Sau khi xuất đợt tinh khí đầu tiên, ứ đọng suốt hai năm qua, Khải Minh bây giờ vô cùng thoải mái, bắt đầu mở đường tấn công lại Linh Chi.
Tay Khải Minh từ từ lướt trên cặp chân quyến rũ của Linh Chi, đến phần đùi, hắn càng áp chặt vào để lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ sự mát lạnh mà đùi Linh Chi mang đến. Sau đó, tay hắn nắm lấy đầm nàng tung lên phía trên, để lộ cái bụng trắng phau cùng một ít lông tơ phía dưới.
“Haha… để ta xem thử bên trong có gì nào? ”
Khải Minh cười đê tiện một cái rồi mạnh bạo banh hai chân của Linh Chi ra, điều này làm nàng bất ngờ kèm theo xấu hổ. Dù có bị xuân dược chi phối nhưng nàng vẫn còn một chút e thẹn của thiếu nữ, để người ta nhìn thấy cấm địa chẳng phải rất đáng xấu hổ sao.
“Uh… uh… làm ơn đừng nhìn… ” Linh Chi đưa hai tay che mắt, lảng tránh cái nhìn đầy dâm đãng của Khải Minh. Đôi chân nàng có dấu hiệu khép lại, nhưng ngay sau đó lại mở rộng ra, để mặc cho Khải Minh chiêm ngưỡng.
“Ực… Linh Chi… âm hộ nàng tuyệt thật… ”
Khải Minh buột miệng nói. Chẳng hề có chút nịnh hót nào cả. Đây là cảm nhận thật sự của hắn.
Âm hộ của Linh Chi quả thật rất đẹp. Ở nó là một màu hồng tươi mới, tràn đầy sức sống. Mu âm đ*o cao, hơi vênh lên khiêu khích, lại còn khá múp nữa chứ. Xung quanh đó chỉ vài ba cọng lông tơ, rất ra dáng thiếu nữ trinh trắng. Cơ mà, nước nôi lênh láng, ngập tràn thế kia lại biến nàng thành một con dâm nữ mất rồi.
Khải Minh nhìn một hồi lâu liền tiến mũi đến ngửi.
“Thơm quá! ”
âm đ*o Linh Chi không chỉ đẹp mà còn thơm, nó toát ra một mùi hương gì đó của thiên nhiên, giống mùi của thảo mộc.
“Uh… ”
Khải Minh không kiềm chế nữa, úp mặt vào giữa hai chân Linh Chi, trực tiếp tấn công âm hộ.
“Uh… khoan… Ah… Hồi Trí… ah… ah… ”
Lưỡi của Khải Minh thè ra, liếm xung quanh âm hộ, thâu tóm toàn bộ ‘nước tình ái’ mà Linh Chi rỉ ra, không chừa một giọt nào cả.
“Ực… ực… ngon tuyệt… đây chính là mùi vị trinh nữ mà ta thích! Hehe! ”
Khải Minh đưa d*m thủy qua cổ họng và trực tiếp cho xuống bụng. Uống xong, hắn khà một cái tỏ vẻ đã khát nhưng trong lòng lại muốn uống tiếp.
Và hắn lại vùi đầu vào liếm láp âm hộ Linh Chi nhằm kích thích nàng, ép nàng phải phóng xuất thứ nước thơm ngon kia cho hắn uống.
“Uh… đừng mà… chỗ đó… ” Sau quãng thời gian quần nhau vừa rồi, Linh Chi dám mạnh dạn khẳng định lưỡi chính là vũ khí ghê gớm nhất của Khải Minh. Cái lưỡi của hắn rất linh hoạt, lại như có phép màu, liếm đến đâu Linh Chi sướng rên đến đó.
“Hehe… ”
Khải Minh đưa lưỡi khiêu khích ngoài cửa mình Linh Chi, sau đó từ từ đẩy vào.
“Ah… ah… đừng mà… ”
Lưỡi của hắn nghịch ngợm, tung hoành trong đó một chút rồi lại rút ra, kéo theo một dòng d*m thủy dính ở đầu lưỡi.
“Hehe… Nàng nhiều nước quá! ”
Khải Minh cười khanh khách, sau đó dùng ngón tay chọc vào âm đ*o Linh Chi.
“Ahh… đừng… ah… ah… ”
Ngón tay hắn như mũi khoan ngoáy liên hồi làm người Linh Chi rung lên, tất nhiên hắn không dám đẩy vào sâu, sợ phá mất trinh nàng.
