Khóa Tâm

Chương 1



Khi Thanh Nhược Ly tỉnh lại, nàng vẫn là đứa trẻ mười hai tuổi mang thân phận cháu gái Thịnh Vương phi, được giáo dưỡng trong phủ.

Tám năm lưu lạc trong thế giới cổ đại, vậy mà hết thảy như một giấc mơ. 

Nhưng Thanh Nhược Ly không tin đó chỉ là một giấc mộng.

Bởi tám năm qua, bao nỗi đau, sự thất vọng, nỗi cô độc chán chường… rạch từng nhát trong thâm tâm, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Nàng còn cảm giác rất rõ, khi nàng tiếp nhận ly rượu độc, đau quằn quại trước khi chết ra sao.



Ngoài trời mưa lớn, sấm sét rền vang.

Thanh Nhược Ly cuộn mình trong góc giường, hai tay ôm đầu. Nàng sống lại, nhưng không thể quay về nơi có cha mẹ, chị gái, có bạn bè. Năm đó nàng chỉ là một cô bé vừa tốt nghiệp tiểu học, khi đi dã ngoại, sảy chân rơi vào hố không gian, bị giam cầm ở nơi xa lạ đáng sợ này…

Chị gái Nhược Hân của nàng khi ấy mười tám tuổi, nàng ấy thích đọc tiểu thuyết, thường kể cho nàng đôi ba câu chuyện xuyên không. Nhược Ly nhỏ tuổi không hiểu lắm, nàng vẫn chỉ thích phim hoạt hình. 

Nhưng Nhược Hân nhầm rồi, cái gì là xuyên việt, bị rơi vào một thế giới xa lạ, cô độc tha phương, không hề thú vị nhưng những gì nàng ấy nói đâu. Nhất là khi Nhược Ly rơi đến triều đại này, nàng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, quen sống ở thời đại văn minh, quen được cha mẹ bao bọc, vô lo vô nghĩ. 

Hệ thống tư tưởng phong kiến hà khắc đã ăn sâu vào máu của từng con người cổ đại này, nơi sinh mạng dân thường chỉ như cỏ rác, nữ nhi không có quyền định đoạt. Nơi này, tuyệt đối không có cái gì gọi là nhân quyền.

Một đứa trẻ như Nhược Ly sống thế nào? Lang thang ba ngày không có gì bỏ vào bụng, ăn trộm một chiếc bánh bao trên đường, bị người ta đuổi đánh, còn suýt bị chặt tay.

Rơi vào tay bọn buôn người, bị bán đến Thịnh Vương phủ làm nô tỳ. Mặt mũi nàng xinh xắn, tổng quản vương phủ có ý đồ ấu dâm. Trong lúc hoảng sợ, Nhược Ly dùng nghiên mực đập vào đầu hắn. Những tưởng nàng sẽ bị đánh chết, nào ngờ Vương gia tha tội, nàng bỗng nhiên mang thân phận mới, trở thành cháu gái của vương phi  từ quê mới lên, được giáo dưỡng ở hậu viện.

Mười hai tuổi, Nhược Ly ý thức vẫn còn mơ hồ, nhưng bản thân đã trở thành một quân cờ. Trong hậu viện kín cổng cao tường, không chỉ có nàng, mà còn vài ba thiếu nữ khác mang thân phận khác nhau: dưỡng nữ, con của thiếp thất…

Tất cả bọn họ đều có một đặc điểm chung: Xinh đẹp hơn người. Thịnh Vương nuôi những đứa trẻ này, đưa vào cung làm nữ quan, tú nữ. Bề ngoài là tiểu thư khuê các, nhưng bên trong giáo dục hà khắc với những hình phạt đáng sợ. 

Năm Thái Hưng thứ năm, Thanh Nhược Ly được đưa vào cung, đứng đầu kỳ thi tuyển tú, hoàng đế Yến Nam Huyền ngự phong Chính thất phẩm Quý nhân. Nửa năm sau tấn phong tiệp dư, độc sủng hậu cung. Chưa đầy một năm sau, được phong Quý Phi, ban cung điện xa hoa, đãi ngộ ngang ngửa hoàng hậu.

Nửa năm sau, phạm tội thông dâm cùng Cửu vương gia, bị ban rượu độc.





Thanh Nhược Ly mất hai ngày ngẩn ngơ, đến khi Tống ma ma quản sự hậu viện hùng hổ xông vào, túm tóc ném nàng xuống đất:

- Nha đầu khốn khiếp, mượn cớ giả bệnh còn nằm đến lúc nào? - Nói rồi vung một bạt tai - Ngươi nghĩ mình là thiên kim tiểu thư thật sao? Ở nơi này, các ngươi chỉ là những con chó, phải biết nghe quản giáo!

Thanh Nhược Ly nuốt máu tươi vào trong miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tống ma ma. Kiếp trước cũng do nàng sơ hở, bị Tống ma ma phát hiện ra có ý đồ bỏ trốn. Nàng không những bị bắt lại, mà còn liên lụy người khác, bản thân cũng bị uy hiếp, vĩnh viễn không thoát khỏi xiềng xích.

