(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Thấy Lam Chỉ khựng lại, Giản Thương chậm rãi bước tới bên cậu, hỏi: "Có phải huynh lại nghĩ ra chuyện gì rồi không?"
"Em có biết người ta dùng ngọc Trường Sinh làm gì không?", Lam Chỉ bày ra vẻ cao thâm khó dò mà hỏi ngược.
Giản Thương chưa kịp trả lời, Lam Chỉ đã nói tiếp: "Để giữ cho thi thể không bị phân hủy.
Miếng ngọc này là miếng ngọc Trường Sinh nằm trong miệng ta trong suốt thời gian ta chết đi".
Giản Thương cúi đầu trầm ngâm một chốc rồi mắt hắn sáng bừng lên: "Người trộm xác huynh mang đi chôn cất chính là Tề Mộ Nhiên!"
Ngoại trừ Giản Thương, ai là người sẽ cố gắng hết sức để xác Lam Chỉ không bị phân hủy nữa đây? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là kẻ này cũng giống A Sinh, cũng chờ một ngày "Lam Chỉ" sống lại.
Lam Chỉ đứng bật dậy: "Em dọn hành lý đi.
Chúng ta phải đi tìm Mặc Ly và Lam Lăng".
Đến tận bây giờ, Lam Chỉ vẫn chưa hiểu cách thức giết người của Tề Mộ Nhiên.
Cậu luôn có linh cảm rằng số 4 mà Lam Lăng để lại tại hiện trường kia rất quan trọng.
Thế nhưng, Lam Chỉ nghĩ nát óc cũng không ra con số đó có ý nghĩa gì.
Lúc bấy giờ, Lam Lăng đang phụ cậu thử mấy loại đan hiếm.
Loại đan thứ tư trong đó chỉ là một loại đan giúp an thần tĩnh khí, không có gì đặc biệt cả.
"Mặc Ly với Lam Lăng giờ đang ở đâu ạ?", Giản Thương vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Lam Chỉ liếc Giản Thương, bảo: "Ở chỗ xưa giờ vẫn ở thôi.
Mặc Ly đang tìm cách giúp Lam Lăng khôi phục ký ức".
Mặc Ly vốn là yêu thú sống trên dãy Bắc Hành thế nên hang của y cũng ở nơi rừng rú sâu thẳm trên dãy núi ấy.
Cả Lam Chỉ lẫn Giản thương đều không muốn dính vào thị phi nữa nên không lên núi mà chỉ dừng chân trong một quán trọ nhỏ ở trấn bên cạnh.
Chỉ cần Mặc Ly cảm nhận được hai người đang ở gần đây, đợi đến khi Lam Lăng nhớ lại, y khắc sẽ dắt Lam Lăng đến gặp họ.
Trước khi đi ngủ, Lam Chỉ ngó thử khu bình luận thì thấy độc giả đã bùng nổ đúng như những gì cậu dự đoán.
[Lam Lam mặc đồ nữ rồi kìa! Ẻm là gái thật! Hóa ra cái thứ cưng cứng lần trước là ống tiêu mà Lam Lam chưa kịp tặng người ta!
Lầu 1: Cuối cùng mọi thứ cũng rõ ràng rồi.
Hù chết iêm.
Tác giả tệ lậu quá, cứ thích quay bọn iêm mòng mòng! Đứng nhìn bọn iêm sợ chết khiếp thế bộ vui lắm hở?!
Lầu 2: Dạ Miêu mới cho ra lò tranh Lam Lam mặc đồ nữ kìa!!! Ẻm chỉ mặc đúng một cái yếm thôi, đẹp đến nao lòng luôn!
Lầu 3: Chờ ròng rã hai năm nay mới thấy được cảnh này.
Đêm qua tôi còn mơ thấy Lam Lam mặc yếm ngồi trên người Giản Thương nữa cơ.
Lầu 4: Mà sao lại kéo rèm nhở? Yêu cầu viết rõ ràng cụ thể nội dung đêm qua! Chúng tôi ăn chay hai năm trời rồi!!!!
