Triệu Hựu Sâm vừa định trả lời, Trình Thuật An chợt vội vã chạy về phía bọn họ, thấy Ước Tố cũng ở đây, Trình Thuật An thu lại biểu cảm hoảng loạn trên mặt, rồi nói khẽ với Triệu Hựu Sâm: "Thiếu soái, Tư lệnh tìm ngài có việc."
Triệu Hựu Sâm "ừ" một tiếng, sau đó nắm lấy tay nhìn Ước Tố: "Em tự đi dạo một mình trước, tôi đi xong sẽ về ngay."
Ước Tố gật gật đầu, cũng biết chuyện giữa bọn họ bản thân không đến lượt can thiệp, Triệu Hựu Sâm trước khi đi còn quay đầu nhìn cô một cái, hoa hạnh bay xuống theo gió, nhẹ nhàng đậu trên mái tóc dày của hắn, hắn không phát hiện, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, rồi vẫy vẫy tay về phía cô.
Ước Tố muốn tiến lên phủi cánh hoa giúp hắn, nhưng cuối cùng vẫn không bước nổi, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên cơ thể, cô cảm thấy Triệu Hựu Sâm đang rất vui vẻ... Đã rất lâu rồi, cô chưa thấy hắn vui đến vậy.
Mãi đến lúc bóng Triệu Hựu Sâm dần biến mất, Ước Tố vẫn đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi chưa hồi thần, cô cúi đầu vô thức nhấp môi cười, vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc, lại bắt gặp bóng người quen thuộc.
Ước Tố không thất thố giống như lần trước, cô nhìn hình bóng quen thuộc ấy, nhẹ nhàng gật đầu với anh ta: "Nhị ca ca."
"Ước Tố." Tạ Hướng Mặc chần chừ tiến lên hai bước, "Em dạo này có khỏe không?"
Ước Tố nhấp môi mỉm cười: "Khá tốt, còn Nhị ca ca?"
"Anh cũng ổn." Tạ Hướng Mặc định nói lại thôi, sửng sốt một lúc mới hỏi tiếp, "Em còn hận anh không?"
Ước Tố không ngờ anh lại bỗng nhiên hỏi chuyện này, suy nghĩ của cô đột nhiên bay về ngày bị từ hôn, hai người vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hơn nửa đời người cô đều đem lòng thích anh.
Nếu nói không hận thì nhất định là hận, cô chưa từng giận ai đó quá lâu, nhưng mất một thời gian rất dài, cô vẫn không biết làm thế nào mới nguôi oán giận anh.
"Lúc trước, muốn từ hôn là ý của mẹ, bà ấy không biết nghe tin từ đâu, nói phủ thân vương đắc tội với quân phiệt, có thể lây họa cả nhà. Anh không đồng ý, nhưng đã bị mẹ sai người đánh ngất, chờ đến khi tỉnh lại thì đã ở trên du thuyền đi Anh rồi."
Tạ Hướng Mặc hơi cúi đầu, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng, sau vẻ bình tĩnh là áp lực cực kỳ nóng. Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Sau mấy năm ấy, anh vẫn luôn bị người ta theo dõi... Anh không ngờ, em lại gả cho Triệu Hựu Sâm... Thậm chí anh còn nghi ngờ, chuyện năm đó là một cái bẫy, Triệu Hựu Sâm muốn cưới em..."
"Không thể nào," Ước Tố trực tiếp cắt ngang, "Em có tài đức gì đáng để ngài ấy làm như vậy chứ, anh cũng biết, quan hệ của ngài ấy và Chu tiểu thư rất tốt, ngay từ đầu ngài ấy đâu có thích em."
"Anh biết..." Tạ Hướng Mặc do dự một chút, "Nhưng mà Ước Tố, lỡ hắn muốn lợi dụng em thì sao? Hắn hao tâm tổn sức cưới em, nói không chừng là có mục tiêu khác."
"Em có thứ gì để mà lợi dụng." Ước Tố xoay nửa người, "Huống hồ em cảm thấy như vậy khá tốt, em không thích ngài ấy, ngài ấy cũng không thích em, em sẽ không quản mấy chuyện phong lưu của ngài ấy, nếu em thật sự còn có chỗ đáng giá lợi dụng, vậy không phải cũng tốt sao."
"Nhưng Ước Tố, em quên mất mơ ước từ trước đến nay của bản thân rồi à, lần này anh đến Anh chỉ vì muốn..." Tạ Hướng Mặc đè thấp giọng, "Nếu em có thể đi cùng thì tốt rồi."
"Trước kia em luôn muốn học kiến trúc... Ước Tố, anh hiểu em, anh không hy vọng viển vông được ở bên em, nhưng không muốn về sau em phải tiếc nuối, từ xưa đến nay điều em muốn là làm kiến trúc sư, chứ không phải chim trong lồng của Triệu Hựu Sâm."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới