Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 27: Muốn anh nổi điên (H)



Trong bóng đêm, Phó Thành lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ, nhìn đến mất hồn.

Tầm nhìn ban đêm của anh rất tốt, thế nên anh có thể nhìn thấy mí mắt của cô bất an động đậy, cánh môi hơi hé mở, thở ra từng đợt khí nóng hổi.

Khuôn mặt dịu dàng mà lại khắc nghiệt ấy, thoạt nhìn cứ yếu ớt thế nào.

Anh cúi đầu tựa như si mê, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cô: “Ngủ đi.”

Lông mi của Anh Hiền khẽ run rẩy, ngực bỗng mềm nhũn. May mà cô vẫn luôn nhắm mắt, nên dù có sững sờ cũng không bị phát hiện.

Bọn họ đã hôn môi rất nhiều lần, phía dưới cũng từng được anh hôn và liếm qua, duy chỉ có nụ hôn thuần khiết này đến cực điểm này lại khiến cô xao xuyến không thôi.

Bờ môi cô khẽ động, như đang nói câu gì đó, Phó Thành nghe không rõ nên khom người, kề sát tai vào: “Gì cơ?”

Cô nói: “Phó Thành, tôi muốn.” Dứt lời, cô mở đôi mắt giăng đầy sương mù ra nhìn anh.

Phó Thành nín thở giây lát, nhưng chỉ nói: “Không được.”

Anh Hiền bình tĩnh nhìn anh, nhân lúc anh dồn mọi sự chú ý lên mặt mình, cô đưa tay nắm lấy dương vật đã có dấu hiệu chào cờ qua lớp quần của anh, nũng nịu nói: “Nơi này của anh đâu có nói thế.”

Thấy trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên sự xấu hổ, Anh Hiền tiếp tục tiến tới, cắn lỗ tai anh mà quyến rũ: “Dương vật lại cứng rồi.”

Dương vật, lại nữa rồi, cô cố ý dùng hai từ này, bởi vì cô biết anh sẽ có phản ứng.

Hơn nữa cô không hề nói dối, món đồ trong tay cô thật sự đã cứng hơn.

Nhưng anh vẫn tóm lấy tay cô, không do dự từ chối: “Không được.”

“Tại sao không được?”

“Đừng làm rộn.” Phó Thành kéo tay cô rời khỏi bộ phận nhạy cảm của mình: “Lo nghỉ ngơi đi.”

Anh Hiền yên lặng một lát, lại nói: “Tôi muốn tắm rửa.”

“Không được.” Phó Thành quả quyết bác bỏ.

Cô chỉ đợi câu này của anh thôi, thế là cô nói tiếp: “Vậy anh giúp tôi lau mình đi, mồ hôi đầy người khó chịu quá.”

Câu này của cô cũng là sự thật, áo ngủ đã sắp thấm đẫm mồ hôi, phần trán và cổ lộ ra bên ngoài cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mịn.

Phó Thành không có lý do để từ chối, anh đứng dậy vào toilet, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông. Sau khi vắt khăn gần ráo nước, anh trở lại giường lau cổ cho cô. Lau hết phần da để lộ bên ngoài, anh do dự giây lát rồi vén đồ cô lên, luồn tay từ phía dưới đi lên, khẽ chạm qua phần ngực.

Động tác của anh rất thành thạo, dường như đây không phải là lần đầu anh lau mình cho người khác, thế nên Anh Hiền hỏi: “Trước đây anh từng lau cho người khác rồi à?”

Phó Thành gật đầu theo quán tính. Đối diện với ánh mắt hiện ý cười như có như không, anh mới đột ngột phản ứng kịp, giải thích một cách cứng nhắc: “Lau hộ cho đồng đội bị thương.”

Anh Hiền nhướng mày như thể vô tội lắm, ý bảo: Tôi đã nói gì đâu.

Giữa chừng, Phó Thành lại đi vắt khăn lông hai lần, cuối cùng mới lau đến khu vực giữa hai chân cô. Quần lót ướt đến độ có thể vắt ra nước, ngón tay của Phó Thành vô tình chạm vào vệt nước ở đùi cô, anh hơi khựng lại.

“Đó không phải là mồ hôi.” Đôi mắt sáng rực của Anh Hiền cứ nhìn anh, hai chân cô khép lại, kẹp cả bàn tay anh đang chạm vào, muốn anh cảm nhận cô ướt đến đâu.

Cô kéo người anh xuống, hiến dâng cánh môi mình. Phát hiện anh muốn từ chối, cô nói: “Tôi chỉ muốn hôn anh, không làm gì khác.”

Câu này cũng khó tin giống như câu “Tôi chỉ cọ chứ không đi vào”.

Cánh môi chạm nhau, bất giác hóa thành môi lưỡi quấn quýt. Hai người vội vàng trao đổi nước bọt, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng của đối phương, hôn đến mức phát ra tiếng nước mập mờ.

