Hứa Tiếu ăn mặc ngày càng đẹp hơn trước, nhưng thái độ vẫn giống như trước kia, chủ động mang nước cho Anh Hiền.
Sau khi cảm ơn, Anh Hiền nói: “Cô vất vả rồi, trông bố tôi rất vui vẻ.”
Trước khi Anh Hiền sắp xếp để cô ta đưa Tưởng Chấn đến Pháp, cô đương nhiên nghĩ tới có phải vì muốn sớm thoát thân nên Hứa Tiếu âm mưu hại Tưởng Chấn hay không. Hôm nay nhìn thấy Tưởng Chấn, Anh Hiền thầm sửng sốt, không nghĩ tới Hứa Tiếu lại tận tâm tận lực như vậy.
Hứa Tiếu nói: “Đều là những việc tôi nên làm, tôi vẫn nhớ mình là hộ công của lão chủ tịch.”
Gặp qua quá nhiều người có tâm tư vặn vẹo, bây giờ gặp phải một Hứa Tiếu như vậy, Anh Hiền lại có chút không biết nói gì cho phải.
Gió đêm nhẹ nhàng, phảng phất hương hoa và một chút ánh trăng, Hứa Tiếu chủ động nói: “Cô ba, tôi thật lòng biết ơn lão chủ tịch.”
Cô ta biết những người khác đối xử với mình như thế nào, cô ta cũng không phủ nhận mục đích của mình không thuần khiết, thế nhưng, cô ta có chân tình đối với Tưởng Chấn, tuy rằng không phải tình yêu.
Anh Hiền chậm rãi hỏi: “Sẽ không cam lòng sao?”
Cô ta còn trẻ như vậy, Tưởng Chấn đã già, ngay cả bản lĩnh dỗ dành phụ nữ cũng lười thể hiện ra ngoài. Ông ta không thể thỏa mãn được khát vọng tình yêu của Hứa Tiếu, cũng không thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ của cô ta.
Hứa Tiếu lắc đầu: “Cô ba, trước khi làm cho lão chủ tịch, tôi cũng từng hộ công cho người khác. Vì sức khoẻ không được tốt nên tâm trạng cũng rất khó tốt.” Sau khi trầm ngâm một lúc, cô ta nhẹ giọng nói, “Tôi đã rất may mắn khi gặp được một người biết lý biết tình như lão chủ tịch. Về phần cái khác, trước kia tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Cô ba, thứ duy nhất tôi có thể bỏ ra chính là tuổi trẻ, nhưng những người trẻ tuổi đều có…”
Dừng lại một chút, Hứa Tiếu như trong mộng tỉnh lại, xấu hổ nói: “Tôi không nên nói những lời này với cô.”
Anh Hiền khẽ cười, nói: “Cầu nhân đắc nhân*, Hứa Tiếu, chỉ cần cô giữ lời hứa, tôi cũng sẽ nói được làm được.”
(*)Ý muốn nói cầu nhân được được nhân đức, tóm lại là đạt được lý tưởng nguyện vọng.
Vị trí lập trường của hai người đã định sẵn là sẽ không nói chuyện với nhau được, bọn họ không thể nói rõ cho nhau, nếu như đổi thân phận, Anh Hiền có lẽ sẽ coi trọng Hứa Tiếu. Nhưng trên đời này không có nếu như, giao điểm duy nhất của hai người chính là Tưởng Chấn.
Hứa Tiếu nhỏ giọng đáp: “Cô ba, tôi sẽ. “
Trong phòng, hai người chơi cờ vẫn chậm chạp không thể phân biệt thắng bại, Tưởng Chấn đã lộ vẻ mệt mỏi, lại sống chết không chịu dừng tay.
Anh Hiền khuyên: “Bố, ván cờ này con sẽ giữ lại cho bố, ngày mai rồi chơi tiếp.”
Lúc này Tưởng Chấn mới gật đầu, Anh Hiền đẩy ông vào phòng. Thừa dịp Hứa Tiếu rời đi lấy thuốc, trong phòng chỉ có hai người, Tưởng Chấn bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ta tên là Phó Thành, đúng không? Ra tay muốn ăn quân ta, không nhẹ không nặng.” Tuy nói như vậy, trên mặt lại có nụ cười, “Anh Hiền đúng là giống bố nhất.” Chọn người cũng tương tự như vậy.
Tưởng Chấn dùng tư thái người từng trải nhắc nhở cô: “Yêu đương thì thôi, kết hôn là một chuyện khác, Anh Hiền, con phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.”
Anh Hiền không lên tiếng, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, thấy Hứa Tiếu trở về, cô thấp giọng nói: “Bố, bố nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, cô đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tưởng Chấn chỉ vào cửa, nói với Hứa Tiếu: “Xem đi, nghĩ tôi nhìn không ra? Nó còn cố ý khiêu khích tôi.”
Hứa Tiếu ngồi xuống bên cạnh ông ta, cười tủm tỉm đưa thuốc và nước lên cho ông ta.
Bên ngoài phòng, Phó Thành đang chờ Anh Hiền.
“Có phải anh quá nghiêm túc rồi không?” Anh hỏi.
Ánh mắt Anh Hiền nghịch ngợm: “Nên nghiêm túc như vậy.”
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Tưởng Chấn nhớ tới bàn cờ nên gọi Phó Thành tiếp tục, gần đến bữa trưa cuối cùng cũng phân thắng bại, Tưởng Chấn thắng hiểm.
Tưởng Chấn cười ra tiếng, tâm trạng tốt, khẩu vị cũng tốt. Trong bữa tiệc chủ động hỏi Phó Thành hiện tại đang làm cái gì, có còn làm vệ sĩ hay không, biết được anh đang học nghiên cứu sinh, ông ta gật đầu, nói đọc sách nhiều cũng không tệ.
Nhìn ra được Tưởng Chấn có ấn tượng không tồi đối với Phó Thành, nhưng về mối quan hệ với Anh Hiền, ông ta vẫn không tỏ thái độ ý kiến gì.
Anh Hiền không thể ở lại lâu, ngày hôm sau lập tức trở về Kinh Châu.
Cô vốn định chờ Phó Thành nghỉ đông lại dẫn anh tới thăm Tưởng Chấn, từ từ tiếp xúc, nhưng Tưởng Chấn không cho cô cơ hội này.
Tháng 11, Anh Hiền đang họp thì Kha Nhụy gõ cửa ngắt lời, cúi xuống bên tai cô thì thầm: “Sếp, có điện thoại từ bên Pháp.”
Anh Hiền mơ hồ ý thức được điều gì đó, trực tiếp dừng cuộc họp lại, trở về văn phòng của mình để nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Tiếu nói: “Cô ba, lão chủ tịch đã qua đời rồi.”
Anh Hiền mím môi, im lặng hơn mười giây, hỏi: “Khi nào?”
“Đêm qua.”
“Được, tôi biết rồi, cô chờ tin tức của tôi, bảo bác sĩ bảo quản di thể của… bố tôi cho tốt.”
Anh Hiền gọi điện về nhà chính, nhờ quản gia thông báo cho những người khác, trong đó có Tưởng Anh Tư ở nước ngoài xa xôi.
Đêm đó, ngoại trừ Tưởng Anh Tư và Trịnh Thanh Viễn, mọi người đều tập trung tại nhà chính để thảo luận các vấn đề liên quan. Kể từ khi Tưởng Chấn vào phòng cấp cứu lần thứ hai, trong lòng mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận chuyện này.