Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 57: Cuộc gặp bí mật (2)



Người bịt mặt trầm tư một lát như đang điều chỉnh ý tứ sau đó dùng chất giọng trầm trầm nói:

- Anh Trịnh Hoành, nói thật tôi không biết quá rõ những khúc mắc trong vấn đề đất đai của anh, nhưng tôi biết chắc các đối thủ của anh đã có những tài liệu về nó. Anh sẽ không thể thay đổi được bất kỳ thông tin gì liên quan. Do vậy thay vì quá bận tâm che lấp, khắc phục hay giảm thiểu những sai phạm, tôi đề nghị anh tập trung vào các hướng đi khác. Giải pháp mà tôi đưa ra gồm hai điểm chính. Thứ nhất, trong thời gian ngắn trước mắt, anh phải tạo ra một cú hích với sự phát triển kinh tế xã hội của thành phố, cú hích này phải thật sự có trọng lượng để hướng sự quan tâm của lãnh đạo và dư luận đến nó. Thứ hai, phải mau chóng tìm ra được nhược điểm của đối thủ, lấy điểm này làm đối trọng gây ngược lại sức ép đối với Phùng Bân khiến bọn họ phải thỏa hiệp, chỉ cần giữ ổn định lại tình thế cho tới khi kỳ bầu cử kết thúc coi như cũng là một chiến thắng chính trị rồi. Tôi nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ không ngu xuẩn lựa chọn cường đấu, bởi như vậy sẽ đưa nhau vào thế lưỡng bại câu thương, không có lợi cho bất kỳ bên nào cả.

Trịnh Hoành nhìn người bịt mặt sau đó cười nói:

- Giải pháp của anh tôi cũng đã nghĩ tới, có điều nói dễ hơn làm rất nhiều. Đây là các công việc đòi hỏi nỗ lực rất lớn, thời gian không còn dài, không kịp để làm bất kỳ việc gì cả.

- Ha ha, anh yên tâm! Tôi đã đề xuất đương nhiên tôi có thể giúp anh hoàn thành nó.

Trịnh Hoành nghi hoặc giây lát, sau đó nói:

- Vâng, anh tiếp tục, tôi vẫn đang nghe!

- Uhm, tôi cũng không muốn dài dòng. Về điểm tạo cú hích kinh tế xã hội, anh nghĩ sao nếu tôi có thể giúp anh đưa được một dự án trị giá năm tỷ USD về cho Hà Đô?

- Cái gì? Anh nói thật?

Trịnh Hoành kinh ngạc đứng bật dậy.

- Đúng vậy, còn là một dự án công nghệ cao. Dự án này sẽ giải quyết khối lượng công việc khổng lồ, mang lại nguồn thuế lớn cho nhà nước, định hình lại phân bố dân cư của thủ đô.

Trịnh Hoành bình tĩnh lại, ngồi xuống hỏi:

- Anh định nói tới dự án gì? Ai đầu tư?

- Nhà máy ô tô điện, do liên danh Toyota và Kỷ nguyên mới hợp tác đầu tư.

- Anh thật làm được việc này?

- Anh không cần nghi ngờ về điều đó. Tôi nói được là làm được. Ngoài việc này, tôi đưa thêm ra một kiến nghi là anh nên tổ chức một chương trình vận động nhân dân thủ đô hướng ra biển đảo. Tôi sẽ để một số đơn vị âm thầm tài trợ số vốn lớn cho chương trình này để lắp đặt pin mặt trời tạo điện miễn phí cho cán bộ và nhân dân ở đó. Phải biết tình trạng thiếu điện ở hải đảo hiện tại khá là nghiêm trọng, gây khó khăn cho vấn đề bảo vệ an ninh lãnh thổ, là vấn đề gây đau dầu nhiều lãnh đạo cấp cao. Hành động này của anh sẽ giải quyết được tình trạng này, có tác dụng rất lớn trong việc nâng cao uy tín cho anh. Kiến nghị tiếp theo liên quan đến vấn đề văn hóa tinh thần của nhân dân thủ đô. Tôi sẽ tiếp tục bơm tiền tài trợ để thành lập một câu lạc bộ bóng đá với hệ thống bài bản từ lò đào tạo trẻ tới các lứa thi đấu ở giải bóng đá trong nước, chúng ta thậm chí có thể liên kết đào tạo với câu lạc bộ bóng đá nước ngoài để nâng cao chất lượng. Lãnh đạo và người dân thủ đô cũng như cả nước chắc chắn sẽ rất ấn tượng với việc làm này. Như vậy với hàng loạt các hành động liên tiếp này của anh, tôi cho rằng những khuyết điểm kia dù có lớn cũng không thể bù lại được.

Trịnh Hoành nghe người bịt mặt nói xong, có vẻ rất thuyết phục nhưng ông ta vẫn vô cùng nghi hoặc. Người này nói toàn thứ đao to búa lớn, tài chính huy động mỗi một việc đều là các con số rất khổng lồ. Rốt cục hắn là ai mà có năng lực lớn như vậy chứ?

Trịnh Hoành cố gắng nhẫn lại những thắc mắc này mà tiếp tục hỏi:

- Còn điểm lớn thứ hai thì sao?

- Điểm thứ hai thì tôi muốn tham vấn anh một chút?

- Mời anh hỏi?

- Anh cho tới giờ có nghi ngờ gì đối với Phùng Bân không?

