Lúc Anh Hiền choàng mở mắt, Phó Thành đã rời đi.
Cô cũng không để ý quá nhiều, xoay người xuống giường, bắt đầu hành trình của một ngày.
Niềm vui sở dĩ được gọi là niềm vui, chẳng qua bởi vì nó là gia vị bên ngoài của cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Lúc xế chiều tối thứ Sáu, khi cô đang chuẩn bị tan làm đúng giờ, Kha Nhụy gõ cửa đi vào thông báo: “Sếp, trợ lý Trần vừa gọi điện đến bảo đêm nay chủ tịch và phu nhân có việc đột xuất, hủy bỏ bữa tối.”
“Được, tôi biết rồi.”
Buổi tối thứ Sáu hàng tuần là bữa cơm cố định của gia đình do Tưởng Chấn đặt ra, không có chuyện gì đặc biệt thì tất cả mọi người đều phải có mặt. Nhìn thì hòa thuận vui vẻ, nhưng thật ra chỉ có một mình Tưởng Chấn thích thú mà thôi, những người khác đều là hồ ly giả ngu giả cười.
Đặt mông trở lại chỗ ngồi, Anh Hiền tiếp tục xem tài liệu. Hơn mười giờ, di động vang lên, là Trần Phong gọi facetime tới.
Cô ấn trả lời, bất giác mỉm cười nói: “Mẹ.”
Trần Phong cũng cười: “Anh Hiền, vẫn còn tăng ca ở công ty sao?”
“Có chút việc vẫn chưa làm xong ạ.”
“Dạo này thế nào rồi, công việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi ạ.” Anh Hiền tiện thể nói đến chuyện khu công nghiệp, Trần Phong nói ra một số đề xuất, hai người cứ thế nói chuyện hơn nửa tiếng.
Nói chuyện công việc xong, Trần Phong hỏi: “Ông ấy thế nào rồi?”
Anh Hiền biết ông ấy là chỉ ai, tự giác nói: “Bố khá tốt, các chỉ tiêu kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm đều ổn định, chỉ là lượng cholesterol hơi cao một chút thôi.”
Trần Phong “ừm” một tiếng, nói: “Con cũng không nên quá chăm chăm vào công việc, làm tốt không bằng khéo léo mà làm, con phải cho ông ấy biết sự vất vả của con. Lớn tuổi rồi, sẽ thích con gái ‘áo bông’ nhỏ của mình gần gũi vây quanh. Ở mặt này con cần quan tâm hơn một chút, đừng để người khác lợi dụng chui vào chỗ trống. Ông ấy đúng là càng sống càng thụt lùi, lúc trước tốt xấu gì vẫn là một ảnh hậu, hiện tại người này…”
Anh Hiền im lặng lắng nghe.
Trần Phong tiếp tục hỏi: “Con với Đông Dương thế nào rồi? Những chuyện của cậu ta mẹ ở đây cũng có nghe nói phong phanh. Con cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, đừng quên vì sao Anh Kiến lại rơi vào tình trạng ngày hôm nay.”
Anh Hiền nói: “Con hiểu rồi.”
Tưởng Anh Kiến là con trai cả, có đủ bằng cấp, thực lực không tệ, lớn hơn cô mười mấy tuổi, lẽ ra sẽ là người thừa kế không ai có thể thay thế. Nhưng anh ta lại phạm phải sai lầm ở trong chuyện kết hôn, một hai nhất quyết muốn cưới một diễn viên nhỏ có danh tiếng không tốt vào cửa. Tưởng Chấn tức giận đến nỗi không thèm xuất hiện ở hôn lễ.
Hai cha con náo loạn ầm ĩ, kết quả là ở trong công ty Tưởng Anh Kiến dần dần bị đẩy ra. Nguyên nhân chính vì thế nên cô mới có cơ hội.
Nhớ tới quá khứ, Trần Phong nói: “Đâu chỉ Anh Kiến, lúc đầu mẹ cũng thế, tuổi trẻ kiêu ngạo, cuối cùng thì sao, không đâu lại làm áo cưới(*) cho người ta. Những chuyện này đều là vết xe đổ, con phải rút kinh nghiệm.”
(*) Làm áo cưới cho người ta: Chỉ những người bỏ ra công sức mà cuối cùng lại thành làm nền cho người khác nổi bật.
“Mẹ, con biết mà.”
Nhận được câu trả lời khẳng định,Trần Phong mới bớt khó chịu, “Anh Tề đâu, đang bận chuyện gì thế?”
Anh Hiền không muốn nhắc đến chuyện của cậu ta và Lục Hiên, qua quýt đáp: “Gần đây con không gặp nó.”
Trần Phong thấy cô trả lời qua loa, thở dài nói: “Anh Hiền, nó mới là em trai ruột của con.”
Tắt điện thoại, Anh Hiền cảm thấy rất mệt mỏi. Cô ngửa đầu dựa vào thành ghế, nhìn trần nhà trắng tinh một lúc lâu, thở dài một hơi, rồi vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Anh Tề.
“Alo?” Ở bên kia cực kỳ ầm ĩ, một giọng nam xa lạ hét lên.
Anh Hiền nhíu mày, “Cậu là ai?”
“Cô quan tâm tôi là ai làm gì, cô là ai?” Nói chuyện còn líu lưỡi, xem ra đã say quá rồi.
Lông mày Anh Hiền càng nhíu chặt: “Tưởng Anh Hiền. Chị gái Anh Tề, nó có ở đấy không?”
Mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, giọng nói của người kia vừa bực bội vừa văng vẳng: “Đệch, là chị của Anh Tề. Không phải nó bảo không cho chị nó biết sao?” Tất nhiên không phải đang nói chuyện với cô.
“Hình như đúng là thế, nhanh chóng tắt đi, tắt đi.”
Một giây tiếp theo, đúng thật là điện thoại bị cắt đứt.
Môi Anh Hiền mím lại, bấm vào vòng bạn bè của Anh Tề, nhưng bên trong trống không. Vốn dĩ sự việc sẽ kết thúc ở đây, nhưng hôm nay không biết cô lại bị làm sao, ngực nghẹn một ngọn lửa tức giận không biết tên, cần khẩn trương xả ra ngoài, vì thế cô đứng lên đi ra khỏi văn phòng, đến trước mặt Kha Nhụy, hỏi: “Kha Nhụy, cô có Wechat của Anh Tề không?”
Kha Nhụy có chút ngơ ngác, “Có, năm trước ở sinh nhật của chủ tịch có thêm, nhưng từ đó tới nay cũng không liên hệ.”
“Ừm, cô mở vòng bạn bè của nó xem nào.”
Kha Nhụy làm theo, sau đó đưa điện thoại di động đến trước mặt cô. Bên trong có không ít nội dung, bản tin mới nhất đúng là đêm nay, mấy người hẹn Anh Tề lên núi thử xe mới, sau khi kết thúc lại cùng nhau đi uống rượu. Dưới ảnh chụp còn gắn vị trí, một quán bar tên là Thanh Tú.
Trong nhất thời, Anh Hiền không thể nói rõ mình thất vọng nặng nề với điểm nào của em trai mình: Là cùng mấy đứa bạn vớ vẩn hay lêu lổng chặn cô, hay là nhớ chặn cô nhưng lại quên không chặn Kha Nhụy?
Mở chỉ đường ra, tìm địa chỉ cụ thể, Anh Hiền tự mình lái xe đi.
Ở cửa của quán bar, cô bảo mình là bạn của Anh Tề, nhân viên bảo vệ không rõ là đã xảy ra chuyện gì, báo cho phòng VIP bảo có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đến tìm người.