những cái tên như Thích Phát Đạt, Lăng Vân, Tô Thái, Mã Hành… chứ?


Hứa Vĩnh nhíu mày giây lát rồi lên tiếng hỏi lại:

- Đây chẳng phải là những chủ nhiệm các công trình khoa học cấp quốc gia sao? Anh nhắc tới bọn họ làm gì?

Giả Xuân Vượng lập tức nghiêm trọng trả lời:

- Vâng, sự việc là đêm qua không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà sáng nay bọn họ đều mất liên lạc. Đáng lo ngại là cũng không chỉ những người này mà chúng tôi còn nhận được hàng loạt các báo cáo về sự biến mất đột ngột của rất nhiều người khác. Điểm chung của bọn họ chính là đều là những nhà khoa học đang chịu trách nhiệm chủ chốt trong việc triển khai các dự án quan trọng của nước ta. Thống kê đến hiện tại số lượng đã lên tới ba, bốn trăm người, mà đó mới là số liệu trước khi chúng tôi tới đây có thể là chưa phải con số cuối thưa Bộ Trưởng

Nghe tới đây thì Hứa Vĩnh cũng không còn bình thản được nữa, ông ta dựng thẳng người trợn mắt lớn giọng hỏi:

- Mất liên lạc? Còn nhiều như vậy sao? Chẳng phải bọn họ đều có mật vụ bảo vệ và giám sát 24/24h à? Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy mà không ai hay biết? Bên cảnh yếu làm ăn cái kiểu gì thế?

Giả Xuân Vượng nghe xong thì khó khăn trả lời:

- Bộ trưởng, chúng tôi cũng đã liên lạc sơ bộ với bên cảnh yếu nhưng phía họ cũng đang rất hoang mang không hiểu được chuyện gì. Tôi nghĩ bây giờ chắc họ cũng đang phải huy động lực lượng để ráo riết truy tung rồi.

Hứa Vĩnh càng nghe càng cảm thấy kỳ quặc. Suy tư một hồi, ông ta lên tiếng:

- Chúng ta có thể loại bỏ khả năng cả loạt nhân vật quan trọng như vậy lại cùng có việc đột xuất mà tự ý bỏ đi, cũng không có khả năng bọn họ được điều động đi đâu đó mà bên trên lại không nói gì cho chúng ta biết. Tôi đang có thiên hướng cho rằng vụ việc này là một âm mưu nhằm vào đội ngũ các nhà khoa học của chúng ta. Uhm… Có thể mục tiêu chính là muốn lợi dụng những nhà khoa học này để đánh cắp công nghệ của chúng ta hoặc sâu xa hơn thì là ngăn chặn và làm gián đoạn việc triển khai các dự án công nghệ đầy triển vọng mà chúng ta đang tiến hành.

Hứa vĩnh nói xong thì Giả Xuân Vượng gật đầu đồng thuận:

- Bộ trưởng, tôi cũng đang có cùng một phán đoán như vậy, những vụ mất tích này rõ ràng là một âm mưu nham hiểm có sắp đặt từ trước.

Cảnh Huệ Xương nãy giờ ngồi một bên chưa nói gì, nghe tới đây thì nhíu mày lên tiếng:

- Bộ trưởng, nhưng nếu là như thế thì bằng cách nào mà đối phương lại có thể qua mặt mạng lưới an ninh dày đặc của chúng ta để mang đi một số lượng người lớn như vậy? Chuyện này thật cũng quá hoang đường rồi.

Cảnh Huệ Xương hỏi xong thì lặng nhìn Hứa Vĩnh chờ đợi nhưng hiển nhiên vị Bộ trưởng cũng không thể ngay lập tức có câu trả lời cho vấn đề này, căn phòng theo đó lại rơi vào tĩnh lặng.

Bẵng đi vài phút thời gian, Hứa Vĩnh mới trầm trầm lên tiếng:

- Các anh, xem ra tính nghiêm trọng của vấn đề đã vượt qua thẩm quyền xử lý của chúng ta, việc này tôi sẽ phải báo cáo ngay tình hình lên Chủ tịch và Thủ tướng. Bây giờ các anh lập tức trở lại đơn vị tổ chức thành lập ngay các tổ điều tra cơ động. Tôi không tin với số lượng người biến mất lớn như vậy mà đối phương lại không để lại một dấu vết nào. Hơn nữa tôi cho rằng việc di chuyển khỏi lãnh thổ TQ cũng không thể nhanh như vậy, trước mắt chúng ta cần phối hợp với các lực lượng chức năng khác tiến hành rà soát trên toàn bộ lãnh thổ để kịp thời phát hiện và ngăn chặn những khả năng xấu có thể xảy ra. Uhm… trước mắt là như vậy, việc này không thể chậm trễ, các anh về triển khai đi!

