Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 26: Điên cuồng.



Cơn sốt và những ham muốn làm đầu óc Tưởng Anh Hiền rối loạn, cô mơ hồ rên khẽ một tiếng.

Tuần trước nhiệt độ đột ngột xuống thấp, cô không cẩn thận bị cảm lạnh. Lúc đầu chỉ là nghẹt mũi chóng mặt, cô cũng không để ý nhiều, vẫn cứ làm việc như bình thường, cuối cùng biến một cơn cảm xoàng thành phát sốt.

Sắc mặt Phó Thành hơi trầm xuống, đáy mắt lộ ra vài phần ảo não. Anh bế người con gái yếu ớt không còn chút sức lực kia lên, giúp cô chỉnh trang lại quần áo ngay ngắn: “Tôi đưa cô tới bệnh viện.”

Giọng anh hơi khàn, trong đó chứa đựng du͙ƈ vọиɠ vô cùng đậm, nhưng tay anh thực sự rất nghiêm chỉnh, chỉ ôm lấy cô chứ không có những động tác gì khác.

Anh Hiền mềm như bông ghé vào vai anh, vừa sụt sịt mũi vừa nói: “Không cần, đã khám bác sĩ rồi.”
“Bác sĩ nói như thế nào?”

“Uống thuốc, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều.” Bởi vì giọng quá khàn, cô lựa chọn dùng phương thức ngắn gọn nhất để trả lời.

Phó Thành: “Thuốc ở đâu?”

Anh Hiền: “Uống rồi, buổi tối trước khi ngủ lại uống thêm lần nữa là được.”

Trầm mặc hồi lâu, anh lại hỏi: “Muốn uống nước không?”

Anh Hiền bật cười, giơ tay ôm lấy cổ người đàn ông, chóp mũi cọ lên cổ anh: “Phó Thành, tôi biết ý thức trách nhiệm của anh rất cao, nhưng anh không cần phải ôm đồm mọi thứ lên người mình đâu. Trước khi anh tới tôi đã phát sốt rồi, chứ không phải do anh.”

Phó Thành im lặng.

Anh biết, anh cũng không phải vì sợ gánh trách nhiệm nên mới hỏi.

Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu vào mặt Anh Hiền, khiến cô không mở mắt ra được, nhưng lại có phần ấm áp. Cô khép đôi mắt lại, đắm chìm trong sự ấm áp mờ nhạt này, hơi thở cũng dần trầm xuống.
Hai người yên lặng ngồi ôm nhau trên sofa, không khí ấm áp đến mức có chút kỳ quái.

Anh Hiền không phải không có cảm giác gì, nhưng hôm nay cô thực sự khó mà tiếp nhận nổi, tứ chi đau nhức, đầu cũng mê man, cô không có tinh lực dư thừa để cảnh giác, chính vì thế, cô mặc kệ, để bản thân từ từ lún sâu vào trong.

Cô nói: “Tôi muốn uống nước.”

“Được.” Phó Thành lên tiếng, nhẹ nhàng ôm cô xuống khỏi đùi mình rồi đứng dậy đi rót nước. Trong lúc giúp cô lấy nước, anh tranh thủ sửa sang lại quần áo của bản thân.

Anh Hiền uống nước rất chậm, cổ họng đau nhói, mỗi lần nuốt xuống đều như tra tấn, ống xong một ngụm cuối cùng, cô mệt mỏi rũ cánh tay xuống.

Phó Thành nhận lại cái ly trước rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Muốn nằm xuống không?”

Anh Hiền gật đầu, hơi đưa tay lên.
Phó Thành bắt lấy cánh tay cô, giúp cô quàng lấy cổ mình, sau đó bế người lên rồi đưa vào phòng ngủ.

Lúc anh buông cô ra, động tác rất cẩn thận.

Anh Hiền bỗng dưng lưu luyến cảm giác ấy, trước khi anh rời đi, cô bắt lấy được tay anh. Cô muốn nói chuyện, nhưng cổ họng quá khàn, vì thế lời nói biến thành một tiếng rêи ɾỉ mơ hồ truyền ra từ mũi.

Tay cô cũng rất bỏng rát, giống như lửa nung trên da anh.