Lầu 5: Tự nhiên tui thấy sợ...!Lam Lam tặng tiêu cho Giản sư muội có phải đang ám chỉ điều gì đó không tốt không? Để nam chính học thổi tiêu làm gì...
Lầu 6: Ông tham thế? Muốn đồ nữ có đồ nữ, muốn giải thích tác giả cũng giải thích tường tận rồi, còn đòi cái gì nữa? Đây là web truyện nam, nhá! Lam Lam mặc đồ nữ rồi đi quyến rũ nam chính, ướt át nóng bỏng thế rồi còn nghi với ngờ đéo gì?
Lầu 7: Cuối cùng tui cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng rồi! Xúc động quá!
Lầu 8: Hành văn dài dòng, cốt truyện phát triển chậm, nhưng tôi vẫn chấp nhận được nhé tác giả nhé.
Tôi sẽ dõi theo bước chân của Lam Lam và Giản sư muội.
Anh mà cả gan cho hai đứa nó thành đực rựa coi chừng tôi đấm bỏ bu anh! Đừng có làm tôi thất vọng đấy!
Lầu 9: Thế này mà mấy đứa cũng chấp nhận được á? Mấy đứa có biết mình đang tự lừa mình dối người nhiều cỡ nào không? Anh mày phải chống mắt chờ ngày chúng mày sáng mắt ra mới được!
Lầu 10: Lừa mình dối người chỗ nào? Tác giả giải thích hợp lý thế còn gì nữa? Với lại làm gì có thằng con trai nào kiều diễm được như thế?
Lầu 11: Lý Du Nhiên bình luận nữa kìa! Anh em mau qua xem!]
Lam Chỉ vô thức gật đầu tán thành.
Độc giả nhà cậu rất giỏi môn tự thôi miên.
Từ đầu đến giờ Lam Chỉ đã để lộ biết bao nhiêu sơ hở, nhiều đến độ chính cậu còn thấy sượng.
Ai mà ngờ được cả đám độc giả lại rủ nhau chơi trò bịt tai trộm chuông cơ chứ? Dù cậu thật lòng không muốn tổn thương các bạn nhỏ này, nhưng lại không nhịn được mà muốn thấy các bạn bị lừa đến độ thương tích đầy mình.
Ngồi chờ trong thị trấn nhỏ này mấy ngày mà hai người vẫn chưa thấy Mặc Ly và Lam Lăng đâu.
Lam Chỉ đành dựa theo lời hẹn trước đây mà dắt Giản Thương đi tìm Bạch Phong Dương trước.
Bạch Phong Dương khoan thai ngồi xuống, mở lời: "Bên chỗ Thích Trùng Tử kia thế nào rồi?"
Lam Chỉ lắc đầu.
Đến giờ cậu vẫn chưa phát hiện thêm gì ngoại trừ hai mươi mấy loài sâu bị lấy mất trong động của Thích Trùng Tử.
Thứ nhất, Thích Trùng Tử chỉ mang những loài sâu hiếm đi.
Phần lớn trong số đó đều là những loài đặc hữu của Tây bộ đại lục thế nên rất khó tìm được ghi chép về chúng trên đất này.
Đơn cử như trùng Tử Mẫu kia, nếu không phải Lam Chỉ tự tay viết chúng nó vào truyện, khéo khi cậu cũng không biết rõ tập tính của trùng Tử Mẫu như vậy.
Trong hai mươi mấy loài sâu bị mang đi kia, Lam Chỉ chỉ có ấn tượng với chừng năm, sáu loài, mà chúng cũng không có gì khả nghi cả.
Thứ hai, dù thẻ ngọc của Lam Chỉ không khác gì một cuốn bách khoa toàn thư nhưng những gì nó cho cậu chỉ là thông tin bề nổi, chẳng hạn như mấy con sâu này thích gì, rồi sống trong điều kiện như nào.
Đây chỉ là kiến thức cơ bản thôi.