Giả Xuân Vượng và Cảnh Huệ Xương nghe xong thì đồng thời gật đầu đáp ứng:

- Vâng, Bộ trưởng!

Nói xong, ghế còn chưa kịp ấm mông hai người đã lại vội vã đứng lên cáo từ. Cô văn thư của Bộ trưởng vừa mang nước vào trong thấy khách nhân đã lập tức đi ra đành phải vào trong dọn dẹp, nàng thật không hiểu những vị lãnh đạo này bận bịu chuyện gì mà ngay cả những ly trà Long tĩnh quý giá được pha chế công phu lại cũng bị bỏ phí.

********************

Một ngày sau,

Do quá trình phối hợp điều tra nên tin tức về sự việc kỳ quái đêm trước đã tới tai được rất nhiều nhân vật. Số liệu cuối cùng cũng đã được thống kê đi ra với sự mất tích của cả nghìn người. Bây giờ thì không còn ai dùng tới từ mất liên lạc để nói về vụ việc mà đã đoan chắc rằng đây là những vụ mất tích có chủ đích do một thế lực nào đó tiến hành.

Kết luận này ngay lập tức đã giáng một đòn choáng váng và nặng nề vào lòng tin của các chính khách cao cấp cũng như giới chức an ninh và quân đội của đất nước tỷ dân. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật rằng với những hàng rào an ninh đã dày công xây dựng lại vẫn còn có thể để tồn tại một lỗ hổng khổng lồ cho phép đối phương dễ dàng xâm nhập lãnh thổ để bắt người và rút đi an toàn mà không ai hay biết.

Lẽ dĩ nhiên, để xảy ra sai sót thì cần phải có biện pháp khắc phục. Công tác triển khai điều tra và truy quét cũng đã được ào ạt triển khai nhưng cho tới giờ vẫn chưa cho ra một kết quả nào hữu dụng. Lực lượng của đối phương và các nhà khoa học cứ như đột nhiên tiêu thất vào không khí vậy.

Với tình huống này, cũng có một số giả thuyết được cơ quan anh ninh đưa ra nhưng đều thiếu tính thuyết phục thậm chí còn có giả thuyết hoang đường là việc biến mất của các nhà khoa học là có liên quan tới UFO và người ngoài hành tinh.

Người đưa ra giả thuyết này lập tức bị lãnh đạo phê bình thậm tệ bởi bé tắc mà phán đoán thiếu tư duy biện chứng.

Người ngoài hành tinh có thật hay không không rõ nhưng cứ cho rằng bọn họ có thật thì cũng không có lý do nào để đi bắt người của TQ cả, bọn họ hoàn toàn không có động cơ để làm điều này. Phải hiểu giá trị lớn nhất của đội ngũ khoa học gia chính là kỹ thuật nhưng nếu giải thích là những người ngoài hành tinh cần nghiên cứu kỹ thuật của trái đất thì thì sao không bắt người của Mỹ của Nga mà lại là TQ. Mặc dù giới chính khách và quân sự vẫn luôn vỗ ngực khoe khoang trước thế giới những thành tựu mà mình đạt được nhưng trong lòng bọn họ thực chất vẫn biết rằng giữa nước mình và các quốc gia kia vẫn còn một khoảng cách chưa thể san lấp do vậy kỹ thuật của TQ rõ ràng là không đáng để người ngoài hành tinh ra tay.

Những cái đầu thông minh nhất của TQ sau một hồi suy đi tính lại, bọn họ kết luận tổ chức dám làm và có năng lực để làm ra chuyện này trên thế giới là không nhiều, chắc chắn vụ việc chỉ có thể được dàn dựng và thực hiện bởi chính phủ của một quốc gia nào đó có sức mạnh kinh tế chính trị tương đương hoặc hơn TQ. Động cơ thì đơn giản chính là nhằm làm gián đoạn tiến trình phát triển công nghệ của đất nước này, ngăn không cho TQ phát triển nhanh và mạnh hơn. Cứ suy luận như vậy và dùng phương pháp loại suy, bọn họ cũng đã có một vài đối tượng nghi ngờ có điều rốt cuộc chính xác là ai thì vẫn cần phải có được bằng chứng cụ thể mới được.

