Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 50: Bạn gái nhỏ



Phó Thành quay lại sớm hơn so với dự tính của cô, trước sau cũng chỉ mất khoảng hai tiếng.

Anh đẩy cửa đi vào, cô đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

Anh Hiền thấy anh, chỉ hỏi: “Ăn cơm không?”

Phó Thành nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bàn ăn, im một lúc rồi hỏi: “Ăn xong rồi à?”

“Ừ.”

“Tôi đưa cô về.”

“Được.”

Anh Hiền đứng dậy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài, Phó Thành yên lặng đuổi theo.

Bánh kem không hao hụt miếng nào và ví tiền cô đơn nằm trên bàn ăn, túi đựng vẫn chưa bóc ra, chiếc nơ con bướm màu hồng to đùng trông có vẻ không hợp thời lắm.

Chiếc xe vụt qua dãy đèn neon song song hai bên, đi thẳng một mạch đến vành đai ba thì đột nhiên đứng lại, đèn đỏ ra hiệu dừng xe thi nhau bật lên.

Anh Hiền liếc nhìn thời gian, chín giờ bốn mươi lăm phút, chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, cũng không tính là chán.
Không biết trước mặt xảy ra chuyện gì, mười lăm phút vẫn không nhúc nhích, có người đi đường nổi giận, ra sức bóp còi. Một người như thế, những người khác cũng làm theo. Dù có thủy tinh ngăn cách, nhưng âm thanh kia cũng đủ khiến người ta bực bội.

Trong hoàn cảnh bức bối này, Phó Thành mở miệng: “Xin lỗi về chuyện hôm nay.”

Trẻ con cáu kỉnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc anh đuổi theo thì Hạ Hạ đã nguôi giận hơn nửa, nước mắt càng nhiều hơn vì mình xấu mặt.

Cô bé vừa khóc vừa phân bua, kể lại toàn bộ lịch trình kế hoạch trong mấy năm qua lại một lần.

Sự tình thành ra như vậy, chính cô bé cũng biết không hề đùa giỡn, còn rất mất tự nhiên.

Phó Thành lẳng lặng nghe xong, cũng rất nghiêm túc nói mình vẫn luôn coi cô bé như em gái, nếu như đã làm chuyện gì khiến cô bé hiểu lầm thì mong cô bé hãy tha thứ.
Anh càng dịu dàng, Hạ Hạ càng tuyệt vọng, chút may mắn cuối cùng cũng tan biến.

Lau rồi lau nước mắt, Hạ Hạ thuật lại tỉ mỉ đoạn đối thoại của mình và Anh Hiền cho anh nghe.

Anh Hiền quay đầu sang nhìn gò má anh, bị anh nhạy bén bắt được, tầm mắt chạm nhau hai giây, Anh Hiền cười cười quay đầu về.

“Không sao.”

Yên lặng trong chốc lát, Phó Thành nói tiếp: “Bố mẹ Từ Thụy đã ra đi từ sớm, hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ. Một nửa Từ Thụy coi Hạ Hạ như con gái mà chăm sóc, trên cơ bản cậu ấy sẽ nghĩ mọi biện pháp để thỏa mãn nguyện vọng của Hạ Hạ. Cho nên…”

Cho nên cái gì, anh chưa nói, dừng lại một chút rồi xin lỗi.

Anh Hiền biết.

Cô gái nhỏ có phải là công chúa hay không có liên quan đến tiền, nhưng cũng không phải là hoàn toàn liên quan, chủ yếu là phải xem người nhà có nguyện ý cưng chiều hay không. Hạ Hạ là người được người khác cưng chiều, khó tránh khỏi tính cách có hơi thẳng thắn.
Anh Hiền thở dài một hơi, thái độ cũng mềm xuống: “Phó Thành, anh không cần giải thích với tôi.”

Bên ngoài huyên náo hỗn loạn, trong buồng xe lại yên tĩnh. Cô hạ cửa xe xuống, không khí lạnh lẽo tràn vào, thổi cho cô rét run.

“Con bé nói không sai, tôi không phải là người tốt, tôi lấy sự chân thành của người khác ra để cười nhạo.” Anh Hiền thấp giọng cười, trên mặt không có chút tức giận nào, trái lại hơi tán thưởng: “Con bé rất thông minh, hẳn là có thể thuận lợi thi vào đại học Kinh Châu.”

Tay Phó Thành siết chặt tay lái.

Anh Hiền không chú ý, càng cười càng nhẹ hơn, ánh mắt tối lại như trêu đùa: “Tôi cảm thấy anh hẳn là nên nghe lời khuyên của bạn gái nhỏ của anh.”

“Pim…”

Âm thanh the thé chói tai, cắt ngang lời nói của cô.

