Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 31: Đánh bạc trực tuyến.



Cuộc trò chuyện lẽ ra nên kết thúc ở đây, nhưng không hiểu sao cô lại nói một câu: “Anh đang làm gì vậy?”

“Xem phim.”

“Xem phim gì?”

“The Shawshank Redemption*.”

(*The Shawshank Redemption là một phim tâm lý của Hoa Kỳ phát hành vào ngày 22 tháng 9 năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo, dựa trên tiểu thuyết của Stephen King, Rita Hayworth and Shawshank Redemption. Các diễn viên chính trong phim là Tim Robbins trong vai Andy Dufresne và Morgan Freeman trong vai Ellis Boyd “Red” Redding.)

Nói đến tận lúc này, Anh Hiền biết đã đến lúc phải kết thúc. Cuộc trò chuyện nhàm chán và vô nghĩa như vậy, lẽ ra cô không nên bắt đầu.

Will lại sáp tới gần một lần nữa, sau khi nói chuyện qua về vài đề tài công việc, ông ta thần bí nhìn cô: “Cô Tưởng, cô là người phụ nữ phương Đông đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Người phụ nữ phương Đông đẹp nhất, trọng điểm không phải là ‘đẹp nhất’ mà là ở ‘phương Đông’, là kiểu ngạo mạn điển hình của người da trắng.

Anh Hiền nói: “Cảm ơn.”

Thái độ lạnh lùng và thờ ơ trái lại càng khiến Will cảm thấy hứng thú hơn, ông ta dứt khoát hỏi thẳng cô: “Cô Tưởng, cô có hứng thú đi ra ngoài uống một chén với tôi không? Tôi biết một quán Speakeasy* chính gốc, cách đây không xa.”

(*Speakeasy là một dạng quán bar bí mật, khách hàng biết đến quán bằng việc truyền tai nhau. Các Speakeasies thường ở các vị trí ít gây sự chú ý như tầng hầm, salon kín đáo.)

Anh Hiền nghĩ thầm, quán Speakeasy chính gốc này không phải là phòng trong khách sạn đấy chứ.

Cô không thể làm gì khác hơn, đành nói một câu dễ hiểu: “Ngài Will, tôi đã có chồng chưa cưới.”
Will chớp chớp mắt, cười nói: “Well, trọng điểm của chồng chưa cưới là chỗ ‘chưa’ đúng không? Hơn nữa hứa hẹn lâu dài cũng không hề xung đột với sự vui vẻ ngắn hạn.”

Anh Hiền đúng thật là phải bội phục trình độ tiếng Trung của ông ta. Đang đắn đo xem nên nói cái gì thì di động ù ù rung lên. Will lịch sự làm ra động tác mời, quay người sang bên cạnh, chừa lại cho cô một không gian riêng tư nguyên vẹn.

Anh Hiền lấy điện thoại di động ra kiểm tra, không ngờ lại là Phó Thành.

Anh hỏi: “Cô đang ở đâu?”

“Trung tâm triển lãm.”

“Đang làm gì vậy?”

Nhìn những lời này, Anh Hiền bật cười. Vậy mà anh lại hỏi những vấn đề giống hệt như khi nãy của cô.

Có một số vấn đề tự mình đi hỏi thì nhàm chán, nhưng đổi lại là người khác hỏi thì sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.
Nụ cười của cô thu hút ánh mắt tò mò của Will, đối diện với đôi mắt xanh biếc nhìn như thâm tình của người nọ, Anh Hiền nảy ra một cái ý tưởng, cúi đầu gõ hai chữ.

“Đoán xem.”

Cô cười rộ lên rõ ràng lại mang theo một kiểu phong tình hoàn toàn khác, Will thấy lòng mình ngứa ngáy, thuận miệng hỏi: “Công việc?”

Anh Hiền nghiêm túc nói: “Không phải, đánh bạc trực tuyến.”

Người đàn ông tóc vàng cười lớn, rõ ràng là không tin nhưng vẫn thuận theo lời nói của cô: “Đức Châu hay là blackjack*?”

(*Blackjack là trò chơi bài được chơi nhiều nhất trong các Sòng bạc trên toàn thế giới. Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm một con ách và một con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có con bài đen nào.)

“Cũng không phải.”

“Vậy là cái gì?”

Ngẫm nghĩ một lát, Anh Hiền nói: “Tài xỉu.” Hai chọn một, kiểu đánh bạc không phải đen thì là trắng.
Will nhướng mày, càng thêm không tin: “Đặt cược? Tôi tưởng rằng cô sẽ không thích những thứ phải dựa vào may mắn.”

