Tay Anh Hiền mới vừa chạm vào khóa cửa đã bị một lực mạnh túm chặt, Phó Thành trực tiếp nhấc cả người cô, ôm tránh khỏi cánh cửa.
“Anh Hiền! Đừng đi, Anh Hiền.” Giọng nói của anh khàn khàn, đôi môi vội vàng tìm kiếm môi cô.
Anh Hiền nghiêng đầu né tránh: “Phó Thành! Đừng như vậy! Làʍ ŧìиɦ không thể giải quyết vấn đề hiện tại của chúng ta.”
Rất nhiều mâu thuẫn có thể dùng tình cảm mãnh liệt để hóa giải, nhưng chuyện trước mắt thì không được.
Lồng ngực của Phó Thành phập phồng lên xuống, hai tay anh không khống chế được mà run rẩy.
Đừng như vậy, cô bảo với anh là đừng như vậy, giống hệt như trong dự đoán của anh: Anh trở thành một kẻ đa nghi và không thể nói lý, còn cô thì càng ngày càng mệt mỏi với việc ứng phó anh. Cuối cùng, cô bất lực nói với anh đừng làm vậy, sau đó rời đi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Anh Hiền! Em bảo anh làm cái gì cũng được, nhưng em đừng rời khỏi anh.” Phó Thành dùng toàn bộ sức lực của mình để ôm lấy cô, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, lời nói cũng lộn xộn, “Anh Hiền! Anh và em quay lại với nhau được không? Món đồ chơi, dụng cụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hậu môn và những thứ khác, anh đồng ý, anh đều đồng ý thử. Hôm nay chúng ta hãy dùng thử, được không?”
Anh Hiền kinh ngạc đến mức quên cả hít thở.
Anh có ý gì đây? Có phải anh định dùng thân thể để lấy lòng cô không? Anh nghĩ cô là gì, anh lại đang coi bản thân mình là cái gì.
Nỗi đau đớn và giận dữ dâng lên trong lòng, Anh Hiền giãy giụa: “Phó Thành, anh buông em ra trước.”
Phó Thành sững sờ. Trong phút chốc, anh cảm nhận không khí xung quanh như ngưng đọng, lồng ngực co rút đau đớn khiến anh phải cố gắng hít thở.
Cô từ chối, ngay cả thân thể của anh cô cũng từ chối.
“Anh Hiền! Anh yêu em, anh yêu em, em đừng đi…”
Câu nói ‘Anh yêu em’ mà Phó Thành nói nghe rất đau thương, không giống như một lời thông báo mà giống như một lời di ngôn trước khi mất.
Phó Thành gục đầu vào cổ cô như đang hấp hối vậy. Đôi tay anh vẫn ôm chặt cô, ngang ngược như một tên cướp.
Sự thương xót tràn ngập trong lòng Anh Hiền như thủy triều dâng, chỉ trong nháy mắt đã dập tắt lửa giận trong lòng cô.
“Phó Thành! Không phải là em muốn chia tay, chỉ là…” Anh Hiền thả lỏng người, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay anh rồi thở dài nói: “Em không biết phải làm thế nào để có được sự tin tưởng của anh. Em cho rằng tình cảm giữa chúng ta đã có tiến triển. Nhưng bây giờ xem ra, không có cái gì thay đổi hết.”
Điều này cũng khiến cô cảm thấy thất vọng.
“Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện: tai nạn xe cộ, chiến tranh, bom đạn, mặc dù rất nguy hiểm nhưng cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thậm chí sự tồn tại của Thẩm Đông Dương cũng có thể coi là một mối nguy hiểm. Mà những thứ nguy hiểm này có thể che giấu rất nhiều vấn đề. Nhưng mà, Phó Thành, bây giờ chỉ có anh và em, nếu anh không thể tin tưởng em, như vậy mối quan hệ của chúng ta sẽ càng trở nên rối rắm thêm mà thôi.”
Phó Thành đau khổ nhắm mắt lại, hơi thở bỗng trở nên run rẩy: “Không phải, Anh Hiền, không phải là anh nghi ngờ em.”
Dừng lại một lát, anh ngập ngừng nói: “Là do anh sợ hãi, sợ không giữ được em, sở dĩ anh hỏi như vậy là bởi vì anh muốn… Muốn nghe em nói yêu anh.”
Đây là bí mật khó nói nhất của Phó Thành, bởi vì anh quá nhát gan, nhát gan đến mức chính anh cũng không thích bản thân mình, cho nên anh không dám nói vì sợ cô càng chán ghét mình hơn.
Anh Hiền sững sờ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến lý do này. Cô luôn cho rằng những vấn đề đó là do anh nghi ngờ hoặc đề phòng, nhưng lại không ngờ đó là một yêu cầu.
“Em yêu anh! Phó Thành, em vẫn luôn yêu anh. Nếu anh muốn nghe, em có thể nói mỗi ngày.”
Cả người Phó Thành căng cứng đến mức run rẩy, hơi thở của anh dồn dập nhưng không dám hãm sâu quá. Không nhìn thấy vẻ mặt của cô nên anh không dám chắc những lời nói đó có phải đang an ủi mình hay không, nhưng Phó Thành cũng không dám nhìn vì sợ nhìn ra được đó chỉ là an ủi mà thôi.
“…Anh Hiền! Em yêu anh vì điều gì?”
“Yêu sự chân thành, lương thiện, có trách nhiệm và rất nhiều những điều khác ở con người anh.”
