Trương Ngọc đứng tại cửa ra của bến xe nhón chân vẫy tay gọi. Vợ chồng Trương Tài nhận ra con gái thì lập tức len lỏi giữa dòng người tiến về phía nàng.
Hai người tính đi về trong ngày lại ngại việc tàu xe đông đúc nên cũng không mang nhiều đồ. Trương Tài có xách theo một bao tải nhỏ còn Trần Dung thì chỉ có một cái xắc tay do vậy di chuyển rất là gọn nhẹ.
Trương Ngọc cười híp mắt nhìn vợ chồng Trương Tài rồi quan tâm hỏi:
- Cha mẹ đi sớm vậy có mệt không?
Trương Tài lắc đầu:
- Tao với mẹ mày không ai say xe nên di chuyển cũng thuận lợi. Mẹ mày trên xe còn chuyện trò buôn bán với cái bà ngồi cạnh suốt cả chuyến xe làm tao nhức hết cả đầu đây.
Trần Dung khẽ lườm Trương Tài hỏi:
- Ông lên xe thì lăn ra ngủ như chết, đã thế lại còn ngáy như bò mà còn biết tôi buôn bán à?
- Sao không biết! Từ lúc bà bắt đầu nói chuyện là tôi có ngủ được tý nào nữa đâu.
- Ông đừng có nói quá, tôi thấy ông vẫn ngủ ngon lành mà!
- Hừ… chỉ là nhắm mắt cho có thôi!
Trương Ngọc ở bên buồn cười nhìn cha mẹ tranh luận vì những vấn đề cỏn con. Những màn đấu khẩu kiểu này giữa hai người nàng đã được chứng kiến từ bé tới lớn nhiều lần rồi, cũng không phải chuyện gì to tát cả, cha mẹ chỉ có những khúc mắc nho nhỏ như vậy còn đâu thì lại khá là hòa thuận.
Trần Dung vốn định cự cãi thêm với Trương Tài nhưng kịp nhớ ra đây là nơi công cộng, đứng trước cửa ra vào nói chuyện cũng không tiện nên bĩu môi liếc Trương Tài một cái rồi quay sang con gái:
- Con đi gì tới đây vậy? Chúng ta về bằng gì?
Trương Ngọc mỉm cười chỉ về chiếc SE Car đang đỗ bên lề đường phía xa rồi trả lời:
- Dạ, con lái xe tới. Xe không được đón người trước cửa bến nên con đang đỗ ở kia. Mình qua đó đi!
Trương Tài hỏi lại:
- Xe thằng Đông à?
Trương Ngọc chần chờ giây lát rồi lắc đầu:
- Dạ, không! Là xe của con!
- A… không phải hôm trước con nói là xe của nó sao?
Trương Ngọc ấp úng giải thích:
- Dạ, thực ra là mua rồi sang tên cho con rồi ạ!
Phùng Nhu nghe tới đây thì sáng mắt lên hỏi:
- Đông nó mua cho con?
Trương Ngọc mím mím môi gật đầu rồi nói nhỏ:
- Vâng!
Thấy Trương Ngọc thừa nhận, Trương Tài khẽ chau mày còn Phùng Nhu thì lại vui vẻ ra mặt. Nàng kéo kéo áo Trương Ngọc:
- Ngọc, đi! Để mẹ xem xe của con nó như thế nào.
Trương Ngọc cười khổ:
- Đợt trước về chẳng phải mẹ cũng thấy với ngồi qua rồi sao?
Phùng Nhu lườm con gái:
- Trước khác, nay khác. Trước nó là xe của thằng Đông, giờ sang tên con thì là xe của con rồi.
Nói xong, Phùng Nhu quay sang Trương Tài lên giọng:
- Ơ, cái ông này sao còn đứng đấy. Đi thôi!
Trương Tài có chút bực mình với cái kiểu ham tài của vợ mình nhưng không nói thêm cái gì, hì hục xách bao tải nhỏ rồi tiến về phía chiếc SE Car.
