Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 42: Trộm



Phó Thành cảm thấy khá bất ngờ, cô rất ướŧ áŧ, qυầи ɭóŧ đã thấm ướt, toàn bộ âm hộ cũng đầy nước.

Cảm giác trơn trượt dưới bàn tay và tê dại trên lỗ tai đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ, anh cũng có chút không kiềm chế nổi nữa.

Nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể hôn môi.

Giường của nhà họ Từ làm từ ván gỗ, vách tường cũng mỏng, không che được âm thanh.

Anh Hiền biết anh đang sợ cái gì, cô cũng không có hứng thú biểu diễn phim cấm trực tiếp, bèn cắn lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Không cắm vào, chỉ dùng tay thôi, được không?”

Dứt lời, cô dùng mũi cọ nhẹ lên gương mặt anh.

Rất hiếm khi cô lưu luyến, và cũng chỉ khi ở trên giường cô mới làm như vậy, Phó Thành vừa yêu vừa hận, ngón tay vẫn quyết định động đậy, giữ lấy huyệŧ rồi xoa nắn.
Anh Hiền nức nở một tiếng, cắn môi lấp kín những tiếng rêи ɾỉ ở phía sau, cơ thể run rẩy, Phó Thành nhân cơ hội cắm một lóng tay vào.

Bên trong huyệt nhỏ càng ướŧ áŧ và nóng bỏng hơn, như đang đắm mình vào một hồ nước nóng, vừa cắm nhẹ ngón tay vào là có thể chảy nước ra. Nước xuân chảy dọc theo ngón tay của Phó Thành, tụ tập ở khe hở của ngón tay, đổ xuống lòng bàn tay.

Đầu lưỡi của anh cũng có tần suất giống như ngón tay, đồng thời đưa đẩy ở cả hai huyệt trên và dưới của cô.

Huyệt nhỏ rất nhanh đã thích ứng được ngón tay, dần dần thả lỏng ra, thành thạo mấp máy cuốn lấy ngón tay của anh.

Phó Thành biết cô đã chuẩn bị tốt, lại cắm ngón tay thứ hai vào.

Cửa động nhỏ hẹp bị căng ra trong nháy mắt, cắn chặt lấy thứ thô dài đang xâm lấn, không trừ một chút khe hở nào, kéo theo thịt non bên trong cũng bắt đầu co rút lại.
“Ưm!” Anh Hiền kêu rên thành tiếng, cũng may miệng bị anh lấp kín, âm thanh phát ra cũng không lớn.

Phó Thành không cho cô quá nhiều thời gian để thích ứng, đốt ngón tay cọ qua thịt non, chậm rãi đưa đẩy. Cửa động kẹp quá chặt, cũng phập phồng theo tiết tấu của ngón tay.

Anh Hiền không thể kêu cũng không thể động đậy, há to miệng biến khách thành chủ, ngậm lấy đầu lưỡi của Phó Thành liếʍ ʍúŧ, nuốt nước bọt của anh vào để giải ngứa.

Sức mút của cô rất nhẹ, giống như cào ngứa, Phó Thành cảm giác không đã nghiền, lại thích dáng vẻ đê mê của cô, lấy tay làm đao, bổ ra tầng tầng thịt non đang bao vây lấy anh.

Rõ ràng là chặt như vậy, mềm như vậy, nhưng dù cắm như thế nào cũng không hỏng.

Chờ khi cô hơi thả lỏng ra, ngón tay thứ ba cũng thử đâm thọc vào cửa động.
Cơ thể Anh Hiền liền cứng đờ, thở hổn hển nói: “Không được, ưʍ.. có thể sẽ rách mất.”

Phó Thành nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng nói: “Nếu đau, vậy tôi sẽ rút ra.”

Đêm tối nhuộm đen đôi mắt của anh, đồng tử nhạt màu xoáy sâu thành màu sắc nồng đậm.

Anh Hiền hô hấp dồn dập, rũ lông mi, cực kỳ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Hai ngón tay ở bên trong căng huyệt nhỏ ra, làm chuẩn bị cho ngón tay thứ ba tiến vào. Phó Thành không dám dùng sức quá mạnh, chà xát hồi lâu mà chỉ căng ra được một khe hở nhỏ tinh tế.

Phó Thành híp híp mắt, du͙ƈ vọиɠ thúc giục anh nảy sinh xấu xa, ba ngón tay đút hẳn vào bên trong, xoa đè điểm mẫn cảm, xoay tròn qua lại.

Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến đường đi run rẩy, thậm chí Anh Hiền cảm giác trực tràng của mình cũng co rụt lại. Cô cong người lên, nhíu chặt mày, khó nhịn mà thở dốc ngắn ngủi.
“Có thể chứ?” Phó Thành hỏi.

Anh Hiền không dám há miệng, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà thét chói tai ra tiếng, dùng nụ hôn để trả lời anh.

Ngón tay gian nan thọc vào rút ra, tốc độ chầm chậm, biên độ cũng nhỏ, nhưng vẫn cắm ra tiếng nước. Trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ. Nước xuân quá nhiều, mông của Anh Hiền cũng ướt đẫm.

Cả người cô run rẩy, mồ hôi đầm đìa, không bao lâu sau, cô co rút kẹp chặt tay Phó Thành, tiết ra một luồng chất lỏng lớn.