Nếu muốn điều khiển thuần thục mấy con côn trùng này sợ là phải có đống ghi chép tích trữ bao năm của Thích Trùng Tử mới được.
Khổ nỗi, những thứ ấy lại đang nằm trong tay Tề Mộ Nhiên.
Đúng là có vài loại sâu một khi xâm nhập vào cơ thể con người thì rất khó phát hiện, thậm chí còn có khả năng tác động đến suy nghĩ của vật chủ.
Tuy vậy, cùng lắm chúng chỉ có thể làm vật chủ ngủ say hoặc làm vật chủ cáu kỉnh chút thôi chứ không ảnh hưởng gì nhiều, chắc chắn không thể sai khiến vật chủ giết người được.
Vì vậy, tiến trình điều tra của Lam Chỉ vẫn nguyên như lúc đầu.
Bạch Phong Dương ngần ngừ một chốc rồi khẽ bảo: "Ta hỏi thăm thử rồi, đúng là có nghe được chút chuyện của Trì Thủy Hâm thật".
"Chuyện gì? Sao con bé lại biến mất tận hơn nửa năm vậy?"
Bạch Phong Dương hạ giọng hết mức có thể, kể lại: "Con bé từng mang thai, nhưng không biết là con của ai.
Trước hôm Trì Túc chết một ngày, Trì Thủy Hâm mới hạ sinh một đứa bé trai".
Sao cơ?!
Bạch Phong Dương nói tiếp: "Ta nghĩ kỹ rồi.
Có lẽ Tề Mộ Nhiên đã lợi dụng Trì Thủy Hâm để động tay động chân với công pháp mà sư phụ cho ta.
Nó biết tu vi của ta sẽ bị chững lại ở Thiên giai nên bảo Trì Thủy Hâm trộm công pháp của cha mình, lấy giả tráo thật xong rồi nhờ Thủy Hâm trả về.
Nó chỉ việc ngồi đợi sư phụ thưởng công pháp cho ta thôi là kế hoạch của nó đã thành công mỹ mãn.
Sau đó, nó xóa ký ức Trì Thủy Hâm, thế là xong".
Thấy Lam Chỉ vẫn trầm ngâm, Bạch Phong Dương thở dài, nói tiếp: "Trì Thủy Hâm có một đứa thị nữ tên là Tiểu Tử, hồi trước bị người ta bí mật đưa xuống núi.
Ta nhọc công lắm mới tìm được nàng ta đấy.
Tiểu Tử chẳng dám hé răng nửa lời, mãi đến khi ta chữa bệnh cho mẹ nàng ta xong, nàng ta mới chịu kể hết cho ta nghe.
Sư phụ từng có ý định kết đôi ta với Trì Thủy Hâm.
Con bé vừa hay tin thì cương quyết phản đối, cả ngày hôm ấy trốn đi đâu mất.
Khi về thì trông con bé say mèm, thậm chí còn có vẻ như vừa ăn nằm với ai.
Tiểu Tử thấy thế thì sợ quá, gặng hỏi nhưng lại bị Trì Thủy Hâm đe dọa, cấm để lộ chuyện ấy.
Một thời gian sau đó, Trì Thủy Hâm thường xuyên đi đêm, còn Tiểu Tử thì bị đuổi xuống núi lúc nào không ai hay".
Mặt Lam Chỉ tái đi.
Buồn tình, trốn ra sau núi uống rượu giải sầu lại vô tình gặp được một thanh niên vừa tuấn tú vừa thấu hiểu lòng người, v.v.
Sau đó, cô gái nhỏ mượn hơi men mà trút bầu tâm sự, thuận theo tự nhiên mà trao thân cho người ta.
Rõ ràng đây là những gì cậu viết trong phần dàn ý mà?
Lam Chỉ liếc Giản Thương một cái.
Bạch Phong Dương thấy nét mặt cậu là lạ thì cũng theo đường nhìn của Lam Chỉ mà nhìn sang Giản Thương.
