(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Lam Chỉ đoán rằng có lẽ cách hoạt động của hệ thống hơi thụ động, chỉ có thể dựa vào góc nhìn của nam chính để viết chương mới.
Mục đích thực sự của nó là quan sát những chuyện thật sự xảy ra ở thế giới trong truyện.
Nói cách khác, tuy rằng hệ thống thao túng người khác nhưng nó chỉ có thể dựa vào những chương truyện mới đăng để biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngoài ra, hệ thống tự động đăng tải truyện để được mọi chi tiết trong thế giới truyện được viết ra một cách khách quan, toàn cảnh nhất, tránh việc tác giả sửa truyện.
Mọi chức năng hậu kỳ của tác giả đều bị hệ thống vô hiệu hóa.
Dù các chương đã đăng đều được lưu trữ trong hòm bản thảo theo đúng quy định của web nhưng Lam Chỉ không tài nào sửa được mấy chương đó, cũng không đăng được chương mới.
Suy ra, vấn đề nằm ở chức năng tự động đăng tải.
Một khi đã đăng chương mới lên web, dù có là tác giả thì cũng không có quyền sửa chương đó, khiến cho mọi sự cố trong truyện thường rất khó giải quyết.
Có điều, cái mà hệ thống gọi là "chết" kia tức là nhân vật trong sách chết.
Sau khi nhân vật chết, tác giả vẫn được đưa trở về thế giới ban đầu nên thật ra không nguy hiểm lắm.
Nhưng Lam Chỉ cậu ở thế giới kia chết thật rồi, không về được nữa.
Cậu mà mất mạng trong truyện cũng tương đương với việc hồn phi phách tán.
Vì vậy, Lam Chỉ bắt buộc phải tìm cách thoát khỏi hệ thống, để hệ thống không kiểm soát thế giới này nữa.
Eo biển Trầm Cốt nằm ở phía nam, khí hậu ẩm ướt quanh năm.
Dù đang là mùa đông, núi rừng nơi đây vẫn xanh biếc khỏe mạnh, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Lam Chỉ dẫn Giản Thương đến đây với một tâm trạng thả lỏng, khiến cho cả người cũng tươi tỉnh hơn trước nhiều.
Lam Chỉ có cảm giác như đang cùng Giản Thương đi ngắm núi ngắm sông vậy.
Hồi còn bị giam chân trong phái Bắc Hành, mỗi giây mỗi phút, Lam Chỉ đều phải cẩn thận từng đường đi nước bước của mình.
Sau đó là chuỗi ngày bị hệ thống hành cho ra bã, lao tâm khổ tứ tìm cách chống đỡ.
Tính ra, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Lam Chỉ thoải mái như thế.
Giản Thương sáng ra vẫn bình thường, không có vấn đề gì.
Chỉ đến khi đêm xuống hắn mới bứt rứt tay chân vì chỉ được sờ mó mà không được "ăn" Lam Chỉ.
Thói đời xưa giờ vẫn thế, cái gì càng cấm lại càng ngon.
Trong mắt Giản Thương, Lam Chỉ bây giờ không khác gì một cục bông thơm phức.
Nếu để hắn chung chăn chung gối với Lam Chỉ, chắc chắn hắn sẽ thao thức vì nghĩ tới thân thể đẹp như ngọc tạc dưới mấy lớp vải rườm rà kia.
Giản Thương bây giờ như một đứa nhóc yêu sớm vậy.
Dù biết chuyện đó là không nên cũng không được phép làm, nhưng hắn càng ngày càng khát khao được đụng chạm Lam Chỉ nhiều hơn.
Lam Chỉ vô tình phát hiện ra dạo này Giản Thương không ngủ chung với mình nữa.
Lam công tử trời sinh với cái đầu đất vô địch thiên hạ cảm thán, chỗ ngủ rộng rãi thông thoáng ghê, được đấy.
Thế là hai người nghỉ chân trong rừng được một, hai ngày rồi.
Một sớm nọ, khi Lam Chỉ mới mơ màng vươn vai bước ra từ trong hang, Giản Thương đã lại gần rỉ tai cậu mấy câu.
Lam Chỉ vừa nghe xong, nỗi căm hờn dồn nén bấy lâu đã phá kén chui ra.
Cậu ép bản thân mình bình tĩnh lại, lạnh nhạt đáp: "Ta biết rồi".
Lam Chỉ ngẩng lên nhìn Giản Thương.
