Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 125: Phiên ngoại 14



Nếu như dễ dàng từ bỏ, Trần Phong sẽ không đi được đến ngày hôm nay.

Khi biết luật hôn nhân hiện hành sẽ bảo hộ cho bên nào mạnh về kinh tế, Trần Phong thở phào nhẹ nhõm, bàn với luật sư một bản thỏa thuận, sau đó vòng qua Anh Hiền, tìm tới Phó Thành.

Phó Thành nghe bà ấy nói rõ ý đồ, mặt anh vẫn không đổi sắc, lật đến trang cuối cùng của bản thỏa thuận rồi dứt khoát ký tên.

Trần Phong vốn đã chuẩn bị tâm lý vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh, nào ngờ Phó Thành dứt khoát như vậy, chỉ trong ba giây đã giải quyết mối lo trong lòng bà ấy. Tâm trạng Trần Phong trở nên phức tạp, tạm thời không biết nói sao, bà ấy im lặng gật đầu, thu hồi bản thỏa thuận rồi đứng dậy đi về.

“Bà Trần.” Phó Thành gọi bà ấy lại.

Trần Phong lộ vẻ quả nhiên là thế, ngồi trở lại vị trí cũ, đợi anh mở miệng.
Bà ấy sớm biết sẽ không dễ dàng như vậy.

Phó Thành nói: “Mong bà đừng nói chuyện ngày hôm nay cho Anh Hiền biết.”

Tạm dừng giây lát, Trần Phong hỏi: “Đây là yêu cầu của cậu à?”

“Đúng vậy.”

“Làm sao cậu biết không phải Anh Hiền bảo tôi tới tìm cậu?”

“Cô ấy sẽ nói thẳng với tôi.”

Cho dù thật sự là Anh Hiền bảo thế, anh vẫn sẽ giống như ngày hôm nay, dứt khoát ký tên.

Trần Phong không nói gì nữa, chỉ để lại một câu: “Tôi đồng ý với cậu” rồi yên lặng rời khỏi.

Không có sự cản trở của Trần Phong, công việc chuẩn bị tiến hành thuận lợi.

Không phải Anh Hiền không nghi ngờ, mà là Trần Phong với Phó Thành đều phủ nhận hai người họ từng gặp gỡ đối phương. Nhất là Trần Phong, giọng điệu nói chuyện vô cùng lạnh nhạt, lạnh đến mức cảm xúc tiêu cực mà bà ấy dành cho Phó Thành cũng biến mất, chỉ còn lại sự thờ ơ.
Lễ cưới sắp đến, đặt may cũng không còn kịp. Anh Hiền chọn kiểu đầm ôm gọn bầu ngực đầy đặn của mình để làm váy cưới, chất liệu là vải lụa trơn, đồng bộ với khí chất của cô; cộng thêm bờ vai để trần và xương quai xanh gợi cảm, bấy nhiêu đã đủ rung động lòng người.

Kiểu tóc cũng chỉ búi lên vô cùng đơn giản, trang sức thì chọn ngọc trai, vẻ mượt mà của ngọc kết hợp với vải lụa càng góp phần tôn lên sự lộng lẫy.

“Thế nào?” Anh Hiền hỏi Kha Nhụy.

Suốt quá trình thử đồ, cô chỉ đi cắt may với Kha Nhụy, đến nay Phó Thành vẫn không biết váy cưới có kiểu dáng thế nào.

“Cực kỳ đẹp.” Vốn từ của Kha Nhụy nghèo nàn, cô ấy không tìm được từ khác. Đấy là vẻ đẹp của người sống thoải mái dễ chịu, được yêu thương che chở, không cần tranh đua khoe sắc, cũng chỉ có từ đẹp mới có hình dung được.
Kha Nhụy còn nhớ, lúc cô ấy nghe sếp nói muốn kết hôn với anh Phó, khỏi nói cô ấy kinh ngạc thế nào.

Ngẫm lại thì thật ra đã sớm có manh mối để lại: Bọn họ cùng nhau xuất hiện ở hiện trường ồn ào, cùng nhau sống sót sau vụ tai nạn, hơn nữa bọn họ ở riêng với nhau… Chẳng qua lúc đó, Kha Nhụy vốn không nghĩ tới điều này, có thể thấy ấn tượng rập khuôn đã khiến cô ấy hiểu lầm.

Tự dưng cảm xúc kích động như vậy, Kha Nhụy nhoẻn miệng cười, nhìn bóng người trắng tinh trong gương, cô ấy nói lời tận đáy lòng: “Sếp à, chúc mừng cô.”