Cất bao tải của Trương Tài vào cốp sau, Trương Ngọc mở cửa xe cho hai người ngồi vào hàng ghế dưới rồi mới trở lại ghế lái đề máy, xi nhan cho xe nhập làn theo đường cũ tiến về khu phức hợp New Horizon Complex.
Trên xe, Phùng Nhu hết nhìn ngó lại vuốt ve đánh giá nội thất trong xe. Sau một lúc nàng tỏ vẻ hài lòng kết luận:
- Tốt! Mẹ thấy chiếc xe này rất hợp với con, đi lại êm ái, rất thoải mái không như cái xe khách vừa rồi, xóc ê hết cả người! Có khi cũng phải bảo cha con mua lấy một chiếc, có việc gì đi lại cho tiện mới được.
Trương Tài ngồi bên lập tức phản đối:
- Tôi với bà có đi đâu mấy mà phải xe với cộ. Thích đi đường dài thì có xe khách, đi ngắn thì có taxi sao phải tự lái làm gì?
Phùng Nhu bĩu môi khinh thường:
- Hừ… ông nói vậy mà nghe được à? Mình có xe thì chủ động hơn chứ. Với lại ông không thấy ngồi xe này rất thích à?
- Thích thì làm được gì? Tôi lại không biết…
Trương Tài định nói bản thân không biết lái xe nhưng nghĩ lại thấy nói vậy hơi mất uy nên nói tới đây thì ngắc ngứ.
Phùng Nhu nhếch môi cười:
- Ha ha… ra là ông không sợ là không biết lái xe chứ gì. Ở trên tỉnh cũng mới mở trường dạy nghe nói chỉ cần vài tuần là lái thạo rồi. Nếu ông ngại thì để tôi đi học lái cho!
Trương Tài nghe đến đây thì mặt hơi đen lại vội ra uy:
- Bà là phụ nữ thì lái cái gì! Khéo lại gây tai nạn cho người khác. Được rồi, việc này bàn sau! Xe với chả cộ!
- Hừ… thằng Đông nó mới quen cái Ngọc mấy năm mà đã mua xe cho nó, tôi lấy ông đến nay mấy chục năm mà có cái xe đi lại cho đỡ nắng mưa ông cũng tiếc! Thật là số tôi vất vả!
Nghe Phùng Nhu thở vắn than dài, Trương Tài thì lầm bầm:
- Đúng là đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu. Mà cái Ngọc nhận cái xe này cũng hồ đồ rồi đấy nhé!
Phùng Nhu vục vặc hỏi lại:
- Ông nói linh tinh cái gì thế hả? Làm sao lại bảo cái Ngọc nó hồ đồ. Thằng Đông nó cho xe con Ngọc là nó phải coi trọng con gái mình nó mới làm như vậy. Ông không vui vẻ thì thôi lại còn nói này nói nọ.
- Hừ… bà thì biết cái gì! Cái xe này tôi không biết giá trị bao nhiêu nhưng chắc chắn cũng không rẻ. Hai đứa nó giờ còn chưa có gì chính thức với nhau đi nhận món quà lớn như vậy cha mẹ thằng Đông biết được lại nghĩ cái Ngọc nhà chúng ta đào mỏ thì sao? Thằng Đông bây giờ mới khởi sự làm ăn, vốn liếng còn phải tập trung, cái Ngọc chưa giúp gì cho nó thì thôi lại khiến nó phải tiêu hao như vậy bà nói nhà người ta nghĩ gì về con gái bà đây?
Phùng Nhu nghe tới đây thì nhíu mày suy nghĩ giây lát sau đó liền phản bác:
- Hừ… tôi mặc kệ họ nghĩ thế nào. Thằng Đông tự nó có chính kiến của nó, chỉ cần nó tốt với con gái chúng ta là được rồi!
- Haizzz… thật không nói nổi bà!
Trương Ngọc ngồi ở trên im re không dám nói cái gì, mới có cái xe mà đã vậy không biết lát nữa nhìn thấy cái nhà hai người sẽ phản ứng ra làm sao đây.
Có chút bận tâm nhưng Trương Ngọc hôm nay đã quyết làm rõ với hai người nên cũng không nghĩ thêm nhiều, đợi lát nữa nói luôn một thể vậy.
