“Hmmm, hắn ở đâu chứ?” Yến Nhi nhìn xung quanh trên các quả cầu nước để tìm Khải Minh nhưng chẳng thấy bất kì quả cầu nào chiếu hình ảnh của hắn.
Thật ra nàng không phải là người duy nhất tìm Khải Minh, ngay cả ban tổ chức cũng đang ráo riết tìm cách chiếu hình ảnh hắn lên nhưng không được.
“Sao lại không được?”
“Đường truyền kém quá!!”
“Chuyện gì vậy chứ?”
Ban tổ chức vò đầu bứt tai cố tìm ra nguyên nhân. Họ chẳng hiểu vì sao đường truyền hình ảnh nơi Tháp Cứ Điểm thứ tư lại yếu như vậy. Mãi đến khi một chàng trai trẻ đứng dậy nói: “Khoan đã, ở gần đó hình như có một cái cây… Lẽ nào?”
Nghe câu nói của chàng trai trẻ, mọi người liền “ồ” lên.
“Lẽ nào là cây phát quang…”
“Đúng rồi!!”
Cây phát quang chính là nơi sống của cô nàng Dâm Ma Nữ mà Khải Minh gặp. Cái cây này có một đặc điểm đó là thường gây nhiễu các đường truyền thông qua tinh thần thuật.
“Cái gì? Ai đã cài Tháp Cứ Điểm ở đó mà không chú ý xung quanh vậy?” Một ông bụng bự nói.
“À mà sếp ơi!!”
“Gì nữa?”
“Hình như đội Nữ Hoàng đang chiến với một con ma thú, trông gây cấn lắm ạ!”
“Cái gì? Vậy thì mau chiếu lên đi!! Nãy giờ lo tìm cái Tháp Cứ Điểm với thằng lõi kia mà không quan tâm đến mấy đội khác… mau chiếu lên!”
Ngay lập tức, trên tất cả các quả cầu nước xuất hiện hình ảnh của đội Nữ Hoàng đang kịch chiến với Bọ Cạp Băng.
“Quào!!”
“Có biến!!”
“Kinh quá!!”
Khán giả nháo nhào lên vì trận chiến. Trong khi ấy, các vị hiệu trưởng quan sát và bình luận.
“Hmmm, Bọ Cạp Băng sao? Đội Hải Dương có đầu tư dữ!”
“Để xem thử có gì thú vị!”
Riêng Quốc Bảo chỉ ngồi trầm ngâm không nói gì.
Quay lại với cuộc chiến của đội Nữ Hoàng với Bọ Cạp Băng. Có vẻ những cô gái này đang tìm ra kế sách gì đó để đối phó.
“Chúng ta chỉ cần đánh mấy tên đang điều khiển là được…” Nàng đội trưởng nói.
“Nhưng… làm sao qua được con Bọ Cạp Băng này chứ… chưa kể đánh xong lũ kia chưa chắc con ma thú này buông tha chúng ta…” Như Ngọc phản bác lại ý kiến đó.
“Chậc, nếu thế chúng ta chỉ còn một cách… Rút!”
Nói rồi, đội Nữ Hoàng lập tức bỏ chạy. Bọ Cạp Băng nào dễ buông tha, nó liên tiếp phóng chất đóng băng để tấn công.
“Được rồi! Dừng lại!” Đội Hải Dương ra lệnh cho Bọ Cạp Băng. Cả đội bọn chúng vui mừng chạy đến Tháp Cứ Điểm. Chúng nhanh chóng chiếm cứ như sợ để ai dành mất. Trông mặt đứa nào cũng vui như trúng số.
Nhưng niềm vui ấy có lẽ sẽ không kéo dài được lâu. Một cơn địa chấn bỗng xuất hiện làm rung chuyển cả khu rừng.
…
Cùng lúc đó, một nhóm khác gồm 3 người cũng đang chạy trong rừng Chết Chóc.
“Hình như gần đây có người!” Cô gái duy nhất trong nhóm nói.
“Ở hướng kia… mau lại xem thử!” Tên nam dẫn đầu nói.
Cuối cùng, trong nhóm người vẫn còn một người nữa, hắn ta là một tên con trai với khuôn mặt xanh xao, cơ thể ốm yếu nhưng đừng vì vậy mà nghĩ hắn ta tầm thường. Tên này sở hữu một sức mạnh cực kì ghê gớm, một mình đả bại cả ba Hồn Sư đều trang bị bảo vật trung cấp của đội Hoàng Kim.
Không ai khác nữa! Hắn chính là Vương Ám của đội Dã Thú.
Có vẻ như đội Dã Thú cũng không thể ngồi im trong cuộc đua điểm số này. Dù họ đang dẫn đầu nhưng vẫn cần tìm thêm một Tháp Cứ Điểm nữa để tạo cách biệt với đội đang cùng dẫn đầu, Hoàng Kim, nâng cao tỉ lệ chiến thắng.