Anh Hiền nhìn đối phương trong gương, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Sau khi đã lên kế hoạch cho cả quá trình, Kha Nhụy hỏi Anh Hiền có ý tưởng thế nào cho bữa tiệc độc thân. Anh Hiền tỏ vẻ không hứng thú, cô không có bạn thân để tâm sự tình cảm, bao chuyện ồn ào đều đã trải qua, cô lười ứng phó.
Còn Phó Thành, anh vẫn không tỏ vẻ gì.

Anh Hiền không rõ anh muốn tổ chức hay không, hoặc là anh có biết trình tự này hay không. Vì thế trong bữa cơm tối, cô cố ý nhắc nhở anh rằng trước khi hôn lễ diễn ra, có thể tổ chức buổi tiệc nhỏ để vui vẻ với bạn bè, tụ họp một lần, kỷ niệm khoảng thời gian cuối cùng mình còn độc thân.

Phó Thành nói: “Anh đã kết hôn từ lâu rồi mà.”

“Làm cho có hình thức thôi.” Anh Hiền cười, “Nếu anh không biết nên làm thế nào, em có thể bảo Kha Nhụy giúp đỡ thu xếp, Bunny Girl hay múa cột đều có đủ.”

Phó Thành bỏ đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc: “Em muốn cho anh xem những thứ đó à?”

“Đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.”

“Cho nên?”

Anh Hiền cũng bỏ đũa xuống, cô hỏi: “Anh thật sự không muốn xem thử một lần sao?”

Phản ứng đầu tiên của Phó Thành là tức giận, giận vì cô dám đẩy anh ra ngoài. Đổi thành trước đây, chắc hẳn anh sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ anh hiểu ý đồ của cô rồi – cô sợ anh không cam lòng.
“Xem thử rồi thì sao?” Phó Thành nói giọng chắc chắn, “Anh biết mình muốn điều gì.”

Nhưng vẻ mặt của cô lại như nói với anh rằng, cô chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

“Anh Hiền, em từng làm đề thi chọn đáp án chưa?”

Đương nhiên làm rồi, sao thế nhỉ? Anh Hiền nghi hoặc.

Dưới ánh đèn ấm áp, Phó Thành nghiêm túc nhìn cô: “Ví dụ như có một câu hỏi trong đề thi, đáp án chính xác là A. Anh Hiền, khi em đã xác định chắc chắn đó là đáp án, nhìn thấy A thôi, em cũng có thể chọn rồi, không cần xem B – C – D là gì.”

Anh Hiền sửng sốt giây lát, tự dưng cô cười rộ lên, đôi mắt sáng rỡ, không khác gì vầng trăng treo dịu dàng.

Cô đi qua sờ mặt Phó Thành, Phó Thành vòng tay ôm eo cô, dùng lực siết chặt, ánh mắt anh có vẻ không vui, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn: “Về sau em đừng nói lại mấy câu này nữa.”
“Sau này cũng không có cơ hội. Tuy nhiên…” Ý cười từ đuôi mắt lan ra, nhuộm cả người Anh Hiền thành màu mật.

Cô hạ thấp giọng, đôi mắt đong đầy sóng tình: “Phó Thành, con mắt nào của anh thấy em là A?”

Ánh mắt Phó Thành dần dần thay hình đổi dạng. Dưới sự đồng ý của cô, anh gỡ từng chiếc cúc áo, để lộ bầu ngực căng đầy sau lớp áσ ɭóŧ.

Hiển nhiên không phải A.

Ánh đèn càng tăng thêm sự ấm áp cho da thịt, khiến nó trông ngon miệng đẹp đẽ hơn hẳn. Yết hầu của anh yên lặng trượt lên trượt xuống, Phó Thành cúi đầu, vừa ngậm núʍ ѵú vừa liếʍ ɭáρ.

“Ưm…” Anh Hiền thoải mái rêи ɾỉ, vuốt tóc anh để khích lệ: “Thoải mái quá, bảo bối của em liếm rất giỏi.”

Lỗ tai Phó Thành ong ong tê dại, sau một hồi mút mạnh, đầu lưỡi anh càng quét càng hăng say.
Xúc cảm của Anh Hiền lập tức được khơi dậy, cả người nóng ran, cô vươn tay lột đồ anh. Phó Thành tích cực phối hợp, giơ tay mặc cho cô lột áo, tiện thể lột luôn áo trên người cô.

