Phó Thành bắn hết nhưng không rút ra, ƈôи ŧɦịŧ mềm nhũn vùi bên trong. Hai người đổ khá nhiều mồ hôi. Phó Thành không chê bai, một mực ôm lấy cô.
Anh Hiền buồn ngủ gần chết, không còn sức ngó ngàng đến anh nữa.
Cô ngủ rất say, đồng hồ báo thức kêu đến bốn năm lần cô mới bất đắc dĩ mở mắt ra. Một cánh tay duỗi tới từ phía sau giúp cô tắt điện thoại đi.
Sau một lúc bối rối nữa, khả năng suy xét từ từ quay về vị trí cũ, trí nhớ đêm qua cũng dần khôi phục theo, cô nhớ hình như anh đã nói... yêu cô?
Anh Hiền tiếp tục nhắm mắt, bởi không biết phải đối mặt với anh thế nào.
“Dậy rồi à?” Phó Thành khẽ hôn lên má cô: “Trên người đau không?”
Anh Hiền thầm lẩm bẩm: Còn dám hỏi.
Cô không nói gì, nhưng lông mi đang động đậy, rõ là đã thức dậy rồi. Phó Thành không biết cô đang tức giận hay chỉ buồn ngủ, bèn luống cuống im bặt.
Trong khi anh đang suy nghĩ, Anh Hiền chậm rãi mở mắt ra, không thèm nhìn anh, mà trước tiên vén chăn lên xem thử.
Nói là chăn, nhưng thật ra là ga giường thì đúng hơn.
Phó Thành đã thay ga giường mới, nhưng vì nệm cũng đã ướt một mảng lớn, không thể nào nằm được nên anh ôm cô nằm sát vào một bên. Ga giường chỉ trải một nửa, nửa kia được cuốn lại đắp lên cơ thể hai người trông như một chiếc túi ngủ.
Bắt gặp mảng nước đọng đó, Anh Hiền lúng túng nằm lại vào lồng ngực Phó Thành, véo đầṳ ѵú của anh.
Ga giường rớt xuống, lộ ra cổ và nửa bên bầu ngực trắng mịn, phía trên phủ đầy vết hôn.
Phó Thành thấy những dấu vết đó trên người cô, không còn nghĩ gì được nữa, tuy áy náy nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Đến khi véo cho anh sưng lên, Anh Hiền mới buông ra. Nhìn hai viên thịt nhỏ phồng to này, cô đột nhiên lại thấy yêu thích, bèn đưa môi lại gần và hôn lên, hôn vài ba cái đến mức lồng ngực Phó Thành phải phập phồng.
“Anh Hiền.” Anh thấp giọng gọi tên cô, nâng mặt cô lên.
Ánh mắt rõ ràng đến vậy, hệt như lần đầu tiên khi hai người vô tình gặp được nhau. Khi đó cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày người đàn ông này sẽ nằm cùng với cô trên một chiếc giường, nhìn chăm chú vào cô bằng ánh mắt tha thiết, sau đó làʍ ŧìиɦ với cô đến mức cô tiểu ra...
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trở nên mất tự nhiên, đang định mở lời thì Phó Thành đã nhanh chân hơn cô: “Anh Hiền, trước kia không có ai đến sân bay đón anh hết, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này nên mới quên nói cho em biết.” Anh nghiêm túc nhìn cô, trịnh trọng nói: “Không phải anh muốn tập kích, cũng không hề nghi ngờ em.”
Anh Hiền không ngờ anh sẽ nghiêm túc nhắc lại chuyện này. Nhìn anh một hồi, cô khẽ nói: “Sau này phải nhớ nói cho em biết đấy.”
“Được.” Phó Thành đau đáu nhìn cô, ánh mắt ấy như đang muốn làm cô tan chảy vậy.
Anh Hiền lại nhớ đến câu “Anh yêu em” kia, hô hấp bỗng dồn dập hơn, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt anh.
Nếu như anh đã không nhắc lại, vậy rất có thể chỉ là xúc động nhất thời, hơn nữa lời đàn ông nói lúc xuất tinh thì sao có thể xem như thật được.
Anh Hiền âm thầm thở phào, sau khi nhẹ nhõm thì sâu trong lòng lại nảy sinh một cảm giác chán chường như có như không.
Cô quyết định không nghĩ nữa, chuyển chủ đề, hỏi: “Lần này anh về rồi có đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Phó Thành ôm ghì lấy cô.
“Hợp đồng đến thời hạn rồi à?”
“Xem là thế đi.”
Anh Hiền hiểu ra: “Tiền bồi thường hợp đồng khoảng bao nhiêu?”
Phó Thành chỉ nói: “Tự anh giải quyết được.”
Anh Hiền ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em rất vui lòng cho vay tiền.” Tay cô vẽ vời trước ngực anh, như có như không ve vuốt hai hạt đậu nhỏ: “Nếu anh thấy ngại thì em sẽ lấy lời nhiều chút nhé.”
Ngón tay nhẹ nhàng xoa gò má cô, anh lặp lại: “Anh có thể giải quyết.”
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Anh Hiền không ép buộc, dù cô thật sự rất thích Phó Thành thiếu tiền mình. Im lặng chốc lát, Anh Hiền hỏi: “Sau này anh có dự định gì không?”
Nào ngờ Phó Thành đã có đáp án từ sớm: “Anh muốn nhập ngũ lại. Hai năm qua quân đội đang tích cực tiếp nhận nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ, nếu có trình độ học vấn thì số tuổi nhập ngũ có thể được nới lỏng đến ba mươi tuổi. Dù có thể sẽ được phân vào nghiên cứu giáo dục hoặc công tác quản lý nhưng anh vẫn muốn quay trở lại quân đội.” Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em thấy thế nào?”
Anh Hiền kinh ngạc: “Anh đang hỏi ý kiến em đấy à?”
Đây là cuộc sống của anh, con đường sự nghiệp của anh, chỉ anh mới có thể tự đưa ra quyết định.
Phó Thành gật đầu, thái độ rất kiên định: “Anh muốn nghe thử suy nghĩ của em.”
Mắt Anh Hiền hơi nóng, rơm rớm nước, cô nói rõ từng chữ: “Em thấy rất tốt. Phó Thành, em luôn nghĩ quân đội mới là chỗ thích hợp với anh nhất.”
Trái tim của Phó Thành lại trở về lồng ngực, anh ôm chặt cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Anh Hiền cũng ôm đáp lại anh: “Chọn trường xong chưa?”
“Là trường học lúc trước, có vài giáo sư cảm thấy khá hứng thú với kinh nghiệm của anh, chỉ cần qua vòng sơ khảo thì về sau hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Anh Hiền nói một cách đương nhiên: “Dĩ nhiên họ phải có hứng thú rồi.”
Mấy ai có được kinh nghiệm phong phú như anh chứ: Tốt nghiệp trường quân đội, bộ đội đặc chủng, bộ đội giữ gìn hoà bình, huân chương hạng nhất, vệ sĩ, lính đánh thuê. Từ trong ra ngoài có hệ thống rõ ràng.
Phó Thành sâu lắng nhìn cô. Thấy thế Anh Hiền không hiểu, nghĩ mình đã nói sai điều gì. Thế nhưng, anh chợt bật cười, đường nét góc cạnh bỗng dưng mềm mại hẳn đi, giữa lông mày có nét động lòng người khác xa với bình thường.
Anh Hiền rung động khôn nguôi, cười theo anh: “Sao thế?”
Anh lắc đầu, vùi vào cổ cô hít sâu hương thơm của cô, vừa thấp giọng nói: “Không có gì.”