Nói xong, anh lại đâm vào rút ra thêm mấy lần.
Anh Hiền cuống đến độ mắt phiếm hồng, cố nén kɦoáı ƈảʍ trong người, nhỏ giọng mắng: “Khốn nạn!”
Phó Thành dừng lại, khóe miệng mới hơi nhếch lên lại nhanh chóng hạ xuống.
Tiếng “Khốn nạn” này lại là câu nói chân thật nhất từ nãy đến giờ thốt ra từ miệng cô.
Anh buông tay ra, cố ý thả chậm tốc độ rút ra của ƈôи ŧɦịŧ. Nhưng đối với Anh Hiền bây giờ mà nói, động tác nhẹ nhàng như vậy chính là khiêu chiến cực hạn về mặt sinh lý.
Phó Thành nói: “Tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Tầm hơn mười phút sau, Anh Hiền miễn cưỡng sửa sang lại quần áo và đầu tóc, mở cửa bước ra ngoài. Nước xuân dây ra khắp nơi, vừa đặc vừa dính, dùng khăn giấy lau thì trơn trượt, không thể nào sạch sẽ được hết.
Cô không thèm để mắt đến Phó Thành, không thèm cầm lấy túi xách, rảo bước đi thẳng đến thang máy.
Chân cô vẫn đang run rẩy, đi giày cao gót có hơi loạng choạng, Phó Thành nhận thấy thế thì đi tới đỡ vai cô.
Anh Hiền mím môi, cũng không từ chối.
Thời gian mười phút đủ để làm lạnh mọi loại cảm xúc. Anh Hiền không muốn nhớ đến chuyện hồi nãy suýt chút nữa là mình đã mất không chế, Phó Thành cũng không muốn đối mặt với những gì mà bản thân mình đã nói ra.
Hai người yên lặng đi vào thang máy, rồi lại yên lặng đi vào trong phòng.
Hai người họ đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng Anh Hiền lại cho rằng chuyện đó sẽ xảy ra sau khi cô tắm xong. Cô còn chưa kịp để thẻ phòng vào ổ điện, eo đã bị người ta bế ngang lên, đi từng bước lớn đến trước giường.
“Tắm trước đã… ưm…” Lời còn chưa nói xong đã bị môi của người đàn ông lấp lại.
Kɦoáı ƈảʍ bị gián đoạn lúc trước giờ lại tro tàn lại cháy. Anh Hiền vừa ngậm lấy lưỡi anh mút mát, vừa qua quýt lột đồ anh ra. Phó Thành dùng một tay ấn giữ eo cô, môi di chuyển dần xuống dưới, lưu luyến liếm hôn ở phần cổ cô, tay khác thì di chuyển đến phần khóa kéo của chiếc váy, nhưng dù cởi thế nào cũng không cởi ra được.
Phần trên của khóa kéo còn có một cái cúc ẩn. Anh không cởi nó ra thì tất nhiên là không cởi được váy. Anh Hiền cũng đã nguôi tức, khẽ đẩy bả vai anh, khó có dịp mà dịu dàng cất tiếng: “Đừng làm nữa, tắm đã.”
Phó Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi bỗng dưng nâng mông cô lên, đẩy cạp váy lên tận eo. Qυầи ɭóŧ bên trong đã bùi nhùi biến dạng từ lâu, ở giữa xoắn thành một đường, treo lơ lửng nơi đó, chẳng còn che chắn được thứ gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, huyệŧ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hơi run rẩy, tiết ra ít nước xuân. Mặt Anh Hiền cũng đỏ bừng, núʍ ѵú cứng lên. Cô hơi nhổm người lên nhìn anh, ánh mắt còn ướŧ áŧ hơn cả phía dưới.
Cởi chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu kia ra, Phó Thành tách cửa động ra, nhìn phần thịt mềm đỏ hồng bên trong đang co rúm lại. Xung quanh huyệŧ lúc này đã ướŧ áŧ trơn trượt vì mới bị anh bắt nạt xong.
“Muốn rồi à?” Tay anh đè lên huyệŧ đang run rẩy không ngừng, lòng bàn tay thô ráp cọ qua cọ lại, hỏi cô với giọng khẳng định.
Nhịp tim Anh Hiền bỗng dưng đập nhanh hơn, nhướn mày nhìn anh: Phó Thành cũng sẽ có lúc nói ra mấy lời như thế này sao?
Cô vặn vẹo eo, hai chân mở rộng hơn, phô bày huyệŧ ra trước mặt anh, trả lời đầy khát vọng: “Muốn.”
“Muốn cái gì?” Anh lại hỏi, ngữ điệu vẫn vững vàng như trước, chỉ là giọng nói đã khàn đặc đi.
Anh Hiền chưa bao giờ thấy khát vọng như lúc này, anh còn chưa làm gì cả mà cô đã không ngừng chảy nước.
Cô nói: “Muốn anh liếm tôi, dùng đầu lưỡi khuấy đảo tôi, liếm tôi đến mức cao trào. Sau đó thì dùng ƈôи ŧɦịŧ làm tôi.” Cô hít sâu, cười quyến rũ hỏi tiếp: “Anh còn muốn nghe cái gì nữa?”
Đã đến nước này rồi thì anh muốn nghe cái gì cô cũng có thể nói ra được.
Hàng lông mày của Phó Thành khẽ giật giật, trong cổ họng như ngập tràn mùi máu tanh. Câu hỏi này đã xé toạc gương mặt giả vờ bình tĩnh của anh, cuối cùng thì anh muốn nghe cái gì?
Muốn nghe cô nói anh là lớn nhất, vì anh nên cô mới ướŧ áŧ dầm dề?