Anh Hiền nhìn thấy ba chữ kia bèn xoá nội dung đã nhập vào, trả lời: Lát gặp.
Cô vốn muốn hỏi trong nửa năm hai người chia tay ấy Phó Thành sống như thế nào, do dự hồi lâu lại cảm thấy không cần thiết phải rối rắm vì một giấc mơ vô căn cứ. Hôn lễ trong mấy tiếng sau mới là sự thật của cô.
8 giờ 15 phút, Kha Nhuỵ dẫn đội tạo kiểu đến trước cửa.
Anh Hiền vô thức nhìn bụng dưới của Kha Nhuỵ, thấy cô kỳ quái thì cô ấy cúi đầu kiểm tra bản thân: “Sếp, bụng tôi làm sao vậy?”
Bị cô ấy hỏi, Anh Hiền mới phản ứng lại bản thân đang suy nghĩ cái gì, thu hồi ánh mắt nói: “Không có gì.”
Chuyên viên trang điểm nói: “Mắt có hơi sưng, hôm qua ngủ không ngon sao?”
Lại nghĩ đến giấc mơ kia, Anh Hiền nhắm mắt lại: “Có hơi mất ngủ.”
“Rất bình thường, cô dâu nào cũng muốn thật xinh đẹp trong ngày cưới, nhưng thật ra trước đêm đó rất nhiều cô dâu không ngủ được, ngày hôm sau bị quầng thâm rất to. Còn có người vừa trang điểm vừa khóc, đợi lễ bắt đầu đúng lúc khóc theo phong cách châu Âu.”
Mấy người bị chọc cười, trợ lý nhân cơ hội bàn tán xôn xao về việc tạo kiểu cho đám cưới của người nổi tiếng, có người tự chuẩn bị tóc giả, có người tự mặc áo cưới mấy trăm vạn nhưng lại để phù dâu tự chuẩn bị thuê đồ.
Đều là người tinh khôn, không bao giờ nhắc đến tên, nói chút chuyện râu ria để làm sôi động bầu không khí.
10 phút trôi qua, Trần Phong cũng đã đến, thấy Anh Hiền mặc áo cưới mà mím môi xúc động, đưa chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung có tuổi đời vài năm, nói: “Cái này là bà ngoại con cho mẹ vào hôm mẹ kết hôn, bây giờ đưa lại cho con.”
Bên trong cái hộp nhỏ có một chiếc nhẫn sapphire, viên ngọc không lớn, bên ngoài có một vòng kim cương vỡ giống như một vòng ren bao quanh.
Chuyên viên trang điểm cười: “Như vậy là something old and blue* đã có rồi, mặc dù chúng ta không nghiên cứu những cái này, nhưng đó là điềm tốt.”
(Something old and blue trong ‘Something old, something new, something borrowed, something blue’: đồ cũ, đồ mới, đồ mượn, đồ màu xanh dương ⇒nghĩa là những đồ được coi là mang lại điềm lành cho cô dâu khi trang điểm cho lễ cưới – nguồn: Google.)
Trong lòng Anh Hiền rung động rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay phải của mình.
Lễ cưới của phương Tây có một truyền thống, nghi lễ hôm đó, trên người cô dâu phải có something old, something new, something borrowed and something blue, nghe nói trong đó blue tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.
*
Khách dự đám cưới tuy ít nhưng quang cảnh không nhỏ, nhà thiết kế lấy hoa hồng trắng làm hoa chủ đạo, còn dẫn đoàn đội thâu đêm trang trí mới hoàn thành toàn bộ hoa viên sau. Năm đó Tưởng Chấn đã chi rất nhiều tiền để tạo cảnh, đặc biệt coi trọng về cấp độ, hôm nay được tô điểm bằng hoa hồng giống như một biển hoa không thể nhìn thấy.
Đã đến giờ, Anh Hiền trùm mạng che mặt đi xuống lầu, gặp một người không ngờ đến ở góc cầu thang.
“Anh Thận?”
“Chị ba.” Anh Thận không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, “Hôm nay chị rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
Hình như cậu ta vừa mới xuống máy bay, nhìn qua rất mệt mỏi.
Anh Hiền hỏi: “Có thể ở lại mấy ngày?”
“Buổi tối đi.”
“Gấp vậy.”
“Không xin nghỉ, như vậy cũng đỡ phải quay về điều chỉnh múi giờ.”
Anh Thận híp mắt, mỉm cười một chút, tiếp nhận góc váy từ trong tay Kha Nhuỵ, nói: “Đi thôi, cô dâu không thể đến muộn.”
Anh Hiền quay đầu lại nhìn cậu ta, vẫn giữ nụ cười như cũ, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Anh Hiền chỉ có mỗi Kha Nhuỵ làm phù dâu, Phó Thành tìm Lyon.
So với vẻ mặt tươi cười của Lyon, chú rể Phó Thành nghiêm chỉnh này có vẻ hơi nghiêm túc. Lyon vỗ bả vai anh, trong mắt tràn đầy ý đùa giỡn: “Phó, thả lỏng chút, hai người đã lãnh chứng rồi, Tưởng không chạy được đâu.”