Bây giờ không phải giờ cao điểm, hôm nay cũng không phải ngày lễ nên xe cộ lưu thông khá thoáng. Chỉ mất chưa đầy mười lăm phút, chiếc SE Car đã tiến tới trước cánh cổng của khu chung cư.
Phùng Nhu thấy con gái đột nhiên giảm tốc độ để rẽ vào cánh cổng to lớn và bề thế của Khu Phức hợp có cái tên gì bằng tiếng nước ngoài nàng đọc không có hiểu thì hỏi với lên:
- Ủa, Ngọc! Con rẽ vào đây làm gì vậy?
Trương Ngọc nhếch miệng:
- Dạ, nhà con trong này!
- Nhà con? Trong này? Chuyện này…!
Trương Ngọc cười khổ rồi trì hoãn:
- Dạ, là Anh Đông mua! Mà cha mẹ cũng đừng hỏi thêm, để lát lên nhà rồi con giải thích một thể!
Nói xong Trương Ngọc cho xe theo lối dẫn chạy xuống hầm ngầm uốn lượn. Vợ chồng Trương Tài thấy con gái còn phải tập trung lái xe nên cũng không hỏi gì thêm có điều trong lòng thì đang thấp thỏm chờ đợi.
Hai người tuy ở quê nhưng dạo gần đây đều nghe tới việc các đôi sinh viên mặc dù chưa cưới hỏi gì nhưng đã đến sống với nhau như vợ chồng. Trương Ngọc nói đây là nhà Lý Đông mua, nàng lại ở tại nơi này vậy thì không phải là ở cùng nhau thì còn gì nữa. Nếu chuyện này là thật thì không ổn lắm rồi.
Nghĩ thì là như vậy nhưng trước khi hiểu rõ mọi chuyện, hai người cũng không muốn trách mắng Trương Ngọc cái gì, phải để nàng có cơ hội giải thích mới được. Dù sao nuôi con gái lớn lên từ bé nên hai người vẫn hiểu và có lòng tin Trương Ngọc sẽ không hành xử hồ đồ, làm ra chuyện mà theo quan điểm của các cụ ở quê là mất mặt như vậy.
Gửi xe vào bãi đỗ, ba người lấy đồ rồi vào thang máy đi lên tầng mười. Mặc dù tòa nhà nhìn rất hiện đại, rất đẹp đẽ nhưng không giống như với ô tô, thái độ của Trần Dung lại không hào hứng cho lắm. Theo nàng, thà Trương Ngọc ở nhà trọ còn hơn là chưa cưới mà đã sống như vợ chồng ở đây cùng với Lý Đông, chuyện hai đứa thành thì không sao, không thành thì con gái nàng chịu thiệt lớn rồi.
Trương Ngọc thì cũng đoán ra được ý nghĩ của cha mẹ nhưng nàng vẫn mím mím môi không nói gì. Dẫn theo cha mẹ đi tới trước căn phòng của mình, Trương Ngọc đưa thẻ từ quẹt ngang ổ khóa xác nhận rồi đẩy cửa cho cha mẹ đi vào.
Vợ chồng Trương Tài dọc theo một hành lang ngắn hẹp thì ập tới trước mắt hai người là một không gian rộng rãi và sáng sủa. Khi hai người còn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngắm đồ vật trang nhã trong phòng thì từ trên lầu thông tầng, một bóng người vui vẻ chạy xuống.
- Cô, chú! Cô chú lên chơi ạ!
Trần Dung nhìn cô gái đang tươi cười đi về phía vợ chồng ngàn thì ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Ồ… là Mai Lan hả cháu?
Mai Lan đi tới khoác tay Trần Dung hỏi han:
- Dạ! Cô chú dạo này khỏe chứ ạ?
- Ừ! Cô chú khỏe! Bố mẹ cháu thế nào?
- Dạ, cũng vẫn ổn cô ạ! Cảm ơn cô hỏi thăm! À… cô chú lại ghế ngồi đi, để cháu đi lấy nước!
