Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 102: Giới hạn tối đa



Phó Thành nói: “Anh vào phòng đây.” Dứt lời, anh sải bước về phòng ngủ, không quên mang theo giày của mình.

Nhìn bóng lưng cô độc của anh, Anh Hiền áy náy, nhưng không thể giữ anh lại được. Bây giờ chưa đúng lúc đúng chỗ, cô hiểu rất rõ mẹ mình, Trần Phong nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ lạnh lùng nói “Chuyện riêng của nhà chúng tôi, mời người ngoài tránh mặt giùm”. Đến lúc đó, tình hình sẽ càng khó xử hơn.

Cửa phòng ngủ lặng lẽ được đóng lại, Anh Hiền mím môi, mở khoá cửa nhà.

Trần Phong bình tĩnh nhìn lướt qua cô: “Lâu vậy.”

Anh Hiền: “Vừa nãy con đi vệ sinh.”

Trần Phong mặc một chiếc váy lụa xanh lục, lúc cúi xuống cởi giày thì nếp uốn dường như phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

Trần Phong biết nơi này từ trước nhưng hôm nay bà ấy mới tới đây lần đầu, nhìn xung quanh một vòng, thấy tấm ảnh hai mẹ con chụp chung trên giá, cuối cùng bà mới mỉm cười rồi bước tới cầm khung hình lên xem: “Cảm giác vẫn như ngày hôm qua vậy, mẹ nhớ hôm đó gót giày của con bị lún trong bãi cỏ, lúc rút ra dính phải một đống bùn đất, đúng lúc rớt xuống giày của mẹ, không lau sạch được nữa.”
Anh Hiền đi theo bên cạnh bà, mỉm cười không đáp. Cô biết chắc chắn Trần Phong không đến đây chỉ để bồi dưỡng tình cảm mẹ con.

Quả nhiên, Trần Phong đặt khung hình xuống, không còn sự dịu dàng mà thay vào đó là ánh mắt quan sát: “Anh Hiền, dạo này con đang làm gì vậy. Mấy thứ lung tung trên mạng đó là sao thế.”

Anh Hiền cười ha ha: “Con không ngờ chó săn sẽ chụp con mà. Còn về Đỗ Duyệt, chuyện của bố con không tiện nhúng tay.”

Trần Phong cười mỉa: “Anh Hiền, con nói vậy là quá xem thường mẹ rồi.”

Trần Phong ngồi lên ghế sofa một cách tự nhiên, nói: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng gây ra hoạ, sao tự dưng sai lầm đến mức này. Trước kia chó săn không dám chụp, thế mà bây giờ họ dám chụp rồi à? Ai khuyến khích họ nhỉ? Con chăng. Trước tiên con bay khắp nơi như bướm, cho hình tung đầy trời, cho họ lá gan. Còn Đỗ Duyệt, mẹ thấy con cố tình nhường thì đúng hơn.”
“Mẹ, con ——”

“Con nghĩ mẹ không biết trình độ cô ta thế nào hả?” Trần Phong xua tay, không nghe cô ngụy biện: “Đầu óc như cô ta mà tính kế con được sao? Đầu thai lại còn nhanh hơn đấy.”

Anh Hiền chết không thừa nhận: “Mẹ, đấy là ý của bố.”

Trần Phong quan sát kĩ mặt cô, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhưng chứa đựng áp lực như biển sâu không đáy: “Nên mẹ mới bảo cả bố mà con cũng tính kế. Đầu tiên là làm màu làm mè vì muốn cho chó săn cơ hội. Hai là muốn bố con nghĩ con không xem ông ấy ra gì.”

“Nếu Anh Tề gây ra chuyện vênh váo này thì mẹ tin, nhưng con, Anh Hiền, con sẽ không thế.” Trần Phong cười khẽ, tỏ vẻ giễu cợt nhưng không biết bà đang giễu ai.

Anh Hiền im lặng chịu đựng, bầu không khí ngập tràn căng thẳng khó nói thành lời kết hợp với mùi thơm khói bếp.
Trần Phong cũng ngửi được, quay lại nhìn xuống nhà bếp: “Có khách?” Đứa con gái này của bà chắc chắn sẽ không có nhã hứng nấu nướng đâu.

“Dạ.” Anh Hiền ậm ừ đáp lại.

Trần Phong chợt hiểu ra, dáng vẻ hoàn hảo chợt xuất hiện một vết nứt. Bà nhìn Anh Hiền, đầu tiên là hoài nghi, rồi sau đó biến thành khó tin: “Anh Hiền, con... làm nhiều chuyện vậy, là muốn nhà họ Thẩm từ hôn phải không?”