Kể từ ngày hắn bị đám người kia ép dùng Bát Phong Trận giết Trì Túc, đến tận bây giờ, lượng tu vi đó vẫn còn chưa được chuyển hóa hết.
Mấy mao mạch màu đen vẫn còn ẩn hiện trên cổ hắn.
Lam Chỉ vuốt nhẹ chúng một cái rồi lập tức rụt tay về.
Cậu bảo Giản Thương: "Mình đi thôi".
Ngay khi hai người vừa biến mất, tán cây cách đó không xa chợt khẽ rung lên.
Giữa nơi hoang vu này, một kẻ chợt hiện ra với khuôn mặt già nua khắc khổ, nhìn về phía hang động mà Lam Chỉ mới rời khỏi.
Ông ta mím đôi môi run rẩy, tiếp tục tàng hình bám theo hai người.
Tầm Diệp, Tầm Diệp của cha...!Mười tháng rồi, liệu con còn sống không?
Dạo này, Vạn trưởng lão khá chật vật.
Trì Túc chết đi, để lại một cục diện rối rắm vô cùng.
Vạn Thành Bân không những phải lo hậu sự cho lão mà còn phải mời mấy trưởng lão quanh năm bế quan ra để thống nhất xem ai là tân chưởng môn.
Có tận bảy, tám đệ tử thiệt mạng và hàng chục đệ tử khác bị thương sau trận chiến với Trì Túc.
Thảm án này xảy ra do chính chưởng môn làm trái môn quy, biến Bắc Hành phái thành trò cười trong mắt bàn dân thiên hạ.
Không những thế, ông ta còn chưa tìm được đứa con trai cưng Vạn Tầm Diệp của mình nữa.
Một thời gian trước, Lý Phong báo cho Vạn Thành Bân rằng hình như Lam Chỉ đang ở phía nam.
Lão ngỏ ý mời Vạn Thành Bân thám thính cùng mình.
Vạn trưởng lão vừa nhận được tin bèn bàn giao hết công vụ trong phái cho Tống trưởng lão rồi lập tức đi gặp Lý Phong.
Sau cái chết của đứa con trai Lý Du, Lý Phong vẫn luôn ôm oán niệm với Lam Chỉ.
Chỉ khi nào Lam Chỉ chết, lão mới có thể để quá khứ ngủ yên.
Họ chia thành hai đường tìm kiếm Lam Chỉ.
Song, khi Lý Phong vẫn chưa tìm được một góc áo của cậu, Vạn trưởng lão lại năm lần bảy lượt chạm mặt Giản Thương và Lam Chỉ.
Vạn trưởng lão tàng hình đi theo, lạnh lùng nhìn Lam Chỉ nắm tay Giản Thương đang ung dung rảo bước đằng xa.
Rốt cục bọn nó tới đây vì công chuyện hay là để đi chơi vậy?
Đúng vậy, Lam Chỉ đang ngắm cảnh đấy.
Thỉnh thoảng cậu lại quay sang đùa giỡn với Giản Thương, về cơ bản chẳng phát hiện ra Vạn Thành Bân đang rình mò sau lưng.
Vạn Thành Bân bám theo họ suốt hai ngày trời.
Ông ta lo cho Vạn Tầm Diệp, sao có thể chịu nổi cảnh Lam Chỉ thong dong thế được? Ông ta chỉ muốn trói Lam Chỉ lại, tra khảo xong thì băm vằm ra trăm mảnh.
Ban đầu, Vạn Thành Bân có hơi hối hận vì để Lam Chỉ chết.
Ông ta cũng từng cho rằng Lam Chỉ vô can, nhưng đến giờ, suy nghĩ ấy đã biến mất không còn tăm hơi.
Dù Vạn Thành Bân còn chưa biết con mình sống chết ra sao nhưng ông ta tin rằng chỉ cần ông ta tìm được thằng bé, Lam Chỉ và thứ ma công tà đạo kia có thần thông quảng đại bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thoát khỏi truy sát của cả Bắc Bộ đại lục này được.
Trong rừng thẳm, bóng Lam Chỉ lập lòe, lại thêm cây rừng rậm rạp xòe tán che khuất tầm mắt, khiến thân ảnh cậu cứ lúc ẩn lúc hiện.
Vạn trưởng lão nhanh chân đuổi theo.
Ông ta vừa vạch đám cành cây chắn đường ra thì đã bị không gian thoáng đãng ập vào mắt.
Một gốc cổ thụ chọc trời đứng sừng sững giữa thảm cỏ xanh um, đang xòa tán xuống mặt đất.
Lam Chỉ im lặng đứng bên cạnh cây cổ thụ kia.