Mai Lan nói xong thì kéo Trần Dung đi về phía chiếc sô pha, Trương Tài đặt bao tải đồ vào một góc nhà rồi cũng nối gót theo sau.
Để vợ chồng Trần Dung ngồi lại trên ghế, Mai Lan vội vã cầm cốc đi tới cây nước gần đó rót xuống hai cốc nước mát.
Thấy Mai Lan hành xử như một chủ nhà thật sự, Trần Dung khó hiểu nhìn về phía Trương Ngọc.
Trương Ngọc thấy vậy thì cũng ngồi xuống trước mặt hai người rồi mỉm cười giải thích:
- Cha mẹ, Mai Lan là cùng ở chỗ này với con.
Trần Dung lên tiếng:
- Ơ, thế không phải con nói đây là nhà Đông nó mua sao?
Trương Ngọc gật đầu:
- Vâng! Là nhà anh ấy mua nhưng cũng là mua cho con!
Trương Tài nghe con gái giải thích xong thì nổi giận nóng nảy quát lên:
- Trời ạ! Ngọc, con thật hồ đồ rồi! Cái xe thì cũng thôi đi, bây giờ lại là cả cái nhà này? Sao con có thể liên tục đi nhận những tài sản lớn như vậy được?
Trần Dung ở một bên vội trấn an:
- Ông cứ từ từ để nghe cái Ngọc nó nói hết đã nào.
Mai Lan thấy Trương Tài đột nhiên nổi giận thì rón rén đi lại đặt hai cốc nước lọc trước mặt vợ chồng ông ta rồi nhỏ nhẹ:
- Dạ, chú uống nước cho mát đi đã ạ.
Nói xong, Mai Lan lấy cớ vào bếp chuẩn bị ít hoa quả rồi rút đi để nhường lại không gian riêng cho ba người nhà Trương Ngọc trò chuyện.
Trương Tài đưa tay cầm lên cốc nước lọc làm một hơi đến non nửa ly cho hạ hỏa rồi nhìn Trương Ngọc lên tiếng:
- Nói đi!
Trương Ngọc khẽ mím môi giây lát rồi lên tiếng:
- Cha mẹ, con cũng không muốn giấu cha mẹ nhưng chuyện này đúng là có chút khó nói, thực ra anh Đông vốn không phải chỉ là một người mới khởi nghiệp làm ăn và công ty của anh ấy cũng không phải là nho nhỏ như cha mẹ nghĩ. Nó vốn là rất lớn!
Trương Tài nghe tới đây thì lên tiếng:
- Rất lớn? Lớn tới mức độ nào?
Trương Ngọc thận trọng trả lời:
- Dạ, lớn tới mức mà chiếc xe hay căn nhà cha mẹ đang thấy thực ra giá trị cũng không bằng một phần rất nhỏ tài sản của anh ấy bây giờ, thậm chí có thể nói là không thấm vào đâu cả.
Trương Tài ngạc nhiên rồi chăm chú nhìn vào mặt Trương Ngọc, thấy con gái không có vẻ gì là nói dối, ông ta mới gật gù rồi tiếp tục yêu cầu:
- Con nói chi tiết hơn đi!
- Vâng! Cha mẹ biết tập đoàn Kỷ nguyên mới chứ?
Trương Tài gật đầu:
- Biết! Báo đài ngày nào chẳng ra rả bên tai. Con hỏi vậy ý là thằng Đông làm ăn với tập đoàn này à?
Trương Ngọc mỉm cười:
- Dạ, không phải là làm ăn cùng mà...
Chần chừ giây lát, Trương Ngọc tiếp tục nói:
- Anh ấy chính là người sáng lập đồng thời cũng là chủ tịch Hội đồng quản trị của Kỷ nguyên mới!
- Cái gì? Chủ tịch Hội đồng quản trị? Con đùa à?
Trương Tài tưởng mình nghe lầm, trố mắt lên mà nhìn con gái.
Trương Ngọc cười khổ giải thích:
- Dạ, không! Sự thật thì đúng là như vậy mà! Mai Lan cũng biết, không tin lát cha mẹ hỏi bạn ấy mà xem!
