Đêm đã về khuya, không khí lạnh xuất hiện khắp mọi ngỏ ngách của khu rừng Chết Chóc, nơi đang diễn ra cuộc thi liên trường của Diệp Lục Đế Quốc.
“Ắt xì…” Hồng Diễm chắp hai tay trước mũi khẽ hắt xì một cái. Hành động của nàng trông thật đáng yêu.
“Lạnh quá…” Hồng Diễm đưa tay vuốt ve hai bắp tay của mình. Hiện tại nàng đang ngồi trước cửa một hang động nằm trên một ngọn đồi, nơi đây chính là địa điểm mà đội Hoa Sen đã chọn để hồi phục sức lực trong suốt mấy tiếng vừa qua.
“Khò… khò…” Bên trong hang động là ba người Yến Ly, Công Khanh và Thất Hứa đang tranh thủ nghỉ ngơi, nét mặt khi ngủ của họ cũng mệt mỏi vô cùng.
Nhưng tại sao chỉ có mỗi Hồng Diễm là không ngủ? Nàng không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ sao? Không, nàng thật sự rất mệt, thứ nàng muốn bây giờ nhất chỉ là một giấc ngủ ngắn, chỉ cần được nằm xuống chợp mắt vài ba phút cũng là một điều quá sa sỉ đối với nàng bây giờ.
Nhưng nàng không thể ngủ được, vì bây giờ nàng đang có nhiệm vụ trông chừng xung quanh để mọi người có thể yên giấc nghỉ ngơi. Nếu lỡ đang ngủ mà có đội khác tấn công thì nguy, bởi vậy cần phải có một người trông chừng. Và thế là những thành viên đội Hoa Sen sẽ lần lượt thay nhau trông chừng cho người khác ngủ, mỗi người sau một tiếng sẽ đổi ca cho người khác.
Trong lúc bàn bạc, ba người kia vì là đàn anh nên đã đề xuất Hồng Diễm, một đàn em năm nhất không cần phải canh chừng. Tuy nhiên, Hồng Diễm đã phản đối, nàng không muốn được ưu tiên như vậy. Nàng nghĩ rằng cả ba người kia mới cần được ưu tiên nghỉ ngơi vì họ mới là những quân cờ chủ lực của đội, vì thế nàng không muốn họ vì mình mà mất đi một tiếng nghỉ ngơi. Và cuối cùng cả đội cũng đã quyết định mỗi người sẽ trông chừng những người khác ngủ trong vòng một tiếng bao gồm cả Hồng Diễm.
“Hmmm…” Hồng Diễm đảo mắt quan sát xung quanh. Vì ở vị trí trên cao nên nàng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trong khu rừng. Khung cảnh ban đêm tại đây đem lại cho nàng một cảm giác thú vị khác thường.
Nhìn lên bầu trời cao, ngắm nhìn trăng tròn sáng rực giữa bầu trời đêm tối tăm, nàng chợt có một chút hoài niệm.
“Hôm ấy trăng cũng sáng như vậy…” Hồng Diễm lẩm bẩm điều gì đó. Chợt một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng run nhẹ người một cái.
“Lạnh…” Hồng Diễm cắn môi, tự ôm cơ thể mình. Bỗng, một cái gì đó ấm áp phủ lên nàng. Tiếp theo đó là một giọng nói ấm áp truyền đến tai Hồng Diễm.
“Mặc vào cho đỡ ấm!!!”
Hồng Diễm phản ứng bằng cách quay phắt lại ngay. Vừa quay về phía sau, hai mắt nàng lập tức mở to ra trông vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi…”
Ngay trước mắt nàng lúc này là một bóng hình quen thuộc. Hắn là một trong những đồng đội của nàng, là kẻ bỗng nhiên biến mất khiến toàn đội lo lắng nhưng cũng chính hắn đem lại niềm vui sướng không thể diễn tả khi đưa cả đội ra khỏi sự lo lắng về điểm số trong cuộc thi. Khi nhìn lại được hắn, cả cơ thể nàng run lên không ngừng, cổ họng phát ra từng chữ:
“Khải… Minh!!!”
“Uhm… ta đây…” Khải Minh nở một nụ cười vô cùng thân thiện, đem lại một cảm giác vô cùng ấm áp. Thật là khác điệu cười dâm dê thường ngày của hắn quá.
Vừa cười hắn vừa sửa sang ngay ngắn chiếc áo khoác màu đen mà hắn vừa khoác lên người của Hồng Diễm. Hành động của hắn thật tử tế, thể hiện một sự quan tâm mà ai cũng có thể cảm nhận được.
Nhìn thấy điều này, hai mắt Hồng Diễm chợt long lanh, trông như nàng đang bị “say” bởi những gì Khải Minh làm. Nàng bất giác cúi mặt xuống.
“Khà khà… nhìn điệu bộ này chắc say nắng ta rồi! Kế hoạch tán gái bằng cách quan tâm thành công rồi!! Quả không hổ danh ta mà haha… Cơ mà nàng gần ta quá… tự nhiên muốn đè ra chịch ghê!!!” Ôi định mệnh! Có lẽ tên Khải Minh này không bao giờ biết được tình cảm trong sáng là gì. Não hắn lúc nào cũng chỉ biết chịch và chịch thôi. Không khí lãng mạn tồn tại chưa được bao lâu thì bị những suy nghĩ đồi trụy của hắn thổi bay hết.
“Khà… Lẽ nào nàng… Ọc…” Khải Minh đang suy nghĩ thì bỗng la lên. Một cảm giác đau đớn xuất hiện tại bụng của hắn. Lập tức đưa mắt xuống, hắn phát hiện Hồng Diễm đã tung đấm vào bụng hắn.
Cú đấm khá mạnh khiến hắn bị đánh bật vào trong hang, cùng lúc đó, Hồng Diễm thét lên: “Tên khốn, ngươi đi đâu mà giờ mới về! Có biết người ta lo lắng lắm không!!”
“Ầm!!!”
“Oái, có chuyện gì thế!!”
“Có kẻ đột nhập!!”
Ba người kia đang ngủ nghe thấy tiếng động mạnh liền tỉnh dậy ngay. Họ lập tức phát hiện có một kẻ lạ đang nằm ở trong hang động. Ba người liền lao vào tấn công.
“Khoan đã mọi người, em là Khải Minh đây!!” Khải Minh lập tức hét lên. Cả ba người kia liền dừng tay lại khi nhận ra đó là Khải Minh.
“Khải Minh!!” Ba người kia cùng thốt lên.
“Phù!!” Khải Minh thở phào nhẹ nhõm, thật may là hắn chưa bị đánh. Nhưng có lẽ hắn cũng không nên vui mừng quá sớm bởi vì…
“Thì ra là Khải Minh sao… nếu thế thì… càng phải đánh!!!!!” Cả ba tiếp tục xông vào tẩn Khải Minh.