Tháng Mười Hai, Hong Kong đã có chút lạnh lẽo của mùa đông, nhưng Tưởng Anh Hiền chỉ mặc một chiếc áo len mỏng ngồi ở bên ngoài, một mình một người thưởng thức phong cảnh. Không ngoa khi đây được gọi là khách sạn có cảnh quan tốt nhất ở Hong Kong, kéo cửa ra là có thể thu hết cảng Victoria vào mắt.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần thế?” Thẩm Đông Dương duỗi tay cầm lấy cái ly của cô, uống xong rồi lại ghét bỏ, “Không khác gì nước bụi cả.”
Cà phê kiểu Mỹ nhạt nhẽo chua chát thế mà cô cũng nuốt xuống được.
“Sao lại dậy sớm vậy?”
Mắt của Thẩm Đông Dương là mắt một mí, không được tính là trai đẹp theo truyền thống, nhưng trên người anh ta có một kiểu khí chất nắm giữ hết thảy, điều này càng khó có được hơn so với vẻ bề ngoài xuất chúng.
Anh Hiền nhún vai, “Đồng hồ sinh học, thói quen thôi.” Mỗi ngày cô đều rời giường đúng 6 giờ sáng, qua 6 giờ có muốn ngủ nữa cũng ngủ không được.
Đêm qua cô nhất thời sửa hành trình đến đây, lại trúng vào mùa cao điểm du lịch, rất khó đặt được phòng khách sạn, bất đắc dĩ phải gọi điện thoại cho Thẩm Đông Dương, hỏi anh ta có tiện hay không.
Mỗi lần Thẩm Đông Dương tới đây đều ở lại khách sạn Châu Tế, bao hẳn năm gian phòng, thêm cô vào ở nữa cũng dư dả. Cô hỏi trước là vì sợ trong phòng có người khác, gặp nhau lại xấu hổ.
Cũng may là anh ta cũng rảnh, 1 giờ rạng sáng tự mình xuống lầu đón cô, chuyện này lại ngoài dự kiến của cô. Nghĩ lại thì cũng không kỳ quái, người này chưa bao giờ thiếu phong độ quý ông cả.
Thẩm Đông Dương không ngắm phong cảnh đỉnh của chóp ngoài cửa mà ánh mắt dừng lại trên một tờ báo trên bàn.
Anh Hiền thấy kỳ lạ, nhìn theo tầm mắt của anh ta thì lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Tờ báo này là lúc ở sân bay cô tiện tay lấy đọc để gϊếŧ thời gian, chỉ lo xem những bài về kinh tế, không nghĩ tới mục giải trí lại càng xuất sắc.
Cô không biết cô gái trẻ tuổi có thần thái sáng láng trên ảnh chụp, nhưng cô biết vòng cổ ở trên cổ của cô gái này —— hằng tinh xanh biếc, thiết kế độc quyền của Bulgari.
Mùa thu năm kia, Thẩm Đông Dương vung tiền như rác mua được ở trong buổi đấu giá, làm quà tặng đính hôn đưa cho cô. Chuyện lúc đấy cũng lên các mặt báo lớn nhỏ ở Hong Kong, chỉ là Thẩm Đông Dương không tiện lộ mặt, cô cũng không thích lên báo ồn ào, bởi vậy trên báo chỉ có ảnh chụp của chiếc vòng cổ.
Lần gần nhất mà Anh Hiền mang nó là trong buổi lễ khai mạc một khu triển lãm ở Hong Kong, bởi vì sau khi kết thúc cô phải đi Singapore, mang theo đồ vật quý trọng như vậy bên người cũng không tiện, nên cô tạm thời đưa vòng cổ cho Thẩm Đông Dương, nhờ anh ta bảo quản giùm.
Mấy tờ báo ở Cảng Thơm lại dám viết, trên tít cũng vào thẳng chủ đề —— Chuyện tình bí ẩn của thần tượng thế hệ mới Chu Hiểu Tình từ mây mù chuyển sang quang đãng, nghi ngờ bạn trai có bối cảnh hùng hậu.
Ở góc dưới kèm thêm một tấm ảnh nhỏ, Chu Hiểu Tình cột tóc đuôi ngựa, xinh đẹp đứng dựa vào bả vai của một người đàn ông. Mặc dù là đã đánh mosaic làm mờ, nhưng Anh Hiền chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người đàn ông đấy chính là Thẩm Đông Dương.
Những tay săn ảnh này chỉ chọn quả hồng mềm để nắn. Che cho Thẩm Đông Dương kín mít, chỉ chụp những tấm ảnh mà Chu Hiểu Tình vui vẻ ra mặt, rõ đến mức mà trên mắt có mấy nếp nhăn đều có thể đếm ra được. Anh Hiền cười cười, ném tờ báo vào trong thùng rác: “Tiện tay lấy ở trong sân bay thôi.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên hỏi: “Không vui sao?”
Anh Hiền hơi bất ngờ, “Sao lại không vui? Tôi biết anh sẽ không làm như vậy.” Sẽ không đưa quà đính hôn cho bạn gái khác.
Cũng không phải là trong lòng cô nghĩ anh ta không giống với người bình thường, mà đây là quan hệ liên hôn giữa hai nhà, ít nhất là phải tôn trọng lẫn nhau, anh ta cũng không phải hạng người không biết chừng mực.