Đề cập tới vấn đề này, Trịnh Hoành có chút cau mày. Nghĩ ngợi một hồi lâu ông ta mới khó khăn trả lời:

- Phùng Bân xưa nay làm việc kín kẽ, gần như không để ra sai sót gì. Có điều qua vụ việc Tần Trung tôi có phát hiện một số manh mối nhưng không có cơ sở tin tưởng vững chắc. Tần Trung có quan hệ cực kỳ thân thiết với một số Tổng và Công ty nhà nước của nước bên kia, lãnh đạo của các công ty này trước đây đều là cán bộ cao cấp trong chính quyền. Tôi nghĩ Tần Trung không thể âm thầm làm điều này mà Phùng Bân không chút nào hay biết, do đó tôi nghi ngờ rằng Phùng Bân chắc chắn cũng phải có mối quan hệ nào đó với bên kia mới để Tần Trung làm như vậy.

Lần này đến lượt người bịt mặt vuốt cằm suy tư. Sau một lát hắn nói:

- Uhm… anh suy luận rất có lý. Điểm thứ hai tôi chưa thể nói rõ cho anh lúc này, có lẽ phải cần một thời gian mới có thể tìm ra kẽ hở của đối phương. Trước mắt tôi cần dựng kim thân cho anh, dùng thành tích chói mắt che mờ khuyết điểm. Điều này cũng tương tự như pho tượng bằng vàng rực rỡ, ánh sáng lóe ra khiến người ta không nhìn ra khiếm khuyết trên tượng trong quá trình đúc tạc vậy.

Trịnh Hoành nghe tới đây biết đã tới lúc ngả bài với nhau, hắn nói:

- Tôi biết anh không có địch ý với tôi. Có điều tôi không hoàn toàn tin vào một sự giúp đỡ vô tư. Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cục mục đích của anh là gì? Và tài chính cũng như quyền lực kinh tế của anh từ đâu mà có. Có câu trả lời cho những điều này, tôi mới có thể quyết định làm theo anh hay không. Tôi không muốn là một công cụ chính trị, mong anh hiểu cho!

- Ha ha… anh rất thẳng thắn. Tôi rất hiểu suy nghĩ của anh. Được, vậy tôi cũng nói rõ mục đích củ mình. Cái tôi muốn ở anh chính là mối quan hệ kinh tế và chính trị, tôi hỗ trợ anh sau đó anh hỗ trợ lại doanh nghiệp chúng tôi. Thế nào?

- Ý anh là quan thương cấu kết?

Trịnh Hoành co chút cao giọng nói,

- Không, anh Trịnh Hoành, anh nặng lời rồi. Tôi không phải ý đó? Chúng tôi sẽ hoạt động trong khuôn khổ của pháp luật, và cái chúng tôi cần chính là anh tạo ra môi trường ổn định cho chúng tôi phát triển, không phải suốt ngày lo đối phó với sức ép đến từ các thế lực chính trị trong và ngoài nước.

- Nhưng cụ thể anh cần tôi bảo vệ đơn vị nào?

- Kỷ nguyên mới!

- A… Vì sao lại là nó?

- Vì tôi là Lý Đông, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn.

Nói đoạn người bịt mặt tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung. Trịnh Hoành kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đối diện, ở cấp bậc của ông ta đương nhiên là biết sự tồn tại của Lý Đông. Có điều ông ta thật không ngờ Lý Đông lại chính là người bí ẩn nọ, hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

- Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao tôi giúp anh rồi chứ. Kỷ nguyên mới hiện tại và tương lai sẽ phải đổi mặt với rât nhiều sức ép, chúng tôi không muốn cả ngày phải lo đối phó với âm mưu từ các chính khách thù địch. Tôi biết anh là một người có tài và có cái tâm lớn với đất nước, là người phù hợp để doanh nghiệp chúng tôi dựa vào. Anh Trịnh Hoành, anh có thể tin tưởng chúng tôi như chúng tôi tin tưởng anh!

- Nói vậy việc anh giúp tôi vụ Tần Trung cũng là người này o ép các anh?

- Không phải ông ta mà là con cháu ông ta, họ muốn cướp không cổ phần của chúng tôi.

Trịnh Hoành trầm tư một lúc rồi gật gật đầu:

- Tôi hiểu rồi, nhưng quả thật năng lực tình báo của các anh cũng quá lớn đi. Không ngờ có thể lấy ra một tài liệu có tính sát thương như vậy.

- Đó là bí mật riêng của chúng tôi. Xin phép không thể nói thêm về vấn đề này. Đây cũng chính là thứ khiến tôi tự tin có thể áp dụng để đào ra tội chứng của Phùng Bân.

- Được, bây giờ tôi có thể hiểu và yên tâm hợp tác với các anh.

- Tốt, đây là số điện thoại riêng của tôi dùng để liên lạc với anh. Anh cũng thiết lập một đường dây bảo mật để tiện liên lạc sau đó thông báo lại số máy cho tôi. Tôi sẽ chủ động triển khai các công việc tiếp theo với anh. Hai số điện thoại này chỉ gọi cho nhau và không nhận hoặc gọi số ngoài, anh lưu ý điều đó.

- Được!

- Có điều này tôi phải nhắc nhở anh, rất có thể trong nội bộ bên anh là có nội gián. Tài liệu về những sai phạm của anh không thể rơi vào tay đối phương một cách ngẫu nhiên được. Anh cần cẩn thận!

- Uhm… việc này tôi cũng đang âm thầm điều tra.

Trịnh Hoành cầm tờ card có ghi thông tin số di động cụ thể của Lý Đông cất kỹ vào người, sau đó đứng dậy, đeo lại kính râm rồi cáo từ:

- Tôi phải trở lại đơn vị, không thể biến mất quá lâu được.

- Được, chào anh!

- Chào anh!

Trịnh Hoành bắt tay Lý Đông sau đó quay lưng đi ra ngoài cửa, nhanh chóng biến mất tại cuối hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.