Trải qua một kiếp sinh tử, Thanh Nhược Ly đau thấu tận tim, cũng đã hiểu chuyện đời. Nàng lúc này tuy chưa tính được đường đi nước bước sắp tới phải ra sao, nhưng chí ít cũng không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nhu nhược sợ hãi năm ấy.

Kiếp trước, phải đến năm mười tám tuổi nàng mới biết mấy chiêu phòng thân. Nhưng kiếp này còn lại ký ức, dĩ nhiên có thể sử dụng. Thanh Nhược Ly hai chân bước ngang, một tay ép vào cánh tay Tống ma ma, dùng trọng lực để đè xuống. 

Tống ma ma ngã nhào, vì thân hình nặng nề mà khó khăn chưa đứng dậy được.

Thanh Nhược Ly từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng:

- Cô phụ nói gương mặt của ta là tuyệt phẩm. Ma ma ra tay như vậy, không sợ làm hỏng mất vật tốt của vương gia hay sao?

Tống ma ma đứng dậy phủi y phục, chỉ tay quát lớn:

- Ngươi đợi đấy! Việc này không xong đâu!

Mụ ta ngúng nguẩy đi khỏi sương phòng của Thanh Nhược Ly. Nàng biết, Tống ma ma sẽ không dễ dành buông tha, rất có thể sẽ đi mách với vương phi, hoặc thậm chí là vương gia.

Chuyện nàng đã biết chiêu thức tự vệ, nếu đến tai Thịnh Vương thì không tốt lắm. Dưỡng nữ, chất nữ trong hậu viện này, tuy là được học đủ cầm kỳ thi họa, nhưng mục đích cũng chỉ là để tiến cung nhận mệnh. Các nàng không giống như đám thủ hạ ở Tây Viện được Vương gia bồi dưỡng làm sát thủ, cho nên không được học võ công. Bởi nữ nhân học võ công thân thể sẽ thô cứng, kỳ tuyển tú vừa khó qua, vừa dễ khiến hoàng đế nghi ngờ.

Nhiệm vụ của các nàng trong hậu cung chỉ là tình báo, phối hợp với thủ hạ được Thịnh Vương cài sẵn mà thôi.

Lại nhớ đến, những chiêu thức tự vệ này của nàng, đắng cay làm sao, kiếp trước là do hoàng đế Yến Nam Huyền dạy cho…

Thanh Nhược Ly cảm thấy đau thắt trước ngực. 

[ Năm ấy, trên thảo nguyên, hắn đi săn bắn cũng dẫn nàng theo. 

Trong lều trại, Yến Nam Huyền dịu dàng đứng sau lưng nàng, cầm tay, kiên nhẫn chỉnh tư thế từng chiêu thức. Giọng hắn trầm ấm, lời nói lơ lửng:

- Nữ nhân biết phòng vệ một chút cũng tốt! Giả sử như trẫm không kịp đến bảo hộ nàng…

Thanh Nhược Ly lúc ấy ngẩn người, trong lòng vừa thấy ấm áp lại có chút mất mát. Yến Nam Huyền không bảo hộ nàng, dĩ nhiên hắn còn lo mưu sự của hắn, thậm chí, nếu có thể bảo hộ một người, người đó nhất định không phải nàng… Mà là nữ quan ngự tiền được hắn trân trọng nhất - Phương Nhạn Hoa.

Thanh Nhược Ly nàng, bất quá chỉ cùng hắn thực hiện một giao dịch để lật đổ Thịnh Vương.

Nhược Ly lùi lại, tránh khỏi vòng tay Yến Nam Huyền. Giọng điệu nàng nghe qua bình thản, nhưng người tinh ý sẽ biết được rằng có phần ảo não:

- Hà cớ mất công, dù gì, tính mạng Nhược Ly cũng không có gì đáng giá. 

Yến Nam Huyền bật cười, tuấn mỹ vô song, phong lưu có thừa, âm điệu mang theo sủng nịnh:

- Ly Nhi đang giận dỗi trẫm? 

- Thần thiếp đâu dám, hoàng thượng tự mình đa tình. - Nhược Ly thẹn quá đáp lại.

Ngưng một hồi, không hiểu sao tâm trạng nàng vẫn cứ trùng xuống, bèn ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi rành mạch nói. 

- Thần thiếp chỉ hi vọng, sau khi mọi chuyện kết thúc, bệ hạ thực hiện lời hứa ban cho thuốc giải Vô Ngân Độc và cho phép thần thiếp xuất cung…

Ánh mắt phong tình rạng rỡ của Yến Nam Huyền bỗng nhiên tăm tối. Nhược Ly biết, nàng lại làm mất nhã hứng của hắn. Yến Nam Huyền trầm ngâm, rồi bỗng dưng gõ nhẹ lên đầu nàng.

- Nha đầu ngốc, trẫm đương nhiên sẽ thành toàn cho nàng. 

Thấy Nhược Ly chuẩn bị cúi người tạ lễ, hắn liền đỡ lấy cánh tay nàng, dịu dàng trở lại:

- Không cần tạ ơn. Trẫm biết, nàng muốn có cuộc sống bình an cả đời.…]

Nhưng sau này, chính Yến Nam Huyền đã ban cho nàng ly rượu độc bởi tội danh thông dâm cùng cửu đệ Yến Nam Hàn của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.