Trên cây là một cậu trai gầy yếu chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang bị trói.
Dưới chân cậu là một chú gấu mèo nho nhỏ.
Hai chi trước của chú ôm chặt lấy chân cậu trai kia như thể đang trấn an nó.
Vạn trưởng lão kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Tầm Diệp con ơi!"
Vừa dứt lời, chợt có một giọng nam vang lên bên tai ông ta: "Vạn trưởng lão, gượm đã".
Vạn Thành Bân giật thót.
Với tu vi Nhật giai đỉnh phong của mình mà ông ta lại không phát hiện ra chỗ này còn có một người nữa ư? Ông ta quay ngoắt lại, không ngờ rằng đó lại là Giản Thương.
Hắn chỉ đứng cách Vạn Thành Bân vài bước, lạnh lùng ra lệnh: "Mời Vạn trưởng lão giải thuật tàng hình.
Lam sư huynh muốn hàn huyên với ngươi đấy".
Vạn Thành Bân chợt thấy khó thở.
Thế mà Giản Thương có thể nhìn thấu thuật tàng hình của mình ư? Tu vi của nó thâm sâu đến mức nào rồi? Nỗi sợ vô hình bủa vây Vạn Thành Bân.
Mới có mấy tháng ngắn ngủi, sao Giản Thương có thể mạnh lên nhanh thế được? Tuy nhiên, dù Vạn Thành Bân có kinh ngạc song ông ta cũng đã thấy đủ thứ chuyện trên đời, biểu cảm trên mặt lập tức bị ông giấu đi.
Ông ta giờ chỉ là một lão già trông có vẻ đạo mạo nhưng mặt mày lại lộ rõ vẻ tiều tụy.
Thời gian qua, Vạn Thành Bân dã gầy đi trông thấy.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới mở lời: "Lam Chỉ, mày thả Tầm Diệp ra đi.
Thằng bé không có tội tình gì hết".
Lam Chỉ nghe vậy thì mặt càng vô cảm hơn, ánh mắt cũng lạnh hơn nhiều.
Cậu lạnh nhạt bảo: "Cũng được.
Thế thì mời Vạn trưởng lão tự sát".
Vạn Thành Bân á khẩu, đuôi mắt giật giật.
Lam Chỉ ung dung nói tiếp: "Vạn trưởng lão nghe rõ chưa nhỉ? Ngươi tự sát rồi, ta ắt thả Tầm Diệp của ngươi ra.
Không thì ngươi tự phế tu vi của mình cũng được? Ta đảm bảo sẽ trả một Tầm Diệp bình yên vô sự về cho ngươi.
Ngươi cứ thoải mái chọn, hoặc ngươi chết, hoặc con ngươi chết, thế thôi".
Vạn trưởng lão chỉ cười nhạt: "Này, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu.
Một thân mày mang bao tội vạ bất nhân bất nghĩa, mày tưởng ta chết là hết chuyện à? Mày nghĩ Bắc Bộ đại lục này chịu chứa chấp một đứa như mày chắc?"
Vốn Lam Chỉ cũng chẳng muốn già mồm cãi láo với ông ta nên cậu chỉ kề sát Hoành Ương bên cổ Tầm Diệp rồi hỏi lại: "Sao? Có tự sát không? Hay để ta giết nó?"
Thiếu niên gầy yếu bị trói nơi gốc cây sợ sệt rên khẽ.
Gấu mèo nhỏ thấy vậy thì vội ôm lấy chân nó, an ủi nó cho đỡ sợ.
Vạn trưởng lão tái mặt.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ý Lam Chỉ rồi.
Ngày ấy, hành động ép Giản Thương dùng Bát Phong Trận của ông ta không khác gì muốn Lam Chỉ chết.
Vậy nên hôm nay Lam Chỉ mới làm thế này, để ông ta nếm mùi bị người ta dồn vào chỗ chết.
Suy cho cùng cũng là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Tên này nghiêm túc đến thế ư?
Lam Chỉ rạch một vết thật nông trên cổ Vạn Tầm Diệp, vừa đủ để máu tươi bật ra.
Vạn trưởng lão sợ quýnh lên: "Đừng giết nó!!".
Nhìn đứa con trai nhỏ của mình, lòng Vạn Thành Bân đau như dao cắt.
Ông ta run rẩy nhấc tay lên, từ từ đặt lên khí hải.
Lam Chỉ yên lặng dõi theo, ra lệnh: "Làm đi".
Tầm Diệp nức nở rền rĩ, chẳng nói được lời nào.