Chẳng biết khăn lông đã sớm bị vứt ở đâu, Anh Hiền vẫn đang kẹp bàn tay của Phó Thành. Nhân lúc anh liếm cằm, cô nói: “Ừm… sờ tôi đi mà…”

Lý trí nói với Phó Thành rằng anh nên từ chối, cô đang bệnh, anh không thể càn quấy như vậy, nhưng tay anh vẫn phủ lên đóa hoa ướt sũng kia, ngón giữa hơi cong lên, vuốt ve khe nhỏ từ trên xuống dưới.

“Ưm ha…” Anh Hiền thở hổn hển, chủ động nâng hông lên, khiến cho ngón tay anh và cơ thể mình ngày càng dán sát.

Ngón tay vừa thô vừa dài suýt đâm vào huyệt nhỏ mấy lần, đầu ngón tay đã chọc trúng cửa huyệt, chỉ còn một bước nữa thôi, nó lại tuột về xoa dịu âm đế.

Trái tim Anh Hiền cũng phập phồng lên xuống theo ngón tay anh, bị tra tấn đến mức sắp sụp đổ.

Cô càng khó nhịn, nước xuân càng chảy nhiều, quả thực giống như mất khống chế, nước chảy dính đầy tay Phó Thành.

Anh Hiền rên rỉ thúc giục: “Hưm, hưm.. Đâm vào đi… Ưm ha…” Giọng nói lẳng lơ quyến rũ đến cực độ, là ai cũng sẽ chịu không nổi.

Phó Thành nhịn đến mức gân xanh trên trán giật mạnh, anh cắn răng rút tay ra, giữ chặt cơ thể đang uốn éo của cô: “Được rồi, không thể tiếp tục nữa.”

Lúc này lại nói với cô là không thể tiếp tục sao? Anh Hiền tức muốn bùng nổ, nhưng cái bụng càng thêm chua xót.

Người đàn ông này lấy đâu ra nhiều lực tự chủ như vậy, lúc cô cố ý chọc giận anh nào có vất vả đến như thế.

Cô bình ổn lại hơi thở, thật sự ngoan ngoãn không động đậy: “Được, tôi không nhúc nhích, anh buông tôi ra đi.”

Bàn về gian xảo, Phó Thành làm sao đọ lại cô.

Anh vừa buông tay, Anh Hiền lập tức trườn xuống mượt mà như con rắn, dứt khoát kéo khóa quần của anh xuống, thả dương vật đang ngóc đầu dậy ra, thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị mà liếm nhẹ vài cái.

Chiếc lưỡi nặng nề quét quanh quy đầu, sau đó chặn kín mã mắt và đè nó xuống dưới.

“Ưm!” Phó Thành rên rỉ thành tiếng, dương vật run rẩy kịch liệt như bị điện giật, suýt nữa đập vào mũi Anh Hiền.

Anh Hiền đang định cúi đầu thì bị anh nắm cái cằm, ngăn lại: “Cô làm gì đấy!” Giọng nói của anh kèm theo sự bực bội, có chút không dám tin, ngoài ra còn chuẩn bị sức chờ phát động.

Anh Hiền thở hổn hển vài hơi, cất giọng yếu ớt nói như lẽ đương nhiên: “Liếm anh đấy, làm anh phát điên, làm anh chịu không nổi, khiến anh không nhịn được mà làm tôi.” Dứt lời, cô lại cúi đầu ngậm tiếp.

Sương đen phủ kín đáy mắt Phó Thành, anh cắn chặt răng đến mức tưởng như nứt vỡ.

Anh điên rồi, chịu không nổi nữa, không nhịn được muốn làm cô, chơi chết cô.


Cánh tay anh dùng sức, kéo người nào đó trở lại, hai cái chân mềm như bông kia lập tức quấn quanh hông anh.

Anh Hiền an ủi anh: “Không sao đâu, anh nhẹ chút, chậm chút thôi là được.”

Gân xanh của Phó Thành nảy lên kịch liệt, trêu đùa đủ rồi lại bảo anh nhẹ chút, chậm chút thôi.

Hai tay anh nâng mông cô lên, quy đầu lòng vòng quanh cổng huyệt ướt át mà cọ xát, dính đầy nước của cô, thậm chí còn kéo thành sợi tơ, sau đó mới từ từ chen vào.

Cuối cùng vẫn nhẹ chút, chậm chút.

Cô đang sốt nên trong huyệt nóng hơn ngày thường, Phó Thành bị nóng đến mức hít hà, quy đầu căng tràn cái khe chật hẹp, cảm nhận sự kìm kẹp đến từ bốn phương tám hướng, dần dần đi vào sâu hơn.

Mỗi khi anh vào một chút, cổng huyệt sẽ phụt nước ra, cảm giác giống như cô bị anh đâm đến mức tan chảy.

“Ưm ha…!” Lông mày mảnh mai của Anh Hiền nhíu lại, không biết nên nói là khó chịu hay thoải mái.