“Nào… nào… cho ta thêm d*m thủy nữa… nào… ta khát lắm rồi… ” Khải Minh càng ngày ngoáy càng mạnh.
Linh Chi hai tay nắm chặt vào tấm nệm, cơ thể đang hiện lên những đợt sóng.
“Chắc là sắp ra rồi! Hehe! ”
Vẫn là nụ cười đê tiện đầy dâm dục đó, Khải Minh tiến sát mặt đến trước âm đ*o Linh Chi, ngón tay thu về nhường chỗ cho chiếc lưỡi tấn công, đây chính là đòn quyết định, ‘kết liễu’ Linh Chi.
“Liên hoàn đánh lưỡi! ”
Liếm láp
Lưỡi của Khải Minh như một cái máy, liên tục quét lên quét xuống, quét qua quét lại quanh âm hộ của Linh Chi.
“Ah… Hồi Trí… ta… ta sắp… ”
Linh Chi ưỡn người lên cao, phối hợp cùng Khải Minh. Cơ thể nàng run lên một cái nhè nhẹ và…
Một dòng nước trắng chảy ra, trông như một cơn lũ vậy.
“Muu… muu… ơm óa! ”
Khải Minh há miệng ngoạm lấy xung quanh âm hộ, để cho d*m thủy trực tiếp chảy vào miệng hắn, không để một giọt nào rơi ra cả. Xem bộ hắn rất quý chúng. Mà cũng phải thôi, đây là d*m thủy của trinh nữ mà, muốn uống được đâu phải dễ.
“Hộc… hộc… Hồi Trí… ”
Linh Chi nằm thở hổn hển, đôi mắt say tình nhìn lên trần nhà. Nàng đã ra rồi nhưng như vậy đã đủ thỏa mãn?
Câu trả lời là chưa. Tác dụng của xuân dược rất mạnh, dục hỏa vẫn đang bốc cháy cuồn cuộn trong người Linh Chi.
Linh Chi hơi giật mình khi nhìn thấy hành động của Khải Minh, nàng đã đoán được hắn muốn làm gì tiếp theo. Chắc chắn là đút thứ to lớn đó vào bên trong nàng rồi.
Nghĩ đến việc đó, Linh Chi xấu hổ muốn chết. Nhưng dưới tác dụng của xuân dược lại khiến nàng cảm thấy rất muốn.
Cứ tưởng tượng đến cảnh dương v*t to chảng của Khải Minh đút vào, nới rộng cái âm đ*o nhỏ bé của nàng ra hết cỡ, Linh Chi lại rỉ nước. Không khéo nàng sẽ ra lần nữa chỉ bằng trí tưởng tượng thôi đấy.
“Linh Chi? Có phải nàng đang muốn ta đút thứ này vào phải không? ”
Khải Minh hình như còn gì đó chần chừ, chưa đút vào. Hắn cầm dương v*t ve vãn lên cặp đùi của Linh Chi rồi đến âm đ*o nàng. Hắn cầm nó trượt lên trượt xuống, cọ xát trước âm đ*o, lâu lâu lại đút hờ như để khiêu khích nàng.
“Uh… ta… ta… ”
Trong khi đó, Linh Chi quay mặt đi chỗ khác. Dục vọng đang thôi thúc nàng bao trùm lấy thanh dương v*t kia nhưng… hình như có gì đó khiến nàng không muốn.
Một khi để thứ đó vào trong, nàng sẽ trở thành người của Hồi Trí (Khải Minh).
Điều đó cũng ổn thôi, tình cảm của nàng đối với hắn cũng gần như tình yêu rồi.
Trao thân thể này cho hắn, nàng không hề tiếc.
Nhưng, hắn đối với nàng thì như thế nào nhỉ?
Liệu hắn có yêu nàng hay không?
Trước giờ, hắn luôn đối xử tốt, quan tâm chăm sóc cho nàng.
Lại còn không ngại nguy hiểm, sẵn sàng chiến đấu với Tài “dê” để cứu nàng.
Đó là do hắn yêu nàng hay đơn thuần chỉ muốn trả ơn cho nàng vì đã cứu mạng hắn?
