Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 49: Không phải người tốt.



Đầu Hạ Hạ ầm một tiếng, sau cơn kinh ngạc là tràn ngập tủi thân và không cam lòng.

Cô bé nhanh chóng thoát ra rồi khóa màn hình, cúi đầu yên lặng hồi lâu, định dùng lý trí đè cảm xúc lại, tiếp tục làm một em gái của chiến hữu thông minh hiểu chuyện.

Nhưng mà cô bé không cam lòng, quá không cam lòng.

Rõ ràng cô bé đã hỏi chị Tiểu Hiền, chính tai nghe cô phủi sạch quan hệ, cho nên mới yên tâm táo bạo tiếp tục thích anh. Thậm chí vào giờ phút này của ngày hôm nay, vẫn kéo cô bé ra làm bia đỡ đạn…

Chị Tiểu Hiền đang trêu đùa mình ư?

Cô bé cũng có thể nhìn ra sự không bình thường của anh Phó Thành đối với cô, sao chị Tiểu Hiền lại không biết cho được.

Sau khi giằng cho một hồi, không những cảm xúc không bình ổn, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, vành mắt đỏ bừng nhìn về phía Phó Thành: “Anh Phó Thành, chị Tiểu Hiền… chị ấy không tốt giống như vẻ bề ngoài đâu.”
Phó Thành nhíu mày nhìn cô bé, ánh mắt hơi nghi ngờ và lạnh nhạt. Anh vốn không định trả lời, niệm tình cô bé là em gái của Từ Thụy, không muốn sau này cô bé đi đường vòng, nên thành khẩn nói một câu: “Hạ Hạ, nói xấu sau lưng người khác không phải là thói quen tốt đâu.”

Bị người mình thích nói không tốt, dù lời nói có nhẹ cũng thành vết thương nặng.

Mũi Hạ Hạ cay cay, liều mạng chớp mắt mới kiềm chế được xúc động muốn rơi nước mắt, cổ nghẹn cứng lại nói: “Trước kia khi ở nhà em, em hỏi chị ấy có người thích hay chưa, chị ấy nói không có. Chính miệng chị ấy nói thế.”

Phó Thành không lên tiếng đáp lại.

Dưới con mắt Hạ Hạ, vẻ mặt của anh lạnh nhạt quá mức, giống như không muốn nói chuyện với cô bé.

“Anh Phó Thành, anh hãy tin em, những gì em nói đều là thật.”
Phó Thành yên lặng đứng dậy, đi tới bên cạnh cô bé, dưới đôi mắt mong đợi của cô bé, anh nói ra lời nói khiến hy vọng của cô bé nát tan.

“Anh đưa em về.”

Hạ Hạ ngạc nhiên.

Đây chính là ý muốn nói rằng anh không tin mình?

Cô bé không dám tin nhìn người đàn ông mà tim mình luôn nhung nhớ. Giờ phút này, sự tức giận khi không được tin tưởng thậm chí đã vượt qua nỗi đau thất tình.

Trong bầu không khí quỷ dị, Anh Hiền đẩy cửa đi vào.

“Để mọi người đợi lâu rồi, tôi…” Ngay sau đó cô phát hiện có điều không đúng, đứng yên nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Thành, trong lòng thầm thắc mắc.

Phó Thành nói: “Hạ Hạ không thoải mái, tôi đưa con bé về khách sạn trước.”

Cô bé không hề không thoải mái!

Người nói dối rõ ràng là chị ấy, tại sao anh Phó Thành lại không nghe!
Cảm xúc nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, Hạ Hạ phắt cái đứng dậy, chỉ tay về phía Anh Hiền, hỏi: “Chị Tiểu Hiền, chị hãy nói cho anh Phó Thành biết, lúc ở nhà em có phải em đã từng hỏi chị là chị có người thích hay chưa đúng không?”

Trong giọng nói của cô bé mang theo sự nức nở, giống như đang chất vấn, cũng giống như đang nhờ sự giúp đỡ.

Anh Hiền không biết đã xảy ra chuyện gì, cô liếc khuôn mặt lạnh băng của Phó Thành, bình tĩnh thừa nhận: “Ừ.”

“Vậy có phải chị trả lời em là không có không?”

“Ừ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Hạ như nhặt được vàng, xoay người lại tha thiết nhìn về phía Phó Thành.

Nhưng Phó Thành chỉ mím môi lại, giọng nói không mảy may dao động: “Để anh đưa em về trước, có chuyện gì đợi về rồi hẵng nói.”