Giản Thương nãy giờ chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe, tự nhiên thấy hai người này nhìn mình chòng chọc thì ngớ ra.
Hắn nhướng mày, một lúc sau mới hỏi: "Thế...!Có liên quan gì đến em ạ?"
Lam Chỉ cúi đầu, khẽ đáp: "Có lẽ, kẻ đó chính là Tề Mộ Nhiên".
Tính ra thì Tề Mộ Nhiên cũng có đôi nét tương đồng với Giản Thương, thậm chí điều kiện còn nhỉnh hơn một chút.
Chẳng hạn như cả hai đều xuất thân thấp hèn, tốt tính lại khiêm tốn, còn ít nói nữa.
Tuy rằng không được hóa công ưu ái cho một tư chất thượng thừa, nhưng Tề Mộ Nhiên lại có được tâm tư sâu sắc khó ai bì nổi.
Cho dù Trì Thủy Hâm có chạy đằng trời cũng không trốn được số mệnh đã an bài sẵn cho mình.
Cuối cùng, cô nàng vẫn sẽ phải lòng một người đàn ông nghèo hèn, không hợp ý cha mình.
Bạch Phong Dương gật đầu tán thành, hỏi tiếp: "Rồi giờ chúng ta làm gì đây? Huynh có cách nào tra ra chỗ mà nó đang trốn không?"
Lam Chỉ hỏi ngược: "Con trai của Trì Thủy Hâm giờ ai nuôi? Chắc chắn là đứa bé đó không ở trong phái Bắc Hành đâu".
Bạch Phong Dương trả lời: "Đúng.
Tâm lý Trì Thủy Hâm bị kích thích đến độ ấy, giờ đang ngơ ngơ ngác ngác, chẳng nhớ được gì, sao mà nuôi con được? Chưa kể ăn cơm trước kẻng âu cũng là chuyện tai tiếng vô cùng, nên có lẽ thằng bé bị Vạn trưởng lão sai người đưa đi chỗ khác rồi.
Chẳng biết sau này hai mẹ con có được đoàn tụ không nữa".
Vừa dứt lời, Bạch Phong Dương sực nhớ ra mình cũng là một đứa không có mẹ.
Gã vô thúc đồng cảm với đứa trẻ kia.
Gã cúi gằm xuống rồi im bặt.
Lam Chỉ ngẫm nghĩ một chốc rồi bảo: "Tìm được thằng bé kia đã rồi tính tiếp".
Bạch Phong Dương tán thành.
Bàn xong, gã đứng dậy đi mất.
Có lẽ Trì Thủy Hâm vô tình nghe được hoặc đoán được chuyện Trì Túc sai Bạch Phong Dương đi mua Thánh Cấp đan.
Vì không biết hậu quả là gì nên đã vô tình tiết lộ cho Tề Mộ Nhiên biết vào cái đêm say rượu kia.
Người nói vô tình, thế nhưng người nghe lại cố tình, thành ra mới có cái kế hoạch khủng khiếp kia.
Đây chính là trong lúc ngu ngơ lại được trời cao dẫn lối.
Lam Chỉ và Giản Thương vẫn không thấy hai người Mặc Ly, Lam Lăng đâu nên chưa dám đi.
Họ quyết định nán lại thêm hai ngày.
Cho dù còn rất nhiều điểm đáng ngờ chưa giải thích được nhưng cũng không còn mối nguy nào, cho nên tâm trạng của cả hai cũng dần hòa hoãn lại.
Một sớm nọ, khi trời vừa tảng sáng, tiếng kèn pháo rộn rã đã truyền tới từ dưới đường.
Giản Thương háo hức chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy một đội rước đang khua chiêng gõ trống bên đường.
Không khí vui vẻ bao trùm lên cảnh vật và con người nơi đây.
Hóa ra, hôm nay trong thị trấn có nhà cưới vợ.
Giản Thương vội vã kéo Lam Chỉ tới bên cạnh, cùng mình trông xuống đường.
