Trở về trường học không bao lâu, Lư Học Lâm mời Phó Thành làm trợ giảng, thay ông ấy lên lớp lý thuyết và cơ sở chiến thuật chuẩn bị chiến đấu cho một số sinh viên chưa tốt nghiệp.
Mấy năm gần đây quân đội cải cách lớn, phần lớn giáo viên mới được mời đều là văn chức(*), tuy rằng được hưởng đãi ngộ ngang nhau, nhưng quân tịch là thước đo, phải chính là phải, không phải thì chính là không phải.
(*)văn chức: có nghĩa là chức vụ của một quan chức dân sự, một chức vụ chính thức không phải là sĩ quan quân đội; tương đương với quân nhân chuyên nghiệp ở Việt Nam.
Phó Thành là nghiên cứu sinh tiến sĩ đang thi hành nghĩa vụ quân sự trẻ tuổi nhất trong trường, sở dĩ Lư Học Lâm coi trọng anh cũng có nguyên nhân. Ở phương diện này, xét cho cùng trường đại học quân sự cũng là trường quân đội, tham gia nghĩa vụ quân sự thì càng có ưu thế lớn hơn. Hơn nữa, đại bộ phận những người học ở trường đại học quân sự đều có nguyện vọng phục vụ đất nước, người có kinh nghiệm tác chiến thực tế như Phó Thành càng có thể kiểm soát học sinh. *
Chiều thứ Sáu, Anh Hiền kết thúc hội nghị sớm, cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm nên lái xe đi đón Phó Thành.
Đến rồi, cô mới phát hiện không gọi điện thoại được cho anh.
Trường đại học quân sự không cho tự tiện ra vào, Anh Hiền lại ăn mặc đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải là người của trường học.
Gọi lại ba lần, anh vẫn không nghe.
Người gác cổng hỏi một câu: “Cô tìm ai?”
Anh Hiền: “Phó Thành.”
Thấy đối phương lắc đầu, cô bổ sung: “Anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ của thầy Lư Học Lâm.”
“Thầy Lư? Tôi biết, tôi có thể giúp cô gọi điện thoại tới phòng làm việc hỏi một chút, có điều thầy Lư chưa chắc đã ở đó. Cô tên là gì?”
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, Lư Học Lâm vừa vặn ra khỏi trường đi về, nghe thấy tên mình thì dừng lại nhìn Anh Hiền, xác nhận mình không quen biết cô, bèn hỏi: “Chào cô, tôi chính là Lư Học Lâm, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?” Anh Hiền vốn định từ chối người gác cổng, không ngờ lại chạm mặt với Lư Học Lâm, đành phải nói: “Thầy Lư, thầy khỏe chứ, tôi là người nhà của Phó Thành.”
Lư Học Lâm suy ngẫm một chút mới phản ứng được cô là người yêu của Phó Thành, đánh giá cô rồi nói: “Thì ra là cô, cô tìm Tiểu Phó?”
Không ít bà xã của người lính trong quân đội có nhan sắc xinh đẹp, nhưng người tràn ngập khí chất chủ nghĩa tư bản giống như cô thì ông ấy mới gặp lần đầu.
Không nhìn ra, Tiểu Phó lại thích loại người như vậy. Thật tiếc, lúc trước khi ông ấy xem hồ sơ cá nhân của Phó Thành còn muốn giới thiệu bác sĩ quân y của trường mình cho anh. Hai người này chẳng có điểm gì tương tự.
“Là như vậy, tôi không liên lạc được với anh ấy.” Anh Hiền mỉm cười lễ phép đáp lại. “Để tôi dẫn cô vào tìm.”
“Không cần đâu, thầy Lư, cảm ơn thầy, tôi cũng không có việc gì.”
“Không sao, nếu đã tới thì đi vào đây tham quan.” Lư Học Lâm đưa tay nhìn đồng hồ, nhớ tới gì đó, bèn ‘ừm’ một tiếng, nói: “Hèn chi cô không liên lạc được, hôm nay có một buổi huấn luyện dạy cơ sở nòng cốt cho tất cả học viên trường quân sự, Phó Thành được gọi đi làm người hướng dẫn làm mẫu. Đi, đi qua xem thử xem, hẳn là vẫn chưa kết thúc.”
“Cảm ơn thầy Lư.”
Bước vào cửa trường, Anh Hiền thấy trên cao treo một tấm bảng “Từ nơi này đi về hướng chiến trường”, đột nhiên có loại cảm giác đến sai chỗ.
Cách một cánh cửa, bên ngoài là nơi phồn hoa, bên trong chính là sân huấn luyện.
Trên đường đi, học viên hầu như đều mặc quân trang, học viên nữ rất ít, ăn mặc quần áo và giày cao gót như Anh Hiền lại càng ít hơn, cả đường đi thu hút không ít ánh mắt. Lư Học Lâm hỏi: “Tiểu Tưởng, phải không?”