Đại khái là do tâm tư của bạn gái anh ta lung lay, tự mình cầm vòng cổ đi rêu rao, muốn công khai sự việc cho mọi người đều biết. Đáng tiếc là tính toán của cô ta định sẵn sẽ thất bại, quan hệ của cô và Thẩm Đông Dương cũng không duy trì dựa trên tình cảm, cũng không dựa vào trung thành, mà là dựa vào lợi ích.
Chỉ cần anh ta còn là họ Thẩm, chỉ cần cô vẫn mang họ Tưởng thì bọn họ chính là đôi tình nhân kiên cố không gì có thể phá vỡ.
Thẩm Đông Dương vẫn đang nhìn cô: “Nếu không muốn nhìn thấy cô ta thì tôi sẽ bảo cô ta bớt xuất hiện.”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Anh Hiền nghe hiểu…. anh ta sẽ hạn chế hết hoạt động của Chu Hiểu Tình để xin lỗi cô.
Không biết Chu Hiểu Tình nghe thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào. Nói không chừng đêm qua người này còn gọi cô ta là ‘bảo bối nhỏ của anh’, sáng nay đã dùng vận mệnh tương lai của cô ta ra để làm quà lấy lòng một người phụ nữ khác.
“Không cần đâu.” Anh Hiền không có hứng thú nói chuyện phiếm, im lặng một lát, tự thấy giọng điệu quá lạnh nhạt, cô lại nói: “Làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngược lại chỉ khiến cho người khác nghĩ rằng thực sự có chuyện gì đó.”
Thẩm Đông Dương không nói tiếp.
Cô tiếp tục nói: “Hoạt động tối nay tôi sẽ mang vòng cổ này đi, đỡ mất công có người lại đoán đông đoán tây.”
Cơ thể của người đàn ông hơi nghiêng, nửa dựa vào lưng ghế, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười không rõ ý tứ: “Nhà em có sáu đứa con, cũng chỉ có em là người cũng như tên.”
Anh Hiền làm bộ nghe không hiểu lời châm chọc của anh ta, cười nhạt nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Ý cười của Thẩm Đông Dương dần dần lạnh xuống, trong lòng có cảm thấy thất bại cũng có nén giận. Trong ba mươi năm cuộc đời trôi chảy của anh ta, chỉ duy nhất ở chỗ cô là vấp phải trắc trở.
Người phụ nữ này luôn mang dáng vẻ không nóng không lạnh, nhìn thì dịu dàng mềm mại nhưng thật ra là bền chắc như thép, dầu hay muối cũng không ăn.
Thật ra là anh ta cũng đã sớm nghĩ đến, người mà có thể trổ hết tài năng trong đống con cái của nhà họ Tưởng thì sao có thể thật sự dịu dàng hiền lành được.
Tưởng Chấn đào hoa không chung thủy, trước sau đã cưới tận ba người vợ. Người vợ đầu tiên là con gái một của thư ký thị ủy Tân Thành Trang Nguyệt Cầm, bí mật cung cấp không ít thuận lợi cho việc gây dựng sự nghiệp của Tưởng Chấn. Trang Nguyệt Cầm bệnh tật ốm yếu, sau khi sinh được một đứa con gái thì suốt năm đều nằm trên giường bệnh, đến 36 tuổi thì qua đời vì bệnh tật.
Không quá nửa năm sau, Tưởng Chấn lại cưới Trần Phong, lúc đấy bà ấy đang là phó giám đốc của bên đối tác. Trần Phong là một trong những du học sinh hiếm hoi trở về nước vào thời điểm ấy, vẻ ngoài đỉnh, năng lực làm việc càng đỉnh hơn, hai người hợp lực phát triển Tưởng Thị đến quy mô như bây giờ. Sau khi Tưởng Chấn kết hôn vẫn không đổi tính đào hoa, Trần Phong cũng không phải là người phụ nữ có thể im lặng chịu đựng, ồn ào nhốn nháo rất nhiều năm, cuối cùng kết quả vẫn là ly hôn, Trần Phong cầm một nửa tài sản một mình đến Singapore phát triển.
Bà Tưởng đương nhiệm là Đỗ Duyệt chỉ lớn hơn Anh Hiền 4 tuổi, năm nay mới vừa đầu 30, đầu năm mới sinh được một đứa con trai là Tưởng Anh Độc. Tưởng Chấn hơn 60 tuổi lại có một đứa con trai, tâm tình rất tốt, trực tiếp chuyển một tứ hợp viện(*) cho bà ta đứng tên.
(*) Tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Nhà họ Tưởng có sáu đứa con, trong đó con thứ năm lại là con ngoài giá thú, không biết mẹ đẻ là ai. Tên giữa của sáu ngươi đều là chữ Anh, từ cuối cùng lấy theo thứ tự là Kiến, Hiền, Tư, Tề, Thận, Độc.
Anh Hiền là con thứ ba, theo lý thuyết hẳn phải kêu là Anh Tư mới đúng, nhưng Tưởng Chấn đã đưa chữ Tư cho con gái thứ hai, vì thế cô lại thành là Tưởng Anh Hiền, người cũng hiền như tên.