Nghe tiếng nó nghẹn ngào gọi "cha ơi", Vạn Thành Bân giương đôi mắt đẫm nước lên nhìn con mình.
Rồi, ông ta đè tay lên khí hải, tàn nhẫn ấn mạnh một cái.
Ngay tức thì, một loạt tiếng rắc rắc vang lên.
Cánh tay phải của Vạn Thành Bân rũ xuống, truyền đến cơn đau buốt thấu tận xương tủy.
Vạn Thành Bân thở không ra hơi.
Trán ông ta mướt mải mồ hôi.
Khi nãy, suýt nữa thì ông ta phá tan khí hải của mình.
Lam Chỉ thả Hoành Ương xuống, hời hợt mỉa mai: "Vạn trưởng lão đúng là nói sao làm vậy, nhỉ? Tình thương ngài dành cho Tầm Diệp đúng là khiến người ta phục sát đất đấy".
Vạn trưởng lão không đáp mà chỉ gục đầu khóc.
Lam Chỉ cởi trói cho Vạn Tầm Diệp rồi đẩy nó về phía trước.
Cậu nói: "Hôm nay, ta để hai cha con các ngươi rời khỏi đây vì muốn ngươi nhớ một điều rằng từ giờ trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được quấy rầy ai.
Nếu không, ta không chỉ giết thằng con trai cưng Tầm Diệp của ngươi đâu, mà còn tru diệt cả mấy trăm mạng nhà họ Vạn luôn đấy".
Vạn Thành Bân dùng tay trái không bị thương của mình nắm lấy tay Vạn Tầm Diệp, im lặng dắt con đi.
Vừa đi được vài bước, ông ta bỗng quay lại, cười lạnh nói với Lam Chỉ: "Lam Chỉ à, dù sau này ta với mày không dính dáng gì đến nhau nữa thì sao? Mày cho rằng những người khác trong Bắc Hành phái sẽ để yên cho mày à? Còn Lý Phong, mày tưởng lão ta sẽ bỏ qua mối thù giết con ư? Ta thấy, ước mơ được có một gia đình ấm êm của mày nó hão huyền lắm".
Lam Chỉ chỉ đứng im đó, không trả lời Vạn Thành Bân.
Vạn Tầm Diệp nghẹn ngào, không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Hai cha con dìu nhau đi mất.
Thấy Lam Chỉ vẫn đứng im như trời trồng, gấu mèo nhỏ vội lon ton chạy lại ôm lấy chân cậu.
Giản Thương cũng bước tới bên Lam Chỉ, yên lặng một chốc rồi bảo cậu: "Bây giờ Bắc Hành phái vẫn chưa vực dậy được, khéo khi ba, năm năm nữa cũng chẳng động tới chúng ta được đâu sư huynh ạ.
Những môn phái khác thì thường không vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác nên không cần lo.
Về phần Lý Phong, lão đâu còn là đối thủ của em nữa đâu sư huynh? Lão mà mò đến, em đảm bảo sẽ không để lão ta yên".
Giản Thương chưa quên nhát kiếm chí mạng năm ấy mà Lý Phong "ban tặng" cho Lam Chỉ.
Nếu Lý Phong biết điều để yên cho họ, hắn cũng sẽ không chủ động gây sự với lão.
Ngược lại, chỉ cần lão bén mảng tới gần, chắc chắn hắn sẽ không để lão toàn mạng mà về.
Lam Chỉ cũng cười, gật đầu bảo: "Ừ, đúng nhỉ".
Tuy rằng nói nghe đơn giản nhưng vụ này vẫn phải điều tra rõ ràng, bởi nó liên lụy đến quá nhiều người.
Chẳng lẽ một mình cậu phải ôm hết tiếng oan hay sao? Rồi mai mốt, Bắc Bộ đại lục cứ gặp âm mưu gì là lại lôi đầu cậu ra gánh tội hả? Thế thì ai mà sống nổi?
Tạm thời, người ngoài vẫn chưa biết Lam Chỉ và Giản Thương đang ở ẩn trong Vô Nhân cốc.
Chưa kể, Lam Chỉ còn có cách giấu Vô Nhân cốc khỏi tai mắt thế gian.
Chờ năm, mười năm nữa, khi cậu với Giản Thương rời khỏi Vô Nhân cốc, còn ai đủ mạnh dám đương đầu với họ nữa không?
Lam Chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi chợt quay sang bảo Giản Thương: "Chúng ta phải cứu Bạch Phong Dương"..