- Nhưng, sao có thể!
- Vâng, đến con khi biết được sự thật cũng mất một thời gian dài mới có thể tin được. Chuyện dài lắm, để dịp nào con kể cho cha mẹ nghe về quá trình lập nghiệp của anh ấy!
Trương Tài nghe tới đây thì ngả lưng ra ghế, cố tiêu hóa cái tin tức to lớn vừa biết được.
Thấy không khí có chút trầm lắng, Phùng Nhu lúc này mới xen vào:
- Ngọc, nói vậy tức là Đông nó bây giờ chính là rất giàu phải không?
- Vâng!
Trương Ngọc khẽ gật đầu, Trương Tài lúc này lên tiếng bổ sung:
- Uhm... Giàu thôi không đủ để nói! Nếu đúng như lời con Ngọc thì tiền của nó bây giờ có đốt cũng không hết.
Phùng Nhu tròn mắt:
- Thật à? Đông nó giỏi thế cơ à!
- Hừ! Bà biểu cảm cái thái độ gì đấy? Không phải thấy tiền thì sáng mắt lên chứ?
Phùng Nhu nguýt dài:
- Ai thấy tiền mà chả sáng mắt. Với lại nếu thằng Đông đúng là có tiền như vậy thì chuyện nó mua cho con Ngọc cái nhà với cái xe thì có đáng gì đâu đúng không?
Trương Tài lặng thinh không phủ định lời này của Phùng Nhu, quả thật chiếc xe, căn nhà với vợ chồng bọn họ là rất có giá trị nhưng với một vị chủ tịch tập đoàn công nghiệp có tầm vóc quốc tế thì đúng chỉ như cái móng tay, sợi tóc thậm chí còn không được tính là như thế.
Tuy là như vậy nhưng Trương Tài khi này lại bắt đầu nảy sinh những lo lắng khác.
Trương Tài là người nhanh nhạy, lại là dân làm ăn, đi nhiều biết lắm nên cũng nhìn thấu sự đời. Nếu Lý Đông chỉ là người có chút tiền thì không nói làm gì nhưng thành công và giàu có tới mức độ như vậy thì Trương Ngọc có níu chân được cậu ta cho riêng mình không thì lại là một chuyện khác.
Là người cùng giới, Trương Tài hiểu một khi người đàn ông đã đạt được tới một độ cao nào đó thì lòng tin sẽ thường bành trướng. Quyền lực và tiền tài có thể khiến bọn họ coi thường mọi quy tắc mà xã hội đặt ra. Chuẩn mực xã hội sẽ chỉ dùng để áp chế người thường mà không có khả năng chi phối tới bọn họ, thậm chí những người này còn có khả năng lập ra quy tắc mà không ai dám nói ra nói vào cái gì.
Theo Trương Tài, Lý Đông người thanh niên này muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài năng có tài năng, muốn tiền bạc có tiền bạc, cậu ta lại còn trẻ như vậy chắc chắn sẽ giống như một thỏi nam châm thu hút với các cô gái.
Mặc dù Trương Ngọc cũng rất nổi bật nhưng Trương Tài không tự tin tới mức con gái mình xinh đẹp và tài năng vượt qua hết những người khác. Một, hai người thì cứ coi như Lý Đông kháng cự được nhưng mà năm cô, mười cô cứ liên tục hết người này tới người khác thì sao đây? Liệu Lý Đông có không bị xao động?
Đến như chính Trương Tài, khi ông ta thầm nhủ nếu đặt mình vào địa vị của Lý Đông thì liệu có đủ bản lãnh để chỉ chung thủy với một người?
Khó! Khó a!
