Nghỉ liên tiếp hai ngày đã là cực hạn, cho dù ngày thứ ba vẫn còn sốt nhẹ, nhưng Anh Hiền vẫn lựa chọn đến công ty đi làm.
Một nỗi băn khoăn lo ngại khác là cô sẽ không cho phép mình đắm chìm quá sâu trong sự ấp áp của căn hộ nhỏ bé này.
Cho dù động lòng cũng chỉ là một giấc mộng giả dối.
Trên bàn làm việc trong văn phòng đã xếp chồng một xấp văn kiện cần cô ký tên, chi chít toàn thuật ngữ Tiếng Anh và Tiếng Trung, Anh Hiền đọc đến đau đầu nứt óc. Cô gắng gượng đến sau bữa cơm chiều, vừa mới uống thuốc xong, Kha Nhụy lại đưa tới tin tức khó giải quyết.
“Sếp, cậu Tư hôm nay đã đăng lên vòng bạn bè, cùng với mấy người bạn đến một quán bar mới khai trương để uống rượu.”
Đầu mày của Anh Hiền khẽ nhíu lại, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh, đối với loại hành vi này của Anh Tề cô gần như đã tê tái.
Sau sự kiện lần trước, cô đặc biệt dặn dò Kha Nhụy nhất định đừng có bình luận hay nhấn thích gì trong vòng bạn bè của Anh Tề, yên lặng xem là được, có tình huống thì phải kịp thời báo cáo cho cô.
Kha Nhụy tiếp tục nói: “Tôi thấy trong ảnh chụp có một người hơi quen mắt, nên đã chú ý hơn, xác thực đúng là Lục Hiên.” Tưởng Anh Tề ăn chơi đàng điếm chẳng có gì là lạ, Lục Hiên mới là nội dung mà cô ấy muốn báo cáo.
Sự chết lặng của Anh Hiền nhất thời bị lửa giận thay thế.
Cô biết Anh Tề sẽ không nghe lời cô, nhưng không nghĩ tới trong chuyện này cậu ta cũng dám bằng mặt không bằng lòng.
Lửa giận bốc lên đột ngột, phần đầu lại càng thêm đau nhói, Anh Hiền xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Được, tôi biết rồi. Kha Nhụy, cô tan tầm đi, không cần chờ tôi.”
Kha Nhụy nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, yên lặng rời khỏi văn phòng.
Thứ Sáu, nhân lúc mọi người tề tụ ở nhà chính của nhà họ Tưởng, Anh Hiền giữ chặt Anh Tề, hỏi: “Chuyện của cậu và Lục Hiên là thế nào?”
“Cái gì mà thế nào, em đã sớm cắt đứt liên lạc với anh ta rồi mà. Chị, chị nói gì vậy?” Anh Tề giả vờ hồ đồ cho qua chuyện, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của chị gái mình thì biết cô không dễ bị lừa.
Cậu ta bị ánh mắt vừa nén giận vừa dọa dẫm của cô làm cho sợ hãi, đầu óc liền nóng lên, dứt khoát thừa nhận: “Đúng là em có liên hệ với anh ta, nhưng đã làm sao? Ngay cả em làm bạn với ai chị cũng muốn quản à?”
Anh Hiền lạnh lùng chế nhạo: “Tưởng Anh Tề, cậu lấy lòng anh ta như vậy là vì muốn làm bạn bè với anh ta sao?”
“Đúng vậy, em thật sự là có mục đích khác. Làm sao vậy, có cái gì không đúng sao? Chị ba, em biết bố coi trọng chị, nhưng mà có phải chị cũng quá bá đạo rồi không? Chỉ cho phép chị dính phúc của nhà họ Thẩm, chứ không cho phép em đi chung đường với nhà họ Lục ư?”
Lưng dựa vào đại thụ thì dễ kiếm ăn, đạo lý này ai cũng hiểu, vất vả lắm cậu ta mới quen biết được với Lục Hiên, có đồ ngốc mới chịu buông tay. Đặc biệt là sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu ta giúp Lục Hiên thoát sạch sẽ, Lục Hiên còn đang nợ cậu ta một phần ân huệ, cậu ta càng phải nắm chắc cơ hội tốt này.
Anh Hiền nói: “Cậu đi tìm người khác thì tôi mặc kệ, nhưng mà Lục Hiên thì không được. Tôi biết, cậu thấy vị kia ở trong nhà họ Lục sắp sống không nổi nữa, cảm thấy dì Lục sắp trèo lên được rồi, nhưng mà Anh Tề, cậu có biết không, vị kia của nhà họ Lục trước đây đã có qua lại với dì Lục, hai người đã sớm quen biết nhưng ông ta vẫn cưới người môn đăng hộ đối. Cậu cảm thấy người như vậy sẽ bởi vì vợ chính quy của mình chết rồi thì lập tức cưới người tình về nhà sao?”
Nghe cô vừa nói như vậy xong, Anh Tề cũng có chút không chắc chắn, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đắc ý vì nắm chắc phần thắng của Lục Hiên gần đây thì lại đánh mất lòng nghi ngờ: “Chị ba, chị đừng có hù em, sao người ta lại không thể cưới dì Lục được chứ? Chị không cần phải nói nữa, trong lòng em tự mình hiểu rõ là được.”