Anh Hiền còn chưa kịp hoàn hồn từ trong âm thanh chói tai đó, người đã đập vào lưng ghế dựa.
Cô không biết tại sao Phó Thành có thể làm được một việc như vậy, từ trong dòng xe chật chội tắc nghẽn tách hẳn ra ngoài, bỏ lại tiếng mắng chửi và tiếng còi sau lưng, rời khỏi đường vành đai, tăng tốc chạy thẳng một đường rồi đỗ lại trong một con hẻm nhỏ không tên.

Vẻn vẹn chỉ có một ngọn đèn đường chưa được sửa lại, phát ra âm thanh tí tách của dòng điện, vài giây lại chớp một cái, rất bất ổn.

Ánh sáng lúc sáng lúc tối, còn không bằng tối hẳn hoàn toàn.

Anh Hiền không thấy rõ vẻ mặt của Phó Thành, nhưng có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh: “Tưởng Anh Hiền, tôi để cho em chơi, không có nghĩa là em có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Cảm xúc áp chế đã lâu hoàn toàn bùng nổ, đó là khi anh nghe Hạ Hạ nói Anh Hiền cổ vũ cô bé, sự tức giận phun trào ngay lúc ấy.
Anh cố gắng áp chế.

Sau đó thì sao?

Cô kêu anh nghe lời “bạn gái nhỏ”.

Mí mắt Anh Hiền giật giật, ý thức được sự nguy hiểm chuẩn bị ập đến, đang định mở miệng thì bên tai nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Là âm thanh anh cởi thắt lưng ra.

Cô chưa kịp nói gì, thân thể Phó Thành đã áp tới. Anh thậm chí không cần nhìn cũng có thể vững vàng bắt được bàn tay đang tính cởi dây an toàn ra, một tay khác vòng qua gáy cô.

“Em chơi cho đã rồi lại tùy tiện tìm một người nhét vào trong ngực tôi? Em coi tôi là cái gì? Có phải em cảm thấy chỉ cần cho tôi một người phụ nữ, là tôi sẽ nhào tới như con chó không?”

Ở sâu trong lòng cô, anh chính là hình tượng hèn hạ như thế.

Trách ai? Trách bản thân anh.

Ai bảo anh hèn hạ như vậy, vẫn luôn bị cô chơi đùa.

Anh sát lại rất gần, chóp mũi gần như chạm vào mặt cô. Trong đôi mắt nhạt màu hiện lên sự sắc bén và hung dữ mà cô chưa bao giờ thấy, khiến Anh Hiền bối rối.
Cô lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người.

Nếu như anh muốn, cô ở trong tay anh chỉ yếu ớt như thủy tinh, không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Tim đập thịch thịch thịch không ngừng, dường như Anh Hiền có thể nghe thấy âm thanh dòng máu mình đang chảy.

Cô giãy giụa một chút, vẫn không nhúc nhích được, vì thế nói: “Tôi biết anh không phải loại người như vậy.”

Loại người như vậy? Ngay cả bản thân cô cũng không nói rõ ràng, nhưng không phải giống như bây giờ.

Cơ bắp căng chặt của Phó Thành bỗng nhiên chấn động, môi hơi nhếch lên, sự trào phúng lạnh lẽo gào thét ập tới: “Em hiểu tôi quá nhỉ?”

Anh Hiền không sao thở được, sự thấp thỏm vươn đến đỉnh điểm, biến thành kích động muốn lấy mạng đổi mạng.

Cô đối diện với ánh mắt của anh, thấp giọng thì thầm: “Đúng vậy, rất hiểu. Tôi rất rõ ràng anh đang tức giận điều gì, cũng biết anh muốn cái gì.”
Phó Thành nín thở chờ đợi cô nói tiếp.

Trong đôi mắt anh có một ngọn lửa, thẳng thắn và sáng rực, Anh Hiền không dám nhìn thẳng, nhưng cô cưỡng ép mình phải đối diện, dùng một giọng lạnh nhạt nhất nói: “Anh muốn làm tôi.”

Bàn tay sau cổ căng chặt, siết đau cô.

“Anh rất không cam lòng, phải không? Không sao, chuyện này rất dễ giải quyết. Phó Thành, hôm nay tôi cho anh chơi, anh cứ tùy tiện chơi đi.”

Ánh mắt Phó Thành chấn động kịch liệt, con ngươi đột nhiên co rút lại, co đến mức không thể nhìn ra biểu cảm gì.

Từ một phương diện nào đó mà suy nghĩ, đúng thật cô rất hiểu anh, biết làm như thế nào để hoàn toàn chọc giận anh.

Cô dùng từ ngữ nhẹ nhàng và thô bỉ nhất để chà đạp sự chân thành giấu kín nhất của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.