Phó Thành hôn lên gương mặt nóng bỏng của cô, rút tay ra, chỉ chừa một ngón tay tiếp tục vuốt ve trong huyệt nhỏ đang cao trào.

Có lẽ bởi vì áp lực, lại có lẽ vì tay anh, thời gian cao trào của lần này giằng co rất lâu.

Anh Hiền nhịp nhàng thở dốc, chờ đợi khi sương trắng trong đầu tan đi mới chậm rãi mở mắt ra.

Cô vuốt ve cánh tay đang ôm lấy đùi mình, xốc chăn lên, chui xuống dưới.

Quần huấn luyện dã ngoại vừa bị kéo xuống, vật lớn dữ tợn liền nhảy ra, Anh Hiền giữ lấy phần gốc của ƈôи ŧɦịŧ, há miệng ngậm lấy qυყ đầυ.

Hơi thở mãnh liệt khiến cô không tự chủ được mà nuốt nước bọt, đồng thời khoang miệng tiết ra một lượng lớn nước bọt, xối lên toàn bộ qυყ đầυ, sau đó cô lại liếm đi chất lỏng ở trên đó, nhằm giải khát cho yết hầu của chính mình.

Sau eo của Phó Thành tê dại, môi mỏng dùng sức mím chặt lại, lời từ chối cứ như vậy bị nuốt xuống.

Anh Hiền từ từ nuốt ƈôи ŧɦịŧ vào miệng, đầu lưỡi nhiệt tình liếʍ ɭáρ qua lại, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp phần gốc của ƈôи ŧɦịŧ, một bàn tay khác nắm lấy tinh hoàn thưởng thức.
Tuy rằng không nuốt vào toàn bộ, nhưng lại chăm sóc đến hết mọi ngóc ngách của ƈôи ŧɦịŧ.

Phó Thành bị cô làm cho chóp mũi đổ mồ hôi, thật sự không muốn quan tâm gì nữa mà đi vào. Cuối cùng khi cô mút vào càng sâu, lý trí lơi lỏng, anh thẳng lưng đẩy về phía trước.

Anh Hiền cuống quýt dùng đôi tay giữ lấy ƈôи ŧɦịŧ, nhưng mà kích cỡ đáng sợ đã chạm đến chỗ sâu trong khoang miệng, đâm cho cô khó chịu. Trong cảm giác khó chịu còn có một loại kích động thối nát, cùng với xúc động muốn tự hủy.

“Ưm…” Anh Hiền phát ra tiếng kêu rên như than khóc, nhưng thực tế cô đang rất hưng phấn.

“Xin lỗi.” Phó Thành thành thật xin lỗi cô, giọng nói khàn đến cực điểm, duỗi tay cắm vào tóc cô vuốt ve.

Cảm giác mềm nhẹ trên da đầu khiến Anh Hiền buông bỏ chống cự. Đầu lưỡi mềm mại liếʍ ʍúŧ mã mắt trong không gian hạn hẹp, sau khi nếm được vị mặn thì càng thêm hưng phấn mà nuốt xuống.
Cô vừa nuốt xuống thì lập tức có một lực hút đẩy lên, giống như muốn ép tϊиɦ ɖϊƈh͙ đi ra ngoài. Dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực hạn của kɦoáı ƈảʍ, Phó Thành ôm lấy đầu của Anh Hiền, rút ƈôи ŧɦịŧ ra một chút rồi lại đâm vào trong miệng cô, sau đó không hề yên lặng bất động nữa mà chậm rãi đưa đẩy.

Anh Hiền nuốt không kịp, nước miếng chảy ra dọc theo khóe miệng rớt xuống, bôi cho toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ sáng bóng trong suốt. Cô bắt lấy túi cầu của người đàn ông, theo tiết tấu của anh mà lôi kéo xoa bóp.

Phó Thành càng đẩy càng nhanh, qυყ đầυ cũng đâm càng lúc càng sâu. Anh Hiền biết bây giờ mình phát ra tiếng thì anh sẽ lập tức dừng lại, nhưng cô không muốn lên tiếng, càng ra sức xoa nắn tinh hoàn của anh.

Cùng với một tiếng rêи ɾỉ đầy kìm nén, đầu của Anh Hiền bị anh dùng sức ép xuống. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun vào trong miệng, từng luồng từng luồng chảy ra khỏi khóe miệng đỏ tươi.
Anh Hiền vội vàng khép môi lại, nuốt vào một phần nhỏ, dùng tay hứng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã chảy ra, đề phòng lại làm dơ khăn trải giường.

Cho đến khi ƈôи ŧɦịŧ có chút mềm hơn, cô mới cẩn thận liếm đi tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại, sau đó ngẩng đầu lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Thành mà dùng sức nuốt xuống.

Cô mở miệng cho anh xem khoang miệng sạch sẽ, sau đó cố ý hỏi: “Thích không?” Khóe mắt và đuôi lông mày đều là vẻ lẳиɠ ɭơ quyến rũ.

Trêu đùa anh.

Khiến cô bất ngờ ngoài ý muốn chính là, người đàn ông chăm chú nhìn cô, yết hầu khẽ động đậy vài cái, duỗi tay xoa miết môi cô, cất giọng khàn khàn nói:

“Thích.”

Trang 2 / 2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.