“… ”
Dù hắn có yêu hay không, nàng vẫn sẵn sàng trao trinh tiết này, thân xác này cho hắn, mặc cho hắn chơi đùa sao cũng được. Nhưng nàng vẫn muốn biết rốt cuộc hắn có tình cảm gì với nàng…
Uh… ah… từ từ… khoan đã Hồi Trí… ”
Mãi suy nghĩ, nàng không để ý Khải Minh đã bắt đầu đút dương v*t vào bên trong, có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn trước việc ve vãn nàng.
Đầu khấc của hắn đã chui lọt vào trong, hai mép âm đ*o của Linh Chi bị banh rộng ra.
“Khoan đã… uh… Hồi Trí… uh… ” Chân Linh Chi cố khép lại nhưng quá muộn rồi.
Khải Minh từ từ tiến sâu vào, đến khi chạm đến màng trinh, hắn đưa mắt nhìn Linh Chi.
“Hồi Trí… ”
“Linh Chi… ”
Ánh mặt giao nhau.
Tâm trí tương thông.
Linh Chi hiểu Khải Minh nghĩ gì.
Khải Minh cũng biết điều Linh Chi đang ấp ủ.
“Linh Chi… nàng… cho ta nhé! ”
Khải Minh đưa tay vuốt lên má Linh Chi, thăm dò ý kiến của nàng. Hắn biết trong tình thế này nàng có thể trả lời có thôi, nhưng hắn vẫn hỏi nàng.
“Uh… Hồi Trí… ta… ”
Mặt Linh Chi bây giờ đỏ hơn cả trái gấc. Ngọn lửa dục vọng vẫn đang âm ỉ trong người, nhưng nàng đã cố kìm nó xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt Khải Minh và nói.
“Hồi Trí… em… muốn hỏi cái này… uh… ” Dù cố gắng nhưng Linh Chi vẫn không thể kìm tiếng rên trong câu nói của mình.
“Chuyện gì? Nàng cứ nói đi… ” Khải Minh nói.
“Uh… thật ra… em muốn biết… đối với em… tình cảm của Hồi Trí ra sao? Uh… ”
Đôi mắt Linh Chi hơi rưng rưng, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
“… ”
Khải Minh nghe xong bỗng im lặng, tay rời khỏi má Linh Chi, ánh mắt hướng xuống phía dưới như lảng tránh ánh mắt của nàng.
Vẻ mặt ấy là sao?
Cứ như hắn không muốn trả lời câu hỏi đó vậy.
“Linh Chi… ”
Giọng Khải Minh hơi trầm xuống, âm lượng phát ra cũng rất nhỏ. Có phải hắn làm vậy vì sợ nàng buồn khi nghe câu trả lời của hắn?
“Uh… Hồi Trí… ta không sa… ”
Linh Chi trông có vẻ rất bối rối, miệng cười rồi mấp máy chuẩn bị phân bua gì đó thì…
“Cộng 30 điểm khoái lạc! ”
“—AAAAAAAAAAAAAA! ”
Khải Minh bỗng đưa hai tay nắm chặt đùi Linh Chi, sau đó thúc mạnh dương v*t một cái, đẩy nó xé rách màng trinh Linh Chi, tìm đến tận tử cung nàng. Đồng thời, hắn hét lên: “TA YÊU NÀNG! ”
Nói rồi, Khải Minh lao đến bắt lấy bờ môi hồng của Linh Chi, trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.
“Ah… uh… ah… ”
Bị phá trinh bất ngờ, Linh Chi tỏ vẻ vô cùng đau đớn, hai tay bấu chặt vào lưng Khải Minh đến rỉ máu, hai chân quắp vào hông hắn siết lại, nước mắt chảy ra giàn dụa, cổ họng không ngừng rên rỉ thảm thiết.
Nhưng, nàng lại vui lắm.
Hắn ta vừa nói yêu nàng?
Không hề nhầm.
Nàng nghe rất rõ.
Hắn yêu nàng!
Thật không biết hắn ta học ở đâu ra cái cách trả lời vừa khiến người ta đau lại khiến người ta sướng như thế kia chứ? Đúng là tên đáng ghét.
Nhưng… nàng yêu hắn lắm.
“Ah… ah… uh… ”
Linh Chi nén đau lại, dùng lưỡi quấn chặt với lưỡi của Khải Minh.
Nụ hôn lần này có gì đó rất khác, nó mang đến một niềm hạnh phúc rất lớn.
Và cũng nhờ nụ hôn này, cảm giác đau thốn vì bị phá trinh dường như biến mất.