Sau khi Phó Thành ra ngoài không bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên bên gối dọa cho Anh Hiền nhảy dựng lên.
Cô sợ mình ngủ quên rồi bỏ lỡ điện thoại của Kha Nhụy, nên chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, không nghĩ tới lại lớn như vậy.
Người gọi đến cũng không phải Kha Nhụy, mà là Thẩm Đông Dương.
“Alo.”
“Là tôi.” Thẩm Đông Dương hỏi: “Nghe nói em bị bệnh à?”
“Ừ, có chút không thoải mái.”
Thẩm Đông Dương nghĩ, có thể khiến cô xin nghỉ không đến công ty thì khẳng định không chỉ là “có chút không thoải mái”, vì thế anh ta hỏi: “Đã tìm bác sĩ chưa? Có muốn tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Cảm ơn, không cần đâu, hai ngày trước tôi đã đi kiểm tra rồi, vấn đề nhỏ thôi.” Anh Hiền hỏi kiểu việc công xử lý theo phép công: “Tìm tôi có việc gì không?”
“Cũng không có gì quan trọng.” Dừng lại một lát, Thẩm Đông Dương hỏi: “Em có muốn ăn gì không? Tôi đưa qua cho em.”
“Không cần, tôi không muốn ăn gì cả.”
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Cảm ơn.”
Tắt điện thoại, Thẩm Đông Dương lại ngồi ở trên xe một hồi, sau đó xách theo bao nilon ở trên ghế phụ đi xuống xe.
Thật ra anh ta đang ở trước cửa chung cư của Anh Hiền, hôm nay gọi điện thoại đến công ty tìm cô thì mới biết được là cô bị bệnh. Anh ta thuận miệng hỏi câu “Nhà của cô ấy ở đâu?”, Kha Nhụy qua loa trả lời có lệ khiến cho anh ta chú ý.
Kha Nhụy tất nhiên không phải đối thủ của anh ta, vừa lơ đãng đã bị anh ta lột ra được địa chỉ nhà của cô. Chỉ có cái tên của khu chung cư, không có số nhà cụ thể. Biết bản thân nói lỡ miệng, Kha Nhụy lập tức cảnh giác hơn, nửa chữ cũng không chịu lộ ra.
Anh ta cũng chỉ là đột nhiên nổi hứng, mua chút đồ ăn nhẹ tốt cho tiêu hóa đưa tới đây. Xe chạy gần đến đây, nghĩ đến chuyện cô không muốn cho người khác biết ‘lãnh địa cá nhân’ của mình, lúc này mới gọi điện thoại hỏi thử cô xem sao, cũng không đề cập tới chuyện mình đang ở gần đó.
Kết quả là bị từ chối.
Thẩm Đông Dương lắc đầu cười nhẹ, trực tiếp ném một túi đầy đồ ăn nhẹ của Tụ Phúc Lâu vào trong thùng rác.
Thỏ khôn đào ba hang, có thể hiểu được, chính anh ta cũng có không ít nhà cửa, có một số nơi cô cũng không biết. Anh ta không phải cố ý giấu cô, không cần thiết giấu, cô cũng sẽ không làm ra chuyện đánh bất ngờ, sở dĩ không nói là bởi vì trước nay cô chưa từng hỏi qua.
Anh ta cũng không phải là loại đàn ông sẽ nộp tất cả mật mã của di động và thẻ tiền lương cho vợ, cô không hỏi thì anh ta cũng không nói.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Đông Dương chưa theo đuổi con gái bao giờ, phần lớn đều là phụ nữ tự động dính lấy anh ta. Cái gọi là theo đuổi cũng chỉ là đáp lại vài lời, đưa vài bó hoa, mà hoa còn đều là do trợ lý mua.
Hôm nay tới đưa cơm đã là hành vi vô cùng khác thường rồi, muốn hơn nữa thì anh ta sẽ không làm, mà cũng lười học.
Ném đồ xong, anh ta đứng cạnh thùng rác hút thuốc, nhìn người đến người đi ở cửa chung cư, trong lòng nghĩ không biết là nhà cô sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Suy nghĩ càng bay càng xa, anh ta nhớ tới cảnh tượng hai người nói chuyện với nhau lần đầu tiên.
Là anh ta chủ động mở lời. Lần đó, trước khi mở lời thì anh ta đã gặp qua cô rất nhiều lần, khi đó cô vừa mới tốt nghiệp. Tưởng Chấn cũng chưa cưới Đỗ Duyệt, gặp được hoạt động yêu cầu phải mang theo bạn nữ, Tưởng Chấn đều mang theo cô tham dự, lời trong lời ngoài không thiếu khoe khoang đứa con gái mà ông ta đắc ý này.
Sau lại ở trong một buổi tiệc mừng đám cưới Bạc của một vị chủ tịch nào đó, anh ta nghiện thuốc lá, trốn ra ban công hút một điếu, không ngờ rằng cô cũng ở đó.
Anh ta rút ra một cây đưa cho cô, “Hút không?”
Cô nhìn thoáng qua mới mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không hút.”
Ánh mắt kia rõ ràng là muốn hút.
Anh ta hỏi cô: “Cô không mệt sao?” Thật ra là có một chút ý châm chọc.
Cô không để bụng mà cười cười, nói: “Không phải con người tồn tại thì sẽ luôn bị liên lụy sao?”
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến anh ta sặc thuốc.