“Đúng vậy, thầy Lư.”
“Nghe nói công việc của cô rất bận?”
Quân đội có hệ thống của mình, Lư Học Lâm cũng sẽ không nhàn rỗi mà lên mạng tìm tên của người nhà học viên, vì vậy cũng không biết cô là ai, chỉ là khi nói chuyện phiếm với Phó Thành, ông ấy có nghe thấy một hai lần anh đề cập đến cô.
Anh Hiền thoải mái thừa nhận: “Vâng, có hơi bận rộn.”
“Có thể thích ứng với cuộc sống của vợ người lính không?”
“Có lòng thì không có gì không thể thích ứng ạ.”
Lư Học Lâm nhìn cô một chút, nói: “Đúng thật là như vậy.”
Hai người tới sân huấn luyện, bên ngoài sân có một số học viên đang vây xem, Anh Hiền đi theo Lư Học Lâm vào trong sân, dừng lại ở một vị trí bên cạnh quan sát.
Trên sân có hai tiểu đội hồng xanh, hình như đang tiến hành đối chiến. Lư Học Lâm nhìn một lúc, nói: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là đang tiến hành mô phỏng phân đoạn đối kháng. Tiểu Tưởng, chớ xem thường làm mẫu lần này, có thể được chọn lựa làm mẫu thì đều là những người tài năng nhất.” Ông ấy chăm chú quan sát một đám người, lại nói, “Tôi biết Tiểu Phó là đội trưởng, thế nhưng không biết là đội đỏ hay là đội xanh.”
Khoảng cách có hơi xa, tất cả mọi người đội nón sắt, chẳng trách Lư Học Lâm thấy không rõ mặt.
Anh Hiền: “Là đội đỏ.”
“Cô có thể nhìn thấy? Đúng là người trẻ tuổi.”
Thực ra cô cũng không thấy rõ, nhưng cô có thể nhận ra động tác thân hình của Phó Thành.
Lư Học Lâm: “Cô nói xem đội nào có thể thắng?”
Anh Hiền: “Đội đỏ.”
Lư Học Lâm trêu ghẹo: “Có lòng tin với Tiểu Phó vậy à?”
Anh Hiền cười cười, không phủ nhận. Lư Học Lâm cũng không nghĩ tới, ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể bị học viên xuất sắc âm thầm khoe ân ái.
Chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, Lư Học Lâm đã có cái nhìn mới mẻ đối với Anh Hiền. Ông ấy vẫn còn có chuyện khác nên xem một lúc thì rời đi trước.
Anh Hiền biết mình hoàn toàn xa lạ nên cô tìm một góc không ai để ý tiếp tục quan sát trận chiến.
Trong sân huấn luyện, Phó Thành so với khi đối mặt với cô hoàn toàn khác, nhanh nhẹn, nhạy bén, thậm chí có điểm hung ác khắc nghiệt, liên tục dứt khoát “gϊếŧ chết” ba tên thành viên đội xanh, không thấy có nửa điểm nhẹ nhàng, giống như một con báo săn mồi.
Cuối cùng như cô dự đoán, đội đỏ thắng lớn.
Những tràng pháo tay vang dội bên trong sân, sau khi khen ngợi, Phó Thành cởi mũ sắt, đi cùng đồng đội về phía bên sân. Trên mặt anh dính chút bụi, dáng người đẹp cũng bị bộ quần áo rằn ri thông thường che khuất, nhưng so với việc mặc một thân tây trang định chế ở tiệc rượu thì anh lại càng khí phách mê người hơn.
Ánh mắt Anh Hiền dịu dàng, cô nghĩ, quả nhiên Phó Thành thuộc về nơi này.
Một nữ binh cười tủm tỉm bước đến, trong ngực ôm mấy chai nước suối, đầu tiên là đưa một chai cho Phó Thành.
Phó Thành dừng một chút, sau khi nói cám ơn thì nhận lấy, trên mặt anh không biểu lộ gì, không nhìn ra cảm xúc của anh ra sao.
Bước chân đang tiến đến của Anh Hiền dừng lại, đứng nguyên tại chỗ quan sát.
Cô nghe thấy một đội viên nói: “Tối nay chúng ta đến Tiểu Hương Viên ăn mừng một trận đi? Bác sĩ Lưu cũng đi cùng.”
Phó Thành lại nói: “Vất vả lắm mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, bác sĩ Lưu cũng có sự sắp xếp của mình.” Nữ binh liếc mắt nhìn Phó Thành, sau đó thu hồi lại ánh mắt, nói với người đã đề nghị trước đó: “Đúng lúc tôi cũng hẹn Tiểu Hứa đến Tiểu Hương Viên vào tối nay, vậy cùng nhau đi đi.”
“Được, được, thật tốt quá, hai người đẹp nhất của trường chúng ta đều tới.”