Phó Thành đi ra đi vào rất chậm, phần lớn thời gian đều nán lại trong cơ thể cô, dùng dương vật nổi đầy gân xanh để nghiền ép vách thịt, cảm nhận từng cơn run của cô, sau đó va chạm nhè nhẹ với nơi sâu nhất.

Cơ thể Anh Hiền nhanh chóng bị mồ hôi thấm đẫm, cô không còn sức rên rỉ, đành nằm thở hổn hển trong lòng người đàn ông. Khoảnh khắc bị đâm sâu nhất, cô mới nhíu mày ưm hửm một tiếng, bộ ngực mềm mại rung lắc loạn xạ theo.

Bộ ngực trắng bóc dập dờn trong bóng đêm càng đặc biệt chói lóa, Phó Thành đỏ mắt, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa ấy.

Nơi đó cũng dính mồ hôi của cô, nếm vào sẽ có vị hơi mặn, nhưng anh không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại càng hút mạnh hơn.

Anh Hiền ôm đầu anh rên rỉ: “Ưm… Cho anh hết… a… Đừng cắn…”

Từ đầu đến cuối anh vẫn kiềm chế phần nào đó, mãi cho đến cuối cùng vẫn không thả lỏng hết để làm cô.

Chẳng qua động tác ở dưới ấm áp bao nhiêu, thì lực hút đầu vú cô mạnh bấy nhiêu.

Anh Hiền hoảng hốt, thậm chí không thể phân biệt đâu mới thật sự là anh, anh là người dịu dàng khắc chế ở dưới thân, hay là kẻ hung ác thô bạo ở trên ngực.

Trước khi lên đỉnh, Anh Hiền vuốt ve lồng ngực mướt mồ hôi của anh, không ngừng gọi tên anh: “A ..a… Phó Thành… Phó Thành… Mau lên, ưm ưm… Thiếu tí nữa, á…”

Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ cần anh dùng thêm sức xíu nữa thôi, nhanh hơn một xíu nữa thôi, cô sắp lên đỉnh đến nơi rồi.

Nhưng anh lại không chịu làm thế, trái lại còn nắm âm đế đã căng tràn của cô mà véo mạnh nó.

“Ưm!” Anh Hiền run rẩy, cả người không kìm được cơn run.

Cao trào đến quá mãnh liệt, thậm chí cô không còn sức để thét chói tai.

Nhưng người đàn ông vẫn đang đi vào đi ra, dịu dàng mà ngang ngược tách đôi con đường đang xoắn chặt kia, mãi đến khi cô không còn sức để run, cả người nằm liệt dưới cơ thể anh như vũng bùn. Phó Thành thở hổn hển hỏi: “Bao ở đâu?”

Anh Hiền hoảng hốt một lúc mới nhận ra anh đang nói gì: “Không có, á… Chỗ này của tôi… Không có…” Cô dùng cả tay lẫn chân quắp lấy anh, hơi thở mong manh: “Không sao đâu, ừm… bắn vào trong đi.”

Phó Thành vốn dĩ sắp bắn, nghe thấy cô nũng nịu nói vào tai mình là “bắn vào trong”, suýt nữa anh không nhịn được mà bắn thật.

Trên cả dục vọng là suy nghĩ vừa mới lóe lên: Trong nhà cô không có bao cao su.

Đáy lòng trào dâng cảm giác an ủi vi diệu, Phó Thành đỡ quy đầu rồi lại nghiền ép bên trong vài lượt, đang định rút ra thì cô đột nhiên kẹp chặt huyệt nhỏ, giữ chặt dương vật không cho anh đi, hơn nữa cái mông còn nhích về phía trước.

Khoái cảm mãnh liệt từ dưới thân lập tức tràn khắp người, hông của Phó Thành tê dại, cứ thế mà bị cô kẹp bắn.

Cũng đã lâu rồi chưa bắn ra nên tinh dịch đầy ắp nồng đậm, huyệt nhỏ bị dương vật chống đến cực hạn, không sao chứa nổi, chất nhầy trắng đục phun ra khỏi cửa huyệt, bắn tung tóe khắp nơi, so với việc bắn lên bụng thì không tốt hơn là bao.

Lần đâm vào cuối cùng kia, Phó Thành hơi mất kiềm chế, đâm cho Anh Hiền nghiêng ngả về phía trước, cả người cô mềm oặt, cảm thấy bụng mình sắp bị anh đâm thủng. Trong đầu đột nhiên trống rỗng, ánh mắt cô cũng mơ hồ, cô lại lên đỉnh lần nữa.

Hai cái chân run rẩy của cô quặp chặt lấy chiếc eo thon của người đàn ông, mặc kệ huyệt nhỏ ra sức co rút. Vách thịt ướt át bao trùm mã mắt đang trương lên, cái miệng nhỏ mấp máy mút vào, giống như muốn hút cả linh hồn anh, nuốt hết không chừa một giọt nào dư thừa.

--->Thấy truyện hay thì đánh giá và đề cử truyện nhé, mình sẽ không đặt vip


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.