“Ầm… Ầm!!”
Bỗng dưng mặt đất rung chuyển dữ dội, những âm thanh kì lạ liên tục được phát ra.
“Gràooooo!!”
“Chuyện gì thế?!” Những kẻ đi cùng Vương Ám thắc mắc. Bọn họ lập tức giảm tốc độ lại và quan sát tình hình.
“Ah…” Cô gái trong nhóm khẽ kêu lên, có vẻ cô đã nhìn thấy thứ gì đó.
…
“Huh? Chuyện gì thế!”
Cũng trong khu rừng Chết Chóc, có hai người cũng đang ngạc nhiên về chấn động vừa xảy ra. Một người là nam với khuôn mặt thanh tú, điển trai, xung quanh toát ra khí chất thanh khiết, tên hắn là Đăng Quang. Người còn lại là một cô gái xinh đẹp, người luôn đi cùng với Đăng Quang, Thu Thúy.
Sau khi chiếm Tháp Cứ Điểm của đội Hoa Sen, cả hai chỉ ở yên một chỗ hồi sức chứ không đi tìm thêm một Tháp Cứ Điểm mới.
“Soạt… soạt…” Một tiếng động phát ra gần đó.
“…”
Đăng Quang cùng Thu Thúy lập tức nhìn vào nơi đó. Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Chỉ cần một ánh mắt, cả hai đã hiểu được hết ý của người kia. Thu Thúy lập tức lấy vũ khí ra sẵn sàng, trong khi đó, Đăng Quang nhẹ nhàng bước đến chỗ phát ra tiếng động.
Hắn khẽ cất giọng: “Ai đó!”
Chẳng có một tiếng nào đáp trả.
Đăng Quang tiếp tục tiến lại gần, hắn đảo mắt nhìn quanh một cái…
“Ah…” Có vẻ hắn đã phát hiện ra thứ gì đó.
“Chuyện gì vậy?” Thu Thúy lên tiếng hỏi. Đăng Quang quay lại và cười. Tay hắn chỉ vào trong bụi rậm gần đó.
Thu Thúy thấy vậy vội lại xem thử. Nhìn theo hướng tay Đăng Quang chỉ, nàng liền thấy một con mèo đang run sợ nhìn cả hai.
“Hóa ra là mèo rừng à?” Thu Thúy thu vũ khí vào. Con mèo nhìn cả hai với ánh mắt sợ hãi, nó nhanh chóng nhảy lên cành cây gần đó rồi chuyền sang các cành khác để chạy khỏi nơi đây.
“Nó làm gì mà sợ vậy nhỉ?” Đăng Quang tự hỏi bản thân. Nhưng có lẽ hắn cũng chẳng bận tâm mấy đến việc tìm câu trả lời. Hắn liền quay lại chỗ Tháp Cứ Điểm nhưng chỉ vừa bước được nửa bước, một âm thanh kì lạ khác réo đến tai hắn.
“Soạt… soạt…” Âm thanh của những tiếng bước đi.
“Ầm… ầm… ầm…” Tiếng động của cây cối ngã rạp.
“Gràoooo…” Một vài tiếng gầm.
“Éc… éc…” Một vài tiếng la của heo rừng.
Chuyện gì thế này? Những âm thanh này từ đâu mà ra vậy? Đây chính là những câu hỏi trong đầu của Đăng Quang và Thu Thúy.
Nhưng những câu hỏi này nhanh chóng có lời giải đáp!
“Cái… gì thế này?” Thu Thúy đưa tay lên trước miệng, mắt tròn lại vì ngạc nhiên. Cả Đăng Quang cũng có phần ngạc nhiên, không giống vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Thật ra thứ gì đã làm họ ngạc nhiên đến vậy?
Câu trả lời chính là— ngay trước mắt họ lúc này, một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hãi hùng. Hàng chục, hàng trăm con ma thú các loại đang ào ạt chạy về phía họ.
Chuyện gì vậy? Ma thú tổ chức lễ hội sao? Những con ma thú này đi đâu mà kéo bầy, kéo lũ thế này. Mặt đất bị giằng xéo bởi những dấu chân ma thú, cây cối ngã rạp bởi cuộc hỗn loạn này. Trước mắt cả hai, mọi thứ trở nên hoang tàn đến lạ.
Đăng Quang và Thu Thúy nhanh chóng nhảy lên một cành cây cao, họ sợ nếu đứng dưới lâu có lẽ sẽ bị “dòng lũ ma thú” kia cuốn trôi mất.
“Cái gì thế này…? Lũ ma thú này bị sao vậy chứ?” Thu Thúy nhíu mày thắc mắc, Đăng Quang ngồi cạnh nàng cũng đang suy nghĩ về câu hỏi đó.
Trong khi đó, có một bóng đen khổng lồ cách họ vài trăm mét đang liên tục di chuyển tốc độ cao.