Càng nghĩ, Trương Tài càng lo lắng cho tương của Trương Ngọc. Tất nhiên ông ta cũng không thể nói huỵch toạc ra những suy nghĩ này với con gái được. Thực tế Trương Tài cũng hiểu cho dù mình có nói ra cái gì thì chắc gì con gái đã nghe. Cứ nhìn ánh mắt của Trương Ngọc đầy hạnh phúc và tự hào khi nói tới Lý Đông là Trương Tài biết không có khả năng rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Trương Tài quay sang nhìn Trương Ngọc rồi nói:
- Ngọc, cha mẹ vốn cũng chỉ mong con có một cuộc sống bình thường nhưng ông trời lại để con gặp gỡ một người như vậy thì chú định cuộc sống của con sẽ rất phong phú. Có điều, cửa nhà giàu khó bước, cơm nhà giàu khó ăn nếu con thấy không thấy thoải mái thì cứ về với cha mẹ, cha mẹ không giàu có nhưng vẫn có thể đảm bảo cho con một cuộc sống ấm êm.
Trần Dung nghe xong thì phì cười:
- Trời ạ cái ông này. Tự dưng nói cái gì nghiêm trọng như vậy? Con nó có bạn trai tài giỏi như thế ông không mừng cho con thì thôi còn cái gì mà khó bước khó ăn. Thật là chưa già đã lẩm cẩm.
Trương Ngọc ở bên cũng không hiểu hết những gì Trương Tài nói nhưng có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Trương Tài gửi gắm trong đó nên khẽ gật đầu:
- Vâng, con biết rồi ạ.
Ba người nói tới đây thì Mai Lan khệ nệ bê một đĩa dưa hấu ra ngoài đặt lên bàn niềm nở mời mọc:
- Dạ, mời cô chú dùng! Dưa ngọt lắm đấy ạ!
Trần Dung khá hài lòng với sự xởi lởi của Mai Lan. Nàng đưa tay kéo Mai Lan lại gần bên cạnh rồi hỏi:
- Mai Lan, cháu dạo này học hành thế nào? Có người yêu chưa?
Mai Lan liếc mắt nhìn Trương Ngọc rồi híp mắt trả lời:
- Dạ, cháu cũng đang ôn thi cô ạ. Còn vụ người yêu thì… chắc phải nhờ Trương Ngọc mai mối giùm cho đây.
Trần Dung nghe vậy thì lại sáng mắt lên:
- Ồ, cháu xinh đẹp thế này mà còn chưa có bạn trai à? Hay là để cô giới thiệu cho anh họ của cái Trương Ngọc nhé!
Trương Ngọc nghe tới đây thì nhếch miệng ngăn cản:
- Uầy, mẹ đừng nghe Mai Lan nói. Ra cổng là các anh xếp thành hàng đưa đón mà kêu không có ai, chỉ là còn đang chưa quyết được nên là anh nào thôi!
Bị Trương Ngọc vạch mặt, Mai Lan chun mũi phản biện:
- Èo, nói vậy là oan cho mình rồi. Người ta là tới tìm bạn nha, gặp mình chỉ để hỏi thăm tin tức của bạn thôi. Haizzz… mình vừa ghen tị mà vừa thấy thật tội nghiệp mấy anh chàng ấy quá. Bạn mình đường đường là đương kim bạn gái của Chủ tịch Kỷ nguyên mới thì những người ấy làm gì còn có cơ hội chứ.
- Hi hi… vậy anh chàng đội trưởng đội bóng đẹp trai cũng là tới tìm mình hả? Hay là bạn sắp xếp để mình gặp đi!
- À… trường hợp này thì khẩu vị hơi khác nên không phải là tới tìm cậu…
- ….
Hai cô gái vui vẻ cười đùa, người qua ta lại, không khí có phần hơi nặng nề trước đó của gia đình Trương Ngọc vì thế mà cũng được phai nhạt đi.
Trương Tài cùng Trần Dung ngồi một lúc thì theo lời đề nghị của Trương Ngọc thăm quan qua ngôi nhà. Lẽ dĩ nhiên trong khi Trương Tài giữ bộ dạng bình thản thì Trần Dung lại hớn hở ra mặt. Quả thật đời nàng cũng chưa từng thấy một căn hộ nào đẹp và tiện ích tới như vậy, xem ra Lý Đông cũng là rất có tâm mới chọn mua nơi này cho Trương Ngọc đây. Càng nghĩ, Trần Dung càng cảm thấy ưng ý với người con rể tương lai này.