Lý trí nói cho anh biết hiện tại anh nên rời đi và đừng quay đầu nhìn lại, nhưng chân anh vẫn không nhúc nhích nổi.
Phó Thành quay người lại, chăm chú nhìn khuôn mặt cô, không nhìn những vết loang lổ trên người cô.
Đôi mắt của cô gần như luôn mang theo ý cười, rất dễ nhầm lẫn với sự dịu dàng mềm mại.
Anh Hiền nói: “Cô Phó không biết khi nào mới tỉnh dậy, cô ấy cần được chăm sóc cẩn thận hơn, thuê người chăm sóc sẽ thích hợp hơn so với bệnh viện.”
Phó Thành nhìn cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Từ đầu đến cuối cô không hề ép buộc anh, chẳng qua cũng chỉ đặt điều kiện để anh lựa chọn, nhưng cơ bản là anh không có sự lựa chọn nào khác.
Điều kiện là gì?
Nếu nói như vậy thì câu hỏi này vô nghĩa rồi.
Người phụ nữ cong môi, có vẻ như đang suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Lúc Từ Á Vi đánh anh thì anh nghĩ cái gì?”
“Cái gì?” Anh bị câu hỏi của cô làm cho ngơ ngác.
“Cuối năm ngoái, ở HongKong, cô ta đã tát vào mặt anh ở buổi đấu giá từ thiện của Lệ Quân. Lúc đó anh nghĩ gì?”
Thì ra hôm đó cô cũng có mặt ở đấy.
“Không nghĩ gì hết.” Phó Thành không hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì.
Anh Hiền nhìn chằm chằm anh hai giây, hào hứng hỏi: “Anh có coi thường cô ta không?”
Mày của người đàn ông nhanh chóng nhíu lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Đây là điều kiện của cô sao? Trả lời một vấn đề?”
Anh Hiền không nhịn được cười: “Anh Phó, anh có chút đánh giá cao bản thân mình rồi.”
Rõ ràng là mỉa mai nhưng từ miệng cô nói ra lại giống như chẳng có ác ý gì.
Sao cô lại không có ý xấu cho được.
Phó Thành khó chịu vì chứng mất trí nhớ của mình, lạnh lùng hỏi: “Vậy điều kiện là gì?”
Anh Hiền giả vờ suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi chưa nghĩ ra. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp người giúp cô Phó làm thủ tục chuyển viện, còn về điều kiện chờ tôi nghĩ kỹ rồi nói sau. Tôi còn có việc phải làm, không tiễn.” Nói xong, cô ngồi xuống cầm tập tài liệu lên đọc, coi anh như không khí.
Lúc đầu quả thật có chút cố ý, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị tài liệu thu hút, tập trung toàn bộ tâm trí, hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh rời đi.
Khi nhớ ra thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Nhìn xuống thì thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên áo sơ mi đã khô lại, áo sơ mi nhăn nhúm không khác gì một cái giẻ rách.
Anh Hiền vừa tức giận vừa buồn cười. Cô thân là kim chủ(*) ra tiền, còn không tức giận khi bị bắn vào mặt, anh thì tốt rồi, dáng vẻ một chút nhờ vả cũng không có.
(*) Kim chủ: Người giàu có, có thể lực đứng sau người khác.
Cô cởϊ áσ sơ mi, ném thẳng vào thùng rác rồi đi thẳng vào phòng nghỉ bên cạnh để tắm rửa.
Trong lúc đợi nước ấm, cô đưa tay sờ vào giữa hai chân thì cảm thấy bàn tay hơi dính dính.
Thực sự ướt rồi.
Cô không phải loại người quá khao khát, không đến mức nhìn thấy đàn ông tự an ủi cũng ướŧ áŧ thành như này. Nói có ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ với anh không bằng nói anh đã thành công trong việc khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chinh phục của cô.
Quyền lực quả nhiên là liều thuốc kíƈɦ ɖụƈ tốt nhất. Điều này đúng với đàn ông, cũng đúng với phụ nữ.
Anh Hiền liếm môi, lại đặt tay phải vào giữa hai chân, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn huyệŧ.
“Ưʍ.”
Không nghĩ đến cơ thể nhạy cảm như thế, rất nhanh đã đạt đến kɦoáı ƈảʍ.
Nước xuân bị nước nóng rửa trôi, không để lại một chút dấu vết.
–
Anh Hiền nói chưa nghĩ ra là thật sự chưa nghĩ ra, lúc đề nghị cũng chỉ bởi vì hứng thú dâng trào nhất thời mà thôi.
Chi phí chữa bệnh của Phó Chi đối với cô chỉ là một khoản tiền nhỏ, sắp xếp người đặt ở dưới mắt mình là an toàn nhất. Cho dù có một ngày Phó Chi tỉnh lại thì cô cũng có thể xử lý ngay lập tức.
Hơn nữa, Thẩm Đông Dương có năm, sáu, bảy, tám cô bạn gái không có nghĩa là cô cũng phải làm vậy. Cô không có lòng tin với lòng dạ của đàn ông.
Hai năm nay Tưởng Chấn đặc biệt chú ý đến cô, cô không dám nói là vì thực lực hay vì quan hệ của cô với Thẩm Đông Dương.
Vài ngày sau, dự án cải tạo sản nghiệp cũ của Kinh Châu cuối cùng đã được phê duyệt, Tưởng thị cũng đã ký kết thành công với chính quyền thành phố. Anh Hiền tập trung vào công việc, gần như quên mất Phó Thành.
Thành phố rất coi trọng công trình này, trước khi khởi công, thư kí Thành Ủy đã đến thực nghiệm kiểm tra công trình hai lần. Cũng không có gì lạ, nếu hoàn thành tốt thì đây sẽ là một thành tựu rực rỡ.
Công việc sửa chữa mấy thứ trước đây rất phức tạp, cần phải giải quyết với các bộ phận khác nhau. Với tư cách người được bổ nhiệm phụ trách dự án, ngoài công việc hàng ngày, Anh Hiền thỉnh thoảng phải lộ diện tiếp khách trong một số dịp.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Có người uống vài chén rượu đã bắt đầu đặt tay lên đùi cô.
“Nghe nói cô Tưởng tốt nghiệp Harvard năm 21 tuổi, thảo nào ngài Tưởng đem dự án lớn thế này cho cô. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Cô Tưởng xinh đẹp thế này, hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt mà kiếm ăn.”
Mặt Kha Nhụy lập tức tối sầm đi.
Anh Hiền mượn cớ rót trà, lặng lẽ đẩy bàn tay của người kia ra.
Kha Nhụy thông minh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ghé sát tai, nói dối là có một văn bản đang cần cô ký tên gấp, cả hai cứ như vậy mà trốn thoát.
Lên xe, Kha Nhụy tức giận đến nhe răng trợn mắt: “Tức chết tôi rồi. Sếp, ông ta điên rồi sao? Chỉ là một Phó cục trưởng mà cũng dám!”
Anh Hiền vẫn bình tĩnh: “Phó cục trưởng thì cũng có cách làm chúng ta khó chịu.”
Kha Nhụy hiểu, chẳng qua là tức không chịu nổi.
Không phải nói chỉ cần có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao, sao cô ấy lại cảm thấy Tưởng Anh Hiền còn mệt hơn mình gấp trăm lần thế nhỉ?