Chỉ Dao giận dỗi một hồi, đôi mắt đẫm nước rất mau đã rơi lệ, Ước Tố không muốn nói gì thêm với cô ta, muội muội này từ nhỏ đã không đối phó được với cô, cô cũng lười dành thời gian ở đó tranh cãi. Cô nhớ rõ lúc Triệu Hựu Sâm cưới mình, không phải Chỉ Dao, Chỉ Dao đã nổi trận lôi đình ở trong phòng.
Ước Tố ngẩng đầu nhìn sườn mặt Triệu Hựu Sâm, ánh đèn rực rỡ lần lượt chiếu lên gương mặt hắn, đường nét sắc sảo, lông mày thẳng tắp thoạt nhìn giống như thần tiên hạ phàm, khó trách phụ nữ quấn lấy hắn nhiều như vậy, ngay cả tiểu tiên nữ được mọi người vây quanh từ nhỏ như Chỉ Dao cũng không ngoại lệ.
"Chỉ Dao, em có thời gian thì quản Dục Ninh cho tốt, đừng để nó gây chuyện thị phi nữa, lần sau mẹ đến xin ta giúp, ta sẽ mặc kệ."
Nước mắt Chỉ Dao cuối cùng cũng rơi xuống.
"Chị, Dục Ninh là em ruột của chị, ba người chúng ta lớn lên cùng nhau, sao chị có thể nói ra lời như vậy?"
"Chuyện nó gây, ta không hề nói gì quá đáng." Ngữ điệu Ước Tố vẫn bình tĩnh như cũ, "Nếu em yêu thương nó như vậy, chi bằng quản nó thật tốt, với tính tình ấy của nó, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Dứt lời Ước Tố ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hựu Sâm: "Đi thôi."
Triệu Hựu Sâm gật đầu, im lặng đưa Ước Tố đi gặp Triệu Dũ.
Chu Dục Oánh cách đó không xa nhìn theo bóng lưng hai người, đôi bàn tay trắng mịn thon dài siết chặt lại, hai người bạn tốt bên cạnh cô ta thấy thế đưa mắt ra hiệu, một người cẩn thận hỏi: "A Oánh, cô và Thiếu soái..."
"Trong tình huống này, anh ấy tất nhiên phải giữ thể diện cho bà thím già kia," Chu Dục Oánh nghiến răng nghiến lợi, cô ta trời sinh đã kiêu ngạo, lần đầu tiên phải nếm mùi thất bại, "Tôi không tính toán với anh ấy chuyện này."
"Nhưng nghe đồn Cách cách kia vừa già vừa xấu..." Một cô gái khác nhỏ giọng, "Nhìn qua cũng rất xứng đôi với Thiếu soái..." Truyện edit by Astute Nguyễn.
Chu Dục Oánh hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, cô gái lập tức im bặt, người còn lại biết nhìn sắc mặt, tức khắc nịnh hót Chu Dục Oánh: "Thiếu soái là người có thể diện, chỉ là tình huống này không thể không đối xử tốt với Phu nhân một chút, Phu nhân chẳng có mặt nào so sánh được với A Oánh, Thiếu soái sẽ không hồ đồ như vậy đâu. A Oánh à..."
Cô ta đột nhiên hạ giọng, ghé vào Chu Dục Oánh: "A Oánh, Cách cách đó đã mấy năm chưa sinh nổi một đứa con, nếu cô mang thai trước, vị trí Phu nhân Thiếu soái chẳng phải sẽ thuộc về cô rồi sao."
"Đúng vậy, đúng vậy, cách này không phải rất hay à." Một thiếu nữ vội vã phụ họa, "A Oánh, tôi thấy có khả năng đấy! Đàn ông bên ngoài có nhiều hoa thơm cỏ lạ thế nào, nếu cô có con rồi, ngài ấy nhất định sẽ coi trọng cô!"
Coi trọng?
Chu Dục Oánh không khỏi thầm cười lạnh một tiếng, coi trọng cái chó má gì, quan hệ của cô ta với Triệu Hựu Sâm như thế nào, cô ta biết rất rõ.
Hắn đối với cô ta, từ đầu đến cuối không hề có một chút tình yêu nam nữ, vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch thôi.
Nhưng hiện tại, cô ta lại rơi vào lưới tình trước.
Cô ta nên làm sao bây giờ...
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới