Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 129



Hừ… khen cho ngươi dụ ta vào đây. Nhưng như vậy cũng chẳng thay đổi được kết quả đâu. ”

Tài “dê” vẫn tự tin với cảnh giới của mình. Hắn là Hồn Vương mà.

Nhưng hắn không biết rằng đối đầu với tử thần tộc trong một môi trường đầy tử khí như thế này chẳng khác gì tự dâng mạng cả.

“Ừ. Kết quả là ngươi phải chết! ”

Khải Minh nở nụ một nụ cười, khóe miệng chạy dài đến tận mang tai. Đồng thời, hắn kích hoạt Tử Thần Thuật.

Hồn lực Khải Minh tăng vọt.

Một luồng khí tức tà ác toát ra.

Bao trùm Tài “dê” trong sự đáng sợ.

Luồng tử khí xung quanh càng trở nên dày đặc.

“Ngươi… rốt cuộc là cái gì? ”

Tài “dê” giọng đã có vẻ run run.

“Ta… là… Tử Thần! ”

Khải Minh vừa nói xong, đôi mắt sáng rực lên màu đen. Giờ đây, hắn mới là kẻ tạo ra uy áp lớn hơn. Tài “dê” bắt đầu cảm thấy cơ thể nặng nề. Cái gì mà hồn vương chứ? Đối với kẻ trước mặt hắn chẳng là gì cả.

Tình thế bỗng chốc bị lật ngược. Từ kẻ đi săn thành con mồi.

“Ực… ” Tài “dê” nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó giương kiếm lên xúc thế, chuẩn bị tung ra chiêu mạnh nhất.

“Hừ… tới đây đi nào. ” Khải Minh bây giờ tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.

“YAAAA! ”

Tài “dê” gầm lên một tiếng phóng xuất ra một trảm màu tím xé tan tử khí xung quanh lao thẳng về Khải Minh, uy lực và tốc độ vô cùng kinh khủng.

“Hừ… ” Khải Minh cười lạnh, tay giơ ra trước và hô: “KHÓA! ”

Chỉ một tiếng, tử khí lập tức tập trung trước hắn tạo thành một tấm khiên vững chắc.

“Ầm! ẦM! Krétttttt! ”

Một va chạm kinh hoàng xảy ra, trảm của Tài “dê” đối đầu với tấm khiên tử khí.

Trảm ấy rất mạnh, nó xé toạc cả không khí xung quanh nhưng tuyệt nhiên lại không thể làm lay chuyển tấm khiên tử khí.

“Cái gì chứ? ” Tài “dê” hô lên kinh ngạc, đòn của hắn không thể phá vỡ đám bụi đen kia sao?

“Haha… ngươi đang gãi ngứa à? ” Khải Minh cười khinh, ngay sau đó, bàn tay hắn nắm chặt lại.

Tấm khiên tử khí kia từ từ hóa thành một bàn tay xương xẩu nắm lấy trảm của Tài “dê”. Nó siết chặt lại và…

“Beng! ”

Toàn bộ hồn lực của đòn đánh tiêu tán.

“Không… thể nào! ”

Tài “dê” há miệng kinh người. Đó là đòn mạnh nhất của hắn, vậy mà chẳng gây được một chút sát thương lên Khải Minh, lại còn bị phá nữa chứ.

“Hehe… đây là sân chơi của ta! Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh ta? Ở đây ta là bất bại! ” Khải Minh nói đồng thời vung tay một cái, tử khí ẩn nấp ở trong xác của những tên cướp kia bất ngờ phóng ra tấn công Tài “dê”.

“Khốn kiếp! ”

Tài “dê” tập trung phòng ngự, bảo vệ cơ thể.

Tuy tử khí không thể xâm nhập nhưng với lượng dày đặc, chúng không khó phủ kín lên lớp hồn lực hộ thể, cản trở toàn bộ tầm nhìn của Tài “dê”.

“Guh! ”

Để mất khả năng quan sát sẽ rất nguy hiểm, Tài “dê” gầm lên một tiếng, lớp hồn lực hộ thể phình to ra đẩy lui toàn bộ tử khí.

Nhưng ngay khi vừa thoát ra, hắn phải đối mặt với mối nguy khác.

Bàn tay tử khí xương xẩu lúc nãy bất ngờ lao đến tấn công hắn. Một cú đấm khổng lồ đang sẵn sàng bạo kích.

“Hừ! ”

Tài “dê” chật vật dùng hồn lực xẻ tan bàn tay ấy ra. Khác với tấm khiên tử khí, bàn tay này rất dễ phá.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, bên trong bàn tay ấy chính là Khải Minh. Thân ảnh hắn lộ ra ngay khi bàn tay bị xẻ tan.

“Vụt! ”

Tay trái Khải Minh nhanh như chớp phóng thanh Xích Kiếm nhắm vào Tài “dê”.

“Keng! ”

Tuy nhiên tên đó đã kịp dùng kiếm đánh bay nó lên cao.

“Bịch! ”

“Chưa hết đâu! ”

Ngay khi chân Khải Minh vừa chạm đất, tử khí của bàn tay vừa bị tan lúc nãy giờ lại tụ họp trên Găng Tay Bạc của hắn. Không chỉ thế, nó còn chuyển sang dạng Tử Hỏa.

“Đỡ đây! ”

Một cú đấm cực mạnh kết hợp với ngọn lửa đen ma mị đang lao vun vút tới Tài “dê”.

“Guh… ”

Tài “dê” gồng mình lên, đôi tay phản xạ xuất thần đưa lưỡi kiếm chắn đòn.

“Ầm! ”

Dư chấn từ vụ va chạm khiến mặt sân nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ, xác chết xung quanh bị thổi bay.

“Grr… ”

Cú đấm của Khải Minh vô cùng mạnh. Để cản nó, Tài “dê” phải căng mình chịu đựng. Đôi tay hắn như toét ra máu rồi.

“Nhóc con! Ngươi… ngươi… nếu ngươi dừng tay… ta sẽ tha cho ngươi cùng con nhỏ kia! ”

Tài “dê” giở chiêu đàm phán.

“Cái gì? Không phải ngươi muốn bắt ta nhìn cảnh ngươi làm nhục nàng ấy à? ”

“Grr… Giờ xem như xí xóa! Ta sẽ tha ngươi… guh… ta sẽ để các ngươi đi! ”

“Hừ… được thôi! Chuyện của ta và ngươi có thể xí xóa được! Nhưng còn chuyện những người dân làng Cao Linh và những làng khác bị băng cướp của ngươi hại… Ngươi nghĩ có thể xí xóa sao? ” Khải Minh nói như gầm lên. Hình ảnh người dân làng Cao Linh bị sát hại vẫn còn in đậm trong hắn, thôi thúc hắn phải giết Tài “dê”.

“Guh… chúng không đáng quan tâm! ” Tài “dê” buộc miệng nói. Câu nói này là thật lòng. Trong mắt hắn, những nạn nhân của việc cướp bóc chẳng khác gì kiến hôi. Hắn xem như việc đó là hiển nhiên vậy.

“Hừ… Không đáng quan tâm? Được rồi, vậy thì mạng ngươi cũng như vậy! ”

Khải Minh cười âm hiểm, tay trái giơ lên cao, chỉ vào thanh Xích Kiếm đang rớt xuống. Ngay sau đó, một luồng tử khí xoáy quanh chuôi kiếm, chỉnh mũi kiếm nhắm vào Tài “dê”.

“Vụt! ”

Luồng tử khí ấy phóng mạnh Xích Kiếm theo quỹ đạo thẳng, tốc độ cực nhanh đâm xuyên vai của Tài “dê”.

“Cái gì? AAAAAAAAAA! ”

Tài “dê” hét lên đau đớn. Cùng lúc đó, hồn lực tập trung vào việc chặn cú đấm bị phân tán, Khải Minh nhân cơ hội dồn lực xông lên.

“Beng! ”

Thanh bảo kiếm của Tài “dê” bị bẻ gãy, cú đấm rực lửa đen lao thẳng vào ngực Tài “dê”.

“BINH! ”

“Đoàng! ”

Một vụ nổ kinh thiên ngay khi Găng Tay Bạc đánh trúng mục tiêu.

Ăn trọn một đấm, Tài “dê” bay thẳng về phía sau, hệt như một viên đạn vừa thoát khỏi nòng đại bác.

“Rầm! ”

Một bức tường tử khí do Khải Minh tạo chặn Tài “dê” lại.

“Hộc… ”

Tài “dê” ngã quỵ xuống, hộc một ngụm máu lớn. Sau đòn vừa rồi, hắn đã bị trọng thương.

Lồng ngực dường như nổ tung, xương sườn gãy vụn đâm vào phổi khiến xuất huyết rất nhiều, sinh lực lại liên tục bị bào mòn bởi tử khí. Giờ mạng hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, chỉ chờ tử thần đến đoạt mạng.

Và tử thần cũng chẳng cách hắn đâu xa, đang ở ngay trước mặt hắn rồi.

“Haha… không ngờ… uh… ta lại bại… dưới một tên… tiểu tử… hộc… ”

Tài “dê” thổ huyết rất nhiều.

“Hừ… ngươi còn gì trăn trối? ” Khải Minh từ trên nhìn xuống Tài “dê”, ánh mắt vô cùng chán chường.

“Haha… Trăn trối ư? Ta chỉ muốn nói… ta hận cái thế gian này! ” Dù gì cũng sắp chết, Tài “dê” buộc miệng nói ra.

“Hận? Thế gian này hận ngươi mới phải. ”

“Hừ… nhóc con như ngươi thì biết gì? Lúc trước, trước khi ta làm cướp… ta sống ở một ngôi làng ở biên giới… nơi đó thường xảy ra tranh chấp liên miên… khiến bọn ta chẳng thể trồng trọt, hay chăn nuôi bất cứ thứ gì… Uh… Trong khi đó, hoàng đế và cái đất nước này lại chẳng hề quan tâm đến bọn ta… để mặc cho dịch bệnh, nạn đói hoành hành. Kết quả là ta phải chứng kiến mọi người trong làng từng người ngã xuống… Haha! ”

Tài “dê” nói đoạn lại cười nhạt.

“Rồi… lúc đó… ta tự hỏi… tại sao thế gian lại bất công vậy? Tại sao những nơi khác được sống trong hạnh phúc… còn làng của ta lại không? Tại sao thế gian không cho bọn ta hưởng bất cứ thứ gì mà lại đày đọa bọn ta như thế? Rồi làm sao ta có thể sinh tồn? Làm sao thì ta mới có được những thứ ta muốn? ”

“Haha… nghĩ mãi… nghĩ mãi… cuối cùng ta tìm ra một con đường… đó chính là làm cướp! ”

“Cái gì? ” Khải Minh lộ vẻ kinh ngạc. Đây là “bần cùng sinh đạo tặc” sao?

“Nếu thế gian không cho ta bất cứ thứ gì… vậy thì ta sẽ tự tay cướp lấy! Ta sẽ tước đoạt của kẻ khác, tất cả những gì ta muốn… lương thực, tiền tài, phụ nữ… Haha… đó là cách đơn giản nhất… ”

“Ngươi… ” Khải Minh trừng mắt nhìn Tài “dê”.

“Rồi… ta bắt đầu làm cướp… sau đó, ta gặp được rất nhiều người có cùng hoàn cảnh với ta… Bọn ta lập nên băng cướp này… cướp đoạt những gì bọn ta muốn… Cuối cùng, lại đại bại dưới tay ngươi! ”

Tài “dê” vừa nói vừa khóc. Nhìn thấy cảnh tượng này, Khải Minh có chút dao động trong lòng.

“Hộc… dù sao ta cũng cướp đi sinh mạng của nhiều người… giờ bị kẻ khác đoạt mạng cũng chẳng có gì trách cả… Nhưng mà… trước khi chết… ”

“—Ta nhất quyết phải kéo mi theo! ”

Tài “dê” bất ngờ đứng dậy, trong tay cầm lưỡi kiếm bị gãy lao đến Khải Minh, đâm vào tim hắn.

“Phập! ”

“Ngươi… ” Khải Minh trợn mắt nhìn.



Còn tiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.