Anh Hiền mím môi cười nhạt, không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề đánh bạc với ông ta.

Lần này khoảng cách thời gian dài hơn những lần trước, sau hơn mười phút, điện thoại vẫn đang rung.

*


Từ khi lão Lý sắp xếp luân chuyển công việc, khối lượng công việc của Phó Thành giảm hẳn, Từ Chính Hải từng kín đáo biểu đạt muốn giữ lại nhưng thái độ của Phó Thành kiên quyết nên ông ta cũng không tiện ép ở lại.

Mặc dù Từ Á Vi khó chịu khi anh lại từ chối mình một lần nữa, nhưng nghĩ đến vệ sĩ mới chắc sẽ không làm khó giống như anh, nên vẫn đồng ý đổi vệ sĩ một cách sảng khoái. Đối với Từ Á Vi mà nói, sức hấp dẫn của ma túy lớn hơn nhiều so với đàn ông.
Vệ sĩ mới dần dần thuận buồm xuôi gió, Phó Thành cũng bắt đầu giảm bớt thời gian xuất hiện ở nhà họ Từ. Ngày hôm qua lão Lý gọi điện đến, thông báo là có một công việc mới, tiền lương không kém so với nhà họ Từ, vấn đề là tương đối nguy hiểm, hơn nữa cần phải rời khỏi Kinh Châu. Phó Thành suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Phó Chi ở viện điều dưỡng có người chăm sóc riêng, điều duy nhất anh có thể giúp chính là sớm ngày trả hết nợ tiền chữa trị.

Về phần cô, chờ anh đi rồi, cô cũng sẽ không đi tìm anh.

Như vậy xem ra rời khỏi Kinh Châu là một biện pháp tốt vẹn cả đôi đường. Phó Thành không biết vì sao khi nghe lão Lý đề nghị thì anh lại do dự, tuy rằng chỉ có một giây đồng hồ thôi, nhưng anh biết mình vẫn có một chút do dự.

Trong thời gian chờ đợi này, cuộc sống của anh chưa từng có thời giờ rảnh rỗi và thanh nhàn. Sau buổi tập luyện tối cố định, anh ngồi thư giãn trên ghế sô pha xem phim .
Phim mới vừa bắt đầu, anh nhận được tin nhắn của cô. Sau một vài câu ngắn gọn, cô đã không có động tĩnh gì nữa.

Kết thúc cũng đột ngột như khi bắt đầu.

Phó Thành cất điện thoại di động, chăm chú nhìn màn hình. Bộ phim này anh đã xem rất nhiều lần, lời thoại gần như đã thuộc làu làu.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng vù vù rất nhỏ, như là bắt đầu nổi gió. Anh bị gió quấy nhiễu nên có chút không tập trung, cầm điện thoại di động lên mở khóa, nhìn khung chat tin nhắn của hai người, ngón tay gõ xuống mấy chữ: “Cô đang ở đâu?”

Cô trả lời rất nhanh, giống như đang chờ anh hỏi vậy.

Vì vậy anh cũng học theo cô hỏi cô đang làm gì, lần này cô trả lời nhanh hơn, chỉ có hai chữ – Đoán xem.

Câu trả lời này có thể chỉ là để cho có lệ, cũng có thể là hào hứng. Phó Thành không nhìn thấy vẻ mặt của cô nên không có cách nào phán đoán là cái nào trong hai ý kia.
Lý trí nói cho anh biết, phương thức xử lý tốt nhất là không nên trả lời. Bất kể là cô có buồn chán hay là hào hứng, anh cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận mà thôi.

Anh cũng làm như vậy, để điện thoại di động xuống, hết sức chuyên chú nhìn vào bộ phim mười mấy phút.

Lời thoại quen thuộc vào lúc này lại trở thành sự liên luỵ, bởi vì tất cả đã quá quen nên không có cách nào giữ lại sự chú ý của anh.

Phó Thành mở khóa màn hình, nhập vào khung thoại đang hiển thị: “Không đoán ra được.”

Cô vẫn trả lời nhanh như cũ, xem ra là đang chờ tin nhắn của anh.

Lông mày lưỡi kiếm vô thức giãn ra, anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình tối đen, khi ánh sáng bật lên, con ngươi của Phó Thành cũng co rút theo.

Cô nói: “Tôi đang tìm kiếm trò chơi mới.”

Trang 2 / 2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.