“Đó chỉ là những điều rất đơn giản.”
Mất một chút thời gian để Anh Hiền sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Những thứ càng đơn giản lại càng khó giữ. Đa số những người chân thành và lương thiện đều là mù quáng theo thói quen. Khi không cần phải đối mặt với sự lựa chọn, việc duy trì thói quen đó rất dễ dàng, bất kể là về suy nghĩ hay hành động của người trưởng thành, em không phủ nhận những điều tốt đẹp của thói quen này. Em chưa từng ra chiến trường, cũng không biết mọi người phải làm gì để có thể tồn tại, nhưng chắc chắn nó còn tốt hơn việc mà những người trong giới kinh doanh đang làm để cố gắng kiếm tiền.” Cô nhấn mạnh từng chữ, “Phó Thành! Em rất tỉnh táo, không ai có thể tốt hơn anh.”
Phó Thành siết chặt các ngón tay của mình, một lúc sau, anh nói một cách khó khăn: “Anh Hiền! Anh không tốt như những gì em nói. Vừa rồi khi ở trên xe anh đã nghĩ đến, nếu có một ngày em không yêu anh nữa, vậy anh phải làm sao bây giờ?” Anh xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, nói: “So với em, anh còn ích kỷ hơn nhiều. Anh Hiền! Cho dù em không còn yêu anh nữa, anh cũng sẽ không để em đi.”
Anh Hiền nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường ấy, cười nói: “Vốn dĩ tình yêu là một sự ích kỷ. Vì vậy anh không cần thả em đi, hãy giữ lấy em, hãy để em yêu anh.”
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn và nồng cháy của cô, đôi mắt Phó Thành cảm thấy cay cay, anh ôm chặt lấy cô.
Anh Hiền cũng dùng sức ôm lấy anh: “Phó Thành, anh phải tin là em yêu anh.” Dừng một chút, cô nói nhỏ: “Nhất định anh phải tin vào điều này, bởi vì đó là sự thật.”
Trái tim giống như bị mất khống chế, Phó Thành cảm thấy bản thân chết đuối giữa một dòng nước ấm áp.
Anh càng chôn sâu mặt mình vào cổ cô, nói: “Được.”
Cảm nhận được tâm trạng của anh đã tốt hơn một chút, Anh Hiền chủ động hỏi anh với một giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi. Giờ anh đã biết hết chuyện của em rồi, anh có điều gì muốn nói với em không?”
Phó Thành ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Lúc vừa mới tốt nghiệp, đội trưởng có giới thiệu cho anh một vị bác sĩ. Anh và cô ấy có hẹn ăn cơm và đi xem phim vài lần.”
“Vì sao lại không tiếp tục?” Thông qua cách kể chuyện của anh, Anh Hiền đã đoán được phần nào cái kết của hai người.
“…Anh không có cách nào chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Phó Thành nhớ tới những lời mà đội trưởng đã nói với mình: Tiểu Phó à! Là đàn ông thì phải chủ động một chút, không thể chờ con gái nhà người ta mở miệng nói chuyện được, có đúng không? Tôi thấy người ta rất có cảm tình với cậu, nếu không đã không hỏi thăm chỗ này của chúng ta. Cha cô ấy cũng là quân nhân nên cô ấy rất thông cảm với tính chất công việc của chúng ta. Hơn nữa người ta còn là bác sĩ khoa ngoại, đã tốt nghiệp và có công việc ổn định, sau này người nhà đi khám bệnh cũng thuận tiện. Một cô gái tốt như vậy, cậu phải trông chừng thật kỹ cho tôi.
Đến khi ra ngoài, anh cũng chủ động nhắn tin và mời cô ta đi xem phim.
Dường như cô ta rất ngại ngùng nên vẫn không dám nhìn anh nhiều.
Trên đường đưa cô ta về nhà, mu bàn tay của cô gái cọ vào tay anh rất nhiều lần, lúc đó anh mới nhận ra mình nên nắm lấy tay cô ta.
Sau khi do dự một lúc, anh cũng dắt tay cô gái.
Nhưng đến khi trở về doanh trại, anh lại cảm thấy rất hối hận. Cái gì anh cũng không có, còn phải chăm sóc Tiểu Chi, sao anh có thể gánh vác tương lai của người khác được chứ?
Anh không thể làm chậm trễ người khác, vì thế lúc đội trưởng hỏi lại một lần nữa, anh nói hiện tại bản thân chỉ muốn báo đáp lại sự dạy dỗ của tổ chức và chăm sóc cho em gái thật tốt. Ngoài ra, anh không có suy nghĩ nào khác.
Đội trưởng đành lắc đầu thở dài.
Sau này nghĩ lại, đột nhiên anh nhớ đến cảm giác khi dắt tay đối phương. Lúc ấy trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Hóa ra bàn tay của con gái lại mềm như vậy.
Mặc dù thoải mái, nhưng nếu không giữ chặt thì sẽ biến mất.
Nghĩ đến đây, Phó Thành giữ lấy bàn tay của Anh Hiền, càng nắm càng chặt, hận không thể hòa vào làm một với cô.
Đôi tay này, có chết anh cũng không buông ra.
Phó Thành hít một hơi, nói: “Anh Hiền, chờ anh một chút.”
Anh Hiền ngồi ở trên sô pha chờ đợi. Chỉ một lát sau, Phó Thành từ phòng ngủ bước ra, tay phải nắm chặt, dường như đang cầm một thứ gì đó.