Ai sẽ được cô mời đến đây, mà còn nấu cơm nữa? Trần Phong là người từng trải, vừa nghĩ là bà hiểu ngay.

Anh Hiền nhìn thẳng vào mắt Trần Phong, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Trần Phong kinh ngạc, hồi lâu không thể tin nổi. Anh Hiền, đây là Anh Hiền, đứa con mà bà tự hào nhất, sao có thể mù quáng vì tình yêu cơ chứ.


Trần Phong hỏi: “Là ai?”

Anh Hiền không lên tiếng, ngay khi Trần Phong nghĩ cô sẽ không nói thì cô lại trả lời: “Phó Thành.”
“Ai cơ?” Trần Phong nhanh chóng lướt qua các gia tộc họ Phó, không tìm được ai tên này.

“Vệ sĩ cũ của con.”

Vừa dứt lời, Anh Hiền bỗng thấy tỉnh táo lạ thường. Từ từ lấy hơi, cô nói: “Lần chị hai hại con gặp tai nạn xe, là anh ấy đã cứu con. Thêm lần ở Linia, lúc cơ quan sĩ quan bị tập kích, thật ra con đang có mặt tại hiện trường, chỉ cách lựu đạn khoảng bằng một chiếc xe thôi. Sau đó tài xế bỏ chúng con lại chạy một mình, con và Kha Nhụy hỗn loạn như ruồi không đầu. Chân Kha Nhụy bị thương nên không chạy nổi, đúng lúc anh ấy đang hỗ trợ những bộ đội gìn giữ hoà bình thi hành nhiệm vụ gần đó, anh ấy đã tìm thấy bọn con rồi đưa bọn con về doanh trại.”

Anh Hiền điềm tĩnh như đang kể chuyện của người khác: “Mẹ, nếu không có anh ấy, có lẽ bây giờ con sẽ không còn ngồi ở đây nữa.”
Trần Phong mấp máy môi, nói không thành lời. Bà không biết những điều này, Anh Hiền không nhắc tới nên bà cũng thuận nước đẩy thuyền cho qua. Ngẫm lại, bà thật không xứng đáng với tư cách là một người mẹ.

Suy xét hồi lâu, Trần Phong thở dài nói: “Anh Hiền, mẹ hiểu tâm tư của con. Nhưng con có từng nghĩ rằng đây là công việc của cậu ta, dù không phải là con, đổi thành Trương Anh Hiền, Lý Anh Hiền chẳng hạn, cậu ta cũng sẽ cứu thôi. Những gì cậu ta làm không phải vì con, mà là vì trách nhiệm. Con cũng đã nói, cậu ta đang thi hành nhiệm vụ ở Linia, có nghĩa chỉ cần là người Trung Quốc thì cậu ta đều sẽ cứu hết.”

Trần Phong hiếm khi từ ái thế này, như bất cứ một người mẹ nào.

Anh Hiền nhìn bà: “Dạ.”

Trần Phong thoải mái mỉm cười: “Con rất thông ——”

“Mẹ, đây chính là lý do con yêu anh ấy.”
Tiếng nói lọt vào tai, Anh Hiền cũng sửng sốt. Những lời lẽ cô khó thể thổ lộ trước mặt Phó Thành lại dễ dàng thốt ra với Trần Phong đến vậy.

Chứng kiến sự kinh ngạc của Trần Phong, Anh Hiền tươi cười, nụ cười phức tạp khó phân biệt: “Mẹ, mẹ nghĩ con gái của mẹ sẽ bị mê hoặc bởi một người sắt đá với cả thế giới này, nhưng chỉ dịu dàng thâm tình với con sao?”

Trần Phong tỏ vẻ không hiểu, chẳng lẽ không đúng? Tình yêu không phải là kiểu dù cho nước rộng nghìn sông, chỉ cần một gáo thôi sao?

Anh Hiền nói: “Bất kì ai dưới sự chi phối của hormone đều có thể tạm thời biến thành một người yêu ưu tú, đó là biểu diễn thôi, hay nói đúng hơn là giới hạn tối đa của người đó. Con không lãng mạn thế, so với giới hạn tối đa, con muốn tin tưởng vào giới hạn tối thiểu của họ hơn.”
Trần Phong bỗng chốc cứng đờ. Bà chỉ cảm thấy sau gáy như đang có luồng gió lạnh thổi qua. Ba mươi năm, cuối cùng bà cũng hiểu rõ, rằng đối với bà, Tưởng Chấn chỉ là một màn biểu diễn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.