Huỳnh Văn Nghĩa ngồi trầm ngâm, tay xếp tháp chuông, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng lại ẩn hiện chút suy tư, lo lắng.
Đứa cháu của Văn Nghĩa, Khải Minh hiện đang mất tích, đương nhiên ông phải lo lắng rồi.
Trong mắt Văn Nghĩa, Khải Minh là một đứa trẻ thiệt thòi về nhiều thứ. Vì thế nên ông luôn yêu thương hắn hết mực, cố sức bảo vệ hắn. Thế nhưng lần này, ông đã có phần hơi chủ quan, dẫn đến việc Khải Minh mất tích.
“Đinh! ”
Một âm thanh vang lên, nó đến từ quả cầu thủy tinh đang phát sáng nằm trên bàn của Văn Nghĩa. Ông vội đưa một ngón tay chạm vào nó, ánh sáng trong quả cầu biến đổi, bên trong quả cầu ấy, hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.
Nếu còn nhớ, thiếu nữ ấy cũng là một người thuộc Huỳnh gia, là cháu của Văn Nghĩa và là chị gái của Khải Minh. Phải. Nàng chính là Huỳnh Thiên Thư.
“Thưa chú, con đã quét sạch tổ chức bắt cóc Khải Minh rồi ạ! ” Thiên Thư giọng trầm nói.
Sau khi nghe tin em trai bị bắt cóc, nàng đã tức tốc từ đế đô trở về Huỳnh gia, sau đó mang theo một lực lượng lớn đến hỏi tội tổ chức đã bắt cóc Khải Minh. Như đã nói trên, tổ chức ấy đã hoàn toàn bị đánh nát.
“Hmm… có tìm được Khải Minh không? ” Văn Nghĩa hỏi.
“Thật sao? Không có một chút tin tức gì à? ” Văn Nghĩa có vẻ hơi kinh ngạc.
“Không phải là không có… ” Giọng Thiên Thư bắt đầu nghẹn ngào.
“Nói ta nghe thử xem? ”
“Chú… Khải Minh… bị rớt xuống vực rồi! ” Thiên Thư chợt rơi lệ. Thật bất ngờ về điều này. Nàng vốn nổi tiếng là người cứng rắn, lạnh lùng, hiếm có việc gì lấy được nước mắt của nàng. Tuy nhiên, nếu là chuyện liên quan đến đứa em trai của nàng thì lại khác.
“Vực sao? ”
“Đúng vậy… ạ! ”
“Ta hiểu rồi… Con hãy về đi, ta sẽ cho người xuống dưới tìm kiếm. Dù sao ta cũng có lỗi trong đây nên ta nhất định phải tìm được Khải Minh! ”
“Ngộ nhỡ… Khải Minh… ”
“Thiên Thư! ” Văn Nghĩa gầm lên một tiếng cắt đứt lời Thiên Thư.
“Nam nhân gia tộc họ Huỳnh không dễ chết đến vậy. Nếu Khải Minh chết chỉ vì lý do như vậy, nó không phải con cháu Huỳnh gia. Cả con nữa Thiên Thư, nữ nhân gia tộc không được khóc, không được yếu nhược như vậy, càng lúc khó khăn càng phải bình tĩnh! ”
Nghe những lời Văn Nghĩa nói, Thiên Thư vội gạt nước mắt đi. Quả đúng như vậy, đây không phải là lúc yếu đuối.
Thấy vậy, Văn Nghĩa gật đầu hài lòng rồi đưa ngón tay chạm vào quả cầu. Hình ảnh bên trong tắt ngủm đi, trả nó về một quả cầu thủy tinh trong suốt bình thường.
“Haizz… ” Ngắm nhìn bầu trời trong xanh qua cửa sổ, Văn Nghĩa chợt thở dài. Chẳng biết được ông đang nghĩ gì.
“Cạch! ” Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
“Không biết cho gọi ta có chuyện gì? ” Cô gái nở một nụ cười quyến rũ rồi hỏi Văn Nghĩa.
“A… Thất trưởng lão, thật ra ta gọi ngài vì… ” Văn Nghĩa đứng dậy, giọng hơi ngập ngừng.
“Hmm… ” Cô nàng được gọi là Thất trưởng lão ấy dường như hiểu lý do Văn Nghĩa ngập ngừng. Nàng ta búng tay một cái và bảo: “Cứ nói đi, ta đã phong tỏa âm thanh rồi! ”
“Vâng, ngài vẫn chu đáo như thường… Thật ra, chuyện tôi muốn nói là về… THỨ ĐÓ. ”
Lời Văn Nghĩa vừa dứt, sắc mặt thất trưởng lão có chút biến động, nhất là khi Văn Nghĩa nói đến “thứ đó”.
“Có chuyện gì sao? ”
“Vâng! Dạo này… nó có dấu hiệu kháng cự. ”
“Làm sao có chuyện này chứ? ” Thất trưởng lão xem bộ hơi khó tin.
“Rất có thể, có chuyện gì đó với các mảnh khác và dẫn đến việc chúng phản ứng với nhau. ”
“Thôi được rồi! Ta sẽ giúp… Chuyện này đáng lo đấy. ”
“Hmm… nếu như lỡ, có kẻ nào đó cố gắng sử dụng chúng thì… ”
“RẤT NHIỀU ĐIỀU TỒI TỆ SẼ ĐẾN… Không chỉ ở lục địa này, mà toàn cõi Lam Tinh Cầu sẽ có chấn động! ”
Thất trưởng lão và Văn Nghĩa nhìn nhau. Thật không biết họ đang nói gì nhưng trông có vẻ sắp có chuyện không lành sẽ xảy đến.