Anh vẫn không tin mình!
Nước mắt đã tích tụ bên trong khóe mắt từ lâu cuối cùng cũng trào ra, Hạ Hạ chẳng thèm quan tâm mà thốt ra lời từ đáy lòng: “Anh Phó Thành, anh không biết đâu, chị ấy còn cổ vũ em nữa! Em nói với chị ấy rằng đợi đến khi em đỗ đại học Kinh Châu sẽ tỏ tình với anh, chị ấy còn bảo em hãy cố gắng lên, bảo em thi đậu sẽ đưa em đi đón gió. Anh Phó Thành, chị ấy không phải người tốt, chị ấy biết rất rõ… còn nói như thế. Chị ấy lấy sự chân thành của người khác ra làm trò cười!”

Ánh mắt chạm phải ví tiền màu hồng trên bàn, lúc trước vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ chán ghét bấy nhiêu. Hạ Hạ cầm ví tiền lên, vung tay ném về phía Anh Hiền: “Tôi không thèm đồ của chị!”


Một tiếng “bốp” vang lên, ví tiền mạnh mẽ đập lên quần áo Anh Hiền. Không quá đau, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc, Anh Hiền vô thức lui về phía sau nửa bước, lông mày cũng nhíu lại.
“Từ Hạ Hạ!” Phó Thành nghiêm nghị nói, một tay đè bả vai cô bé lại, sự lạnh lẽo trong đôi mắt ngưng tụ thành băng, không thèm để ý gì nữa, sự bao dung và mềm mỏng đối với em gái hoàn toàn biến mất.

Trong lòng Hạ Hạ càng đau hơn, hung hăng lau nước mắt, động tác dữ dội, cứ như đây vốn không phải là mặt của mình.

“Em ghét anh!” Cô bé gạt phắt tay Phó Thành đi, tông cửa xông ra.

Cửa gỗ lắc lư kẽo cà kẽo kẹt, cuốn theo một cơn gió lạnh thổi vào cổ Anh Hiền.

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến mức khiến người ta khó chịu. Anh Hiền không nhìn Phó Thành mà trở về chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng nói: “Mau đuổi theo đi, con bé thế này rất dễ bị người xấu để mắt tới.”

Cô bé còn nhỏ tuổi, dáng vẻ lệ rơi đầy mặt chắc chắn chính là mục tiêu sống.

Phó Thành nhíu mày thật chặt, vừa bước ra một bước thân thể lại cứng đờ, quay đầu nói: “Tôi đưa con bé về khách sạn xong sẽ quay lại.”
Anh Hiền: “Không cần, tôi gọi Kha Nhụy tới đón hoặc là tự mình bắt xe về cũng được.”

Phó Thành không hề cảm kích, trầm giọng lặp lại một lần: “Ở đây chờ tôi.”

Nói xong cũng đi mất, mạnh mẽ cưỡng ép không cho phép từ chối.

Anh Hiền mím môi.

Thật ra thì từ rất lâu trước đó, cô đã nhận ra được sự bá đạo ẩn giấu trong tính cách của anh, chỉ là hôm nay lần đầu tiên được lĩnh giáo thẳng thừng.

Bên ngoài phòng riêng, nhân viên phục vụ trẻ tuổi bưng một đĩa rau xào thập cẩm lúng túng đứng tại chỗ. Cô ấy vừa mới chuẩn bị mang thức ăn vào trong phòng thì thấy cô gái trẻ tuổi chạy tới như gió bão, cánh cửa không ngừng kẽo kẹt, suýt chút nữa đụng phải cô ấy làm đổ thức ăn. Rồi sau đó, người đàn ông cao lớn đẹp trai cũng đi.

Trong phòng yên tĩnh, cô nàng nhất thời không biết mình có nên đi vào hay không.
Chần chừ một hồi, vẫn đi vào.

Bên trong phòng ăn chỉ còn lại một người phụ nữ dịu dàng, nhìn thấy cô ấy thì mỉm cười một chút, không nhận ra có chút lộn xộn nào.

Cô ấy do dự hỏi: “Cô có muốn đóng gói không ạ?”

Ba người ở trong đã có hai người đi ra, nghĩ cũng biết bữa cơm này không ăn được nữa.

Người phụ nữ lại nói: “Không cần, ăn ở đây.”

Nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhưng khách nói vậy rồi thì cô ấy không nhiều lời, nhẹ chân nhẹ tay mang thức ăn lên, nói: “Mời cô thưởng thức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.