Do đó để mau chóng tìm ra được hung thủ hoặc ít nhất là manh mối nào đó, các quan chức đã ra lệnh phải sử dụng tối đa mọi nguồn lực bao gồm cả các lực lượng tình báo cả trong và ngoài nước để xục xạo thông tin, các đơn vị an ninh cấp cơ sở cũng nhận được lệnh ráo riết vào cuộc, các cửa khẩu hàng không, biên giới đất liền và biển cũng đã được phong tỏa chặt chẽ nhằm đảm bảo không cho bất cứ đối tượng nào khả nghi có thể rời khỏi lãnh thổ. Những người chịu trách nhiệm điều tra những tưởng với một lực lượng đông đảo đồng loạt ra quân như vậy thì sẽ dễ dàng tìm ra được một mắt xích nào đó nhưng điều khiến họ hoang mang tột độ là đã rất nhiều giờ trôi đi mà bọn họ vẫn chưa thực sự thu được một dấu vết nào rõ nét. Theo đó khi những kết quả này đến tai các lãnh đạo cao tầng của TQ thì khiến bọn họ thật sự như ngồi trên đống lửa, chưa bao giờ những người này lại cảm thấy an ninh quốc gia hóa ra vốn là yếu ớt và dễ tổn thương đến vậy.

Mà cũng không phải chỉ riêng giới tinh hoa có ý nghĩ như vậy. Tin tức các nhà khoa học bị mất tích mặc dù đã bị chính phủ cố tình bưng bít nhưng vẫn bị lọt ra ngoài. Che dấu thế nào được khi số lượng người mất tích là rất lớn đồng thời lại là những người có tên tuổi, mối quan hệ xã hội vô cùng rộng rãi.

Lời đổn thổi như vết dầu loang trên các phương tiện thông tin phi chính thống, dân chúng hiển nhiên là tỏ ra tức giận và thất vọng. Theo đó những chỉ trích về sự yếu kém của chính phủ cũng bắt đầu xuất hiện ở nhiều nơi, thậm chí có người nặc danh còn cho rằng chính phủ lâu nay đã lừa dối và thổi phồng về năng lực của đất nước. Đơn giản bởi nếu đó không phải là sự khoa trương thì vì cớ gì lại để biệt kích hoặc đặc nhiệm gì đó của đối phương dễ dàng bắt đi số lượng người lên tới cả nghìn mà không phát hiện ra được tung tích cũng như ngăn chặn được.

Chính phủ để trấn an dư luận đã phải để người phát ngôn đứng lên đính chính rằng tin tức các nhà khoa học bị bắt cóc là hoàn toàn bịa đặt, sở dĩ người thân và đồng nghiệp không còn liên lạc được là do chính phủ đang có một kế hoạch tuyệt mật cần triển khai do vậy đã huy động ngay trong đêm những cá nhân cần thiết. Lời giải thích này tuy ít nhiều cũng có chút ít tác dụng nhưng về cơ bản cũng không hoàn toàn dập tắt được những nỗi nghi ngờ trong dân bởi những nhà khoa học này đều thân mang trọng trách, bọn họ rút đi như vậy là quá đột ngột, hàng loạt các dự án sẽ vì điều này mà lâm vào tình cảnh đình trệ trong đó có cả các dự án Top A như hàng không và quân sự. Phải hiểu bây giờ ở TQ còn có dự án nào quan trọng hơn các dự án loại này được nữa sao? Hiển nhiên là gần như không có.

Và… trong lúc giới an ninh TQ đang muốn đào tung từng thớ đất trên lãnh thổ của mình để tìm kiếm thì bọn họ lại không ngờ được rằng trên một tàu container vừa mới vượt qua khỏi eo biển Malacca để tiến vào Ấn Độ Dương, những nhà khoa học tài giỏi nhất của đất nước bọn họ lại đang vô cùng nghiêm túc và trật tự ngồi theo hàng theo lối theo sự sắp xếp của một nhóm người trong những trang phục vô cùng kỳ lạ không khác với hình ảnh thường thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng là mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.