Phó Thành do dự một chút rồi xốc chăn lên, cũng nằm vào trong, ôm cơ thể nóng bỏng kia vào trong lòng mình.

Lúc này anh không giống một người đàn ông, càng không giống một món đồ chơi, anh giống như một người bố, một người bố mà cô đã từng tưởng tượng khi còn ở thời niên thiếu vô tri.

Nhà họ Tưởng rất lớn, lớn đến mức có thể tổ chức một yến hội hàng trăm người, nhưng nhà họ Tưởng cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể che chở một người mềm yếu.
Anh Hiền thở ra một hơi nặng nề, thuận thế rúc vào trong lòng anh.

Cô mê man mơ màng ngủ một giấc, tới gần nửa đêm thì tỉnh lại trong tình trạng mồ hôi lạnh đầm đìa. Trên người cô tất cả đều là mồ hôi, thái dương cũng ướt sũng, nhưng cô không thấy nóng, ngược lại còn thấy lạnh.

Cô khó chịu ho khan một hơi, bên cạnh lập tức vang lên giọng nói trầm thấp: “Muốn uống nước không?”

Anh Hiền gật đầu.

Người bên cạnh chợt không còn, không khí lạnh xâm nhập vào thân thể Anh Hiền, cô khẽ rùng mình, theo bản năng hi vọng anh có thể quay lại sớm một chút.

Phó Thành chẳng mấy chốc đã mang theo nước và thuốc hạ sốt quay lại, đỡ người cô ngồi thẳng dậy.

Thân thể khô cạn cảm thấy dễ chịu hơn, tuy rằng vẫn còn ra mồ hôi, nhưng cảm giác đã khá hơn nhiều, Anh Hiền nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”
Có lẽ là do đã ngủ quá nhiều nên lúc này nằm xuống rất lâu, Anh Hiền cũng không thấy buồn ngủ.

Cô thử gọi một tiếng: “Phó Thành.”

“Ừ.”

Biết anh cũng thức, Anh Hiền thả lỏng người, im lặng vài phút, cô bất ngờ xoay người dán sát vào người anh, duỗi tay sờ vào bên trong quần áo anh.

Trên tay cô cũng toàn là mồ hôi, ướt dầm dề lại còn dính nhớp, không hề có chút thoải mái, nhưng Phó Thành không ngăn cản cô, để cô tùy tiện sờ loạn trên người mình. Mãi đến khi đôi tay kia bắt đầu lướt về phía dưới háng anh, anh mới giữ lấy tay cô.

Anh Hiền giãy dụa, ngược lại bị anh nắm càng chặt hơn.

“Đừng làm loạn.” Giọng người đàn ông vang lên có chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía cô lại có chút dung túng không dễ phát hiện, “Cô đang sốt, không được.”

Anh nghiêm túc như vậy, đột nhiên khiến Anh Hiền chẳng còn suy nghĩ gì nữa, yên lặng vài giây, cô rầu rĩ nói: “Tôi không ngủ được.”
Giống y như trẻ con vậy.

Trong bóng tối, Phó Thành nghiêng người nhìn cô.

Anh giúp cô vén những lọn tóc dính mồ hôi trên trán ra, trầm giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nói giống y như dỗ trẻ con.

Anh Hiền thuận miệng nói: “Kể chuyện ngày xưa đi.”

Phó Thành cách một lúc mới trả lời: “Tôi sẽ không kể chuyện xưa đâu.”

Không biết vì sao Anh Hiền rất muốn cười: Khoảng thời gian im lặng kia là anh đang tự lược lại những câu chuyện trong đầu mình sao?


Cô lại tốt tính nói: “Vậy kể chuyện của bản thân anh đi.”

Lại một chốc yên lặng, anh hỏi: “Cô muốn nghe cái gì?”

Anh Hiền ngẫm nghĩ, lại nói: “Kể về nơi xinh đẹp nhất mà anh từng đi qua ấy.”

Không khí trong phòng lại trầm xuống, Anh Hiền nghe tiếng kim giây của đồng hồ treo tường tới xuất thần, ngay khi cô cho rằng anh không định nói, anh lại mở miệng: “Là một sa mạc không tên.”
“Ừm.”