Hắn hồi tưởng lại những ngày mình còn bé mà cảm thán: "Hồi nhỏ ấy, hễ thấy đoàn rước dâu là em lại lon ton chạy theo.
Tuy rằng bị đánh rất nhiều lần nhưng ít nhất cũng nhặt được đồ mà bỏ bụng".
Lam Chỉ trêu: "Sao? Em cũng muốn gả đi à?"
Giản Thương nhìn cậu, đáp: "Muốn cưới về cơ".
"Thế thì được.
Để hôm nào đấy ta tìm giúp em một cô gái môn đăng hộ đối".
Mặt Lam Chỉ ửng đỏ, ngồi xuống, rót cho mình một chén trà rồi hỏi tiếp: "Em thích người như thế nào?"
Giản Thương cười hớn hở: "Em thích người lớn tuổi hơn em".
Lam Chỉ nhấp một ngụm trà, nói: "Bác Trương ở phòng bếp phái Bắc Hành ở góa được mấy năm rồi, vừa hay bác ấy cũng lớn tuổi hơn em đấy.
Đợi khi nào mọi chuyện qua rồi ta giúp em cầu hôn người ta nhé".
Giản Thương câm nín.
Nửa ngày sau hắn mới bảo: "Lam sư huynh ơi, bác Trương lớn hơn em tận ba mươi tuổi lận.
Em sợ không nói chuyện không hợp, thành ra lỡ mất thanh xuân của người ta.
Em thích người lớn hơn em tầm năm tuổi thôi là được".
"Mấy cô lớn hơn em năm tuổi về nhà chồng hết rồi còn đâu".
"Không sao đâu.
Nam cũng được", Giản Thương vừa vuốt tay cậu vừa bảo, "Tốt nhất nên là người em quen mấy năm rồi ấy.
Đêm đến người ấy hay ôm em ngủ, khi nào mất ngủ thì lại hôn em mấy cái".
Lam Chỉ vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, tỉnh bơ đáp: "Chịu đấy.
Ta chưa gặp ai như thế bao giờ".
"...Thế ạ? Đêm qua em còn ôm người ta ngủ cơ mà".
Giả điếc thôi.
Hai người đùa giỡn một lúc lâu.
Giản Thương dõi mắt theo đám rước dâu đang đi xa dần, hơi hâm mộ mà hỏi Lam Chỉ: "Sư huynh ơi, vợ chồng bình thường thì bao lâu mới làm một lần?"
Lam Chỉ thản nhiên đáp: "Chắc là hai, ba ngày một lần".
Giản Thương vô cùng kinh ngạc, quay phắt lại: "GÌ CƠ?".
truyen bac chien
Lam Chỉ hối hận muốn chết.
Cậu vội sửa lời: "Mà đấy là chuyện của người khác, sao ta biết được? Có khi hai, ba ngày, cũng có khi bảy, tám ngày mới làm.
Có nhà còn mấy tháng mới làm một lần cơ".
Giản Thương túm lấy tay áo Lam Chỉ, dùng dằng: "Huynh mới bảo là hai, ba ngày một lần".
Đến khuya, Giản Thương ngỡ ngàng, hai mắt rưng rưng mà vùi trong lòng Lam Chỉ, như thể bị sự thật mình mới phát hiện buổi sáng đả kích tột độ.
Lam Chỉ nhắm mắt vờ ngủ, còn người trong lòng vẫn đang nắm chặt lấy tay áo cậu.
Cậu đành ôm hắn, an ủi: "Để ta nghĩ cách".
Giản Thương tựa bên vai cậu, rơm rớm nước mắt mà nghẹn ngào làm nũng: "Sư huynh ơi, em cũng muốn được giống người thường, cứ hai, ba ngày lại được ngủ với huynh một lần".
Lam Chỉ: "..."
Em là nam chính, là kẻ cứu rỗi thiên hạ cơ mà? Chẳng lẽ lý tưởng cả đời của em chỉ có từng này thôi sao?.