Trong phòng ăn, hai người để trần nửa thân trên, hôn đến mức hừng hực lửa nóng.

Anh Hiền đút lưỡi vào miệng anh mà tha hồ khuấy động, hít thở dồn dập, cơ thể không ngừng xoay tới xoay lui, đùi dán vào thân dưới của Phó Thành cọ qua cọ lại, chỉ trong chốc lát đã làm cho nơi đó nổi lửa.

Sau cùng Phó Thành không chịu nổi sự khiêu khích này, bàn tay anh luồn vào váy cô, không tiếc sức lực mà xoa nắn.

Cô nhiệt tình quá mức, gặm hẳn môi lưỡi của anh, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

“Anh Hiền?” Phó Thành khẽ gọi cô, ngón tay sờ trúng qυầи ɭóŧ ẩm ướt, anh đẩy lớp vải ra rồi luồn tay vào, vết chai trên tay ma sát vào khe thịt, trườn lên phía trên, đè viên thịt xuống rồi nghiền ép.
Anh Hiền nức nở kêu lên, chuyển sang liếm tai anh, vừa làm nũng vừa trêu đùa: “Không thích em như vậy sao?”

Phó Thành nâng đầu cô lên, nhìn ánh mắt cô chứa đầy sương mù mênh mông, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô không khác nào cơn lốc xoáy, hút trọn du͙ƈ vọиɠ của anh.

Anh nuốt nước bọt, cất giọng khàn khàn: “Thích.”

Dứt lời, anh đè gáy cô xuống và hôn môi.

Anh Hiền lập tức thè lưỡi, quấn quýt lấy anh, khó mà buông ra.

Lực tay anh hơi mất không chế, Anh Hiền không thể không há miệng chứa trọn đầu lưỡi của anh. Người đàng hoàng động tình đúng là đòi mạng, anh mút mát tạo ra tiếng động khá lớn, cô nghe mà đỏ mặt đỏ mày.

Sau một hồi đi vào cõi thần tiên, qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra, ngón tay thô to không kiêng nể gì mà luồn vào moi móc hang động.

Nhìn đi, bây giờ không cần cô dạy nữa.
“Ưm a…”

Hai ngón tay khép lại, đâm vào rút ra mấy lần. Nghe tiếng rên ngọt ngấy của cô, Phó Thành càng đâm càng hăng say, cuối cùng không nhịn nổi nữa, thả vật sưng phồng dưới thân ra. Đầu khấc nhắm thẳng vào huyệt nhỏ đang rỉ nước, cậy mạnh thọc vào.

“Á!” Anh Hiền nhíu mày kêu lên, đôi mắt nhắm nghiền. Kɦoáı ƈảʍ cực hạn đột ngột ập đến, thân dưới ướt dầm dề, ngay cả khe mông cũng nước non lênh láng.

Phó Thành cũng không ổn hơn là bao, cánh mũi anh hít thở dồn dập. Vừa mới đút vào đã bị cô hút mạnh, suýt nữa thì anh buông vũ khí đầu hàng.

“Ha… cứng quá… ưm…” Anh Hiền ngồi khóa cứng trên người Phó Thành, hai tay chống lấy vai anh, cơ thể lay động điên cuồng.

Phó Thành bị bầu ngực trắng như tuyết sóng sánh đến mức hoa mắt, một tay anh nâng mông cô, tay còn lại phủ lên ngực, vừa xoa nắn vừa dùng khe hở giữa các ngón tay để kẹp đấy đầu ti, tra tấn nó, đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ cánh mông cô từng chút một, dốc hết sức làm cô, gần như muốn đâm cho cô bay lên cao.
Anh Hiền quay đầu tìm cánh môi anh, Phó Thành lập tức hôn cô, nhưng vẫn không giảm tốc độ va chạm cơ thể.

Đầu gậy cực lớn xâm nhập vào nơi sâu nhất trong vách thịt, cọ vào nơi nhạy cảm, không ngừng đè nghiến nó.

“Á ha…” Lên đỉnh cao trào, Anh Hiền giãy dụa ngón tay, muốn đẩy Phó Thành ra.

Phó Thành siết chặt hông cô, đầu gậy luồn lách qua từng thớ thịt mịn màng khép kín, sau đó lại xâm nhập sâu hơn nữa, lấp kín cổng vào, chờ đón một đợt nước xuân lại túa ra.

Anh Hiền không biết nên nói là sướng hay căng đau, ngón chân cô cuộn lại, tay cũng cào cấu lung tung, để lại mấy vết cào sau lưng Phó Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.