“Lúc ấy, tiểu đội của tôi đang truy tìm tung tích của một đám quân phản chính phủ.”

“Ừm.”

“Ngày đó, tôi và một đội viên khác tiến hành tuần tra hàng ngày ở một khu dân cư, thì phát hiện hành tung của thủ lĩnh đám phản quân đang ở đấy. Bọn tôi dứt khoát đuổi theo.”

“Ừm.”

“Tên kia nhanh chóng phát hiện ra bọn tôi, lái xe trốn vào sa mạc ngoài thành phố, bọn tôi cũng đuổi theo vào trong. Trong quá trình truy bắt bị tên kia bắn thủng săm.”

“Lúc ấy không cảm thấy có vấn đề gì, đến khi ý thức được chuyện không đúng thì chung quanh đã không còn đường, điện thoại cũng không có tín hiệu.”

“Trên người bọn tôi có máy định vị, nhưng lúc ấy cũng không thể xác định máy định vị còn dùng được không, cũng vì không quen địa hình nên cũng không dám tùy tiện đi sâu, bọn tôi quyết định nán lại đó một đêm, chờ hừng đông rồi tính tiếp.”
“Đêm ở sa mạc thực sự rất lạnh, mui xe phủ đầy sương. Vì sợ sau khi ngủ sẽ bị hạ nhiệt độ, cơ thể bất tri bất giác rơi vào hôn mê, hai người chúng tôi thay phiên trực đêm, mỗi lần chỉ có một người nghỉ ngơi, một người khác phụ trách đứng gác.”

“Hừng đông sớm hôm đó là lúc tôi đang gác. Tôi thấy toàn bộ quá trình từ lúc mặt trời còn ở đường chân trời cho đến khi nhô lên.”

“Lúc vừa mới bắt đầu, ánh mặt trời màu cam hồng, chiếu xuống toàn bộ sa mạc cũng thành màu cam, cồn cát trông giống y như sóng biển.”

Anh Hiền không lên tiếng nữa, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói nhiều như vậy.

Giọng anh trầm tĩnh kèm theo hơi ấm, khác với sự lạnh nhạt thường ngày.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ lơ lửng giữa không trung, theo giọng nói của anh mà vẽ ra hình ảnh mỹ lệ kia.
Phó Thành cho rằng cô đã ngủ rồi, không ngờ người phụ nữ đang nhắm mắt bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao không phản kích?”

“Cái gì?”

“Hắn nổ súng làm nổ lốp xe anh, vì sao các anh không phản kích?”

“Suy cho cùng bộ đội ở địa phương không có quyền chấp pháp, trừ phi tính mạng chịu sự uy hϊếp trực tiếp, không thì không được nổ súng.”

Anh Hiền hỏi: “Anh không cảm thấy không công bằng sao?” Vì cái gọi là công bằng chính nghĩa mà hi sinh thân mình.

Phó Thành không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh hơi ngừng lại, rồi trả lời thật lòng: “Tôi không nghĩ tới.”

Anh Hiền ngẩn ra, yên lặng nhếch môi lên.

Nhưng đây mới đúng là Phó Thành.

Cô thì thào: “Xem như tôi đã biết cái gì gọi là đê tiện là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, cao thượng là văn bia của người cao quý (*).”
(*) Nguyên văn: 卑鄙是卑鄙者的通行证, 稿尚是稿尚者的墓志铭.

Phó Thành tỉnh lại từ trong hồi ức, bất ngờ bật cười, thì thào giống như đang lẩm bẩm: “Rất ngu ngốc, phải không?”

“Cực ngu ngốc.” Chủ nghĩa lý tưởng ngu ngốc.

Anh Hiền cảm thấy bản thân mình đã bệnh tới hồ đồ nên mới nói mơ: “Người thông minh quá nhiều rồi… có thêm mấy kẻ ngốc, có lẽ thế giới này cũng có thể tốt hơn một chút.”

Tuy cô biết chuyện này không có khả năng, bởi vì luôn có những người thích quấy đục nước như cô. Chỉ có điều giờ khắc này, thân thể suy yếu làm thần kinh cũng trở nên mềm mại, chính vì vậy, cô tình nguyện vì sa mạc cam hồng kia mà ngốc nghếch chốc lát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.