Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 64



mừng vì đạt được mục tiêu lúc đầu đề ra.



“Hộc, hộc! Mệt quá!”

Tại một nơi nọ, tên con trai lúc nãy bên đội Dã Thú ngã bệt xuống đất. Hắn đã chạy một quãng khá dài với tốc độ cao nên bây giờ hắn thấy rất mệt, nhìn vào cách thở của hắn cũng đủ biết điều đó.

Nằm ngay bên cạnh hắn là Vương Ám và cô nàng kia. Tên Vương Ám thì vẫn ngủ li bì, còn cô nàng kia thì bất ngờ ngồi dậy, tay nàng đưa lên xoa đầu.

“Uh… chúng ta thoát được rồi sao?” Cô nàng kia giọng run run nói.

“Hừ! Không ngờ chúng mạnh vậy!”

“Uhm… nhưng mà chúng ta vẫn còn một Tháp Cứ Điểm mà… hai người kia phụ trách canh giữ nó, họ mạnh hơn nên có lẽ sẽ giữ được! Chúng ta vẫn còn cơ hội.” Cô nàng ấy đặt hi vọng hai người đồng đội kia của mình.

“Ừm… chúng ta cũng đang có số điểm khá cao 2600 lận mà… chắc chưa cần phải lo đâu!” Tên con trai cũng cảm thấy phấn chấn hơn. Thế nhưng…

“E hèm… tôi xin thông báo tình hình hiện tại!” Giọng nói của tên dẫn chương trình vang đều trong đầu. Lại một tiếng nữa trôi qua và mọi người lại được thông báo về tình hình các đội. Và vẫn như thường lệ, tình hình đội Dã Thú được thông báo đầu tiên.

“Đội Dã Thú: 2600 ; số thành viên còn lại: 3…”

“Cái gì?!” Tên con trai và cô nàng nhìn nhau. Họ thật sự không nghe nhầm đấy chứ? Tại sao số điểm của họ chỉ còn lại 2600, số thành viên chỉ còn lại 3 thành viên. Chỉ có một cách để giải thích cho chuyện này, đó chính là Tháp Cứ Điểm còn lại của họ đã bị một đội khác tấn công và chiếm lấy. Hai thành viên kia có lẽ cũng đã bị loại. Điều này thật là một tin xấu cho bọn họ. Nét mặt hai người họ chuyển từ kinh ngạc sang lo lắng.



“Hừ! Hai tên này có hồn lực mạnh đó nhưng kinh nghiệm lại không có, thể lực thì yếu kém…”

Ở tại nơi nọ, nơi có Tháp Cứ Điểm đã từng là của đội Dã Thú. Có hai bóng người, họ không phải là thành viên của đội Dã Thú mà là đội Hoàng Kim. Họ chính là Thu Thúy và Đăng Quang. Chính hai người họ đã tấn công và chiếm Tháp Cứ Điểm từ tay đội Dã Thú.

Theo như nhận xét của những người trong đội Dã Thú thì hai đối thủ của họ rất mạnh, thậm chí là mạnh hơn bọn chúng nhưng cũng bị hai người họ đánh bại. Thật không biết hai người này còn mạnh đến cỡ nào.

“Hmmm… không biết còn gì thú vị nữa không?!”

5 giờ 58 phút sáng, Quảng Trường Lung Linh…

Yến Nhi đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi xa xa, nơi mặt trời đỏ rực đang dần ló dạng.

“…”

Ngắm nhìn khung cảnh bình minh ấy, Yến Nhi bỗng cảm thấy trong lòng có vài cảm giác kì lạ. Nàng vừa cảm thấy tràn đầy sức sống, tràn đầy hi vọng nhưng đan xen vào đó là những cảm xúc lo lắng bất chợt.

“Cứ như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy…!” Yến Nhi khẽ lẩm bẩm.

“Hả?! Chuyện gì thế?!” Tuy đã cố nói nhỏ hết mức nhưng lời nói của Yến Nhi vẫn bị Mỹ Linh ngồi bên thấp thoáng nghe được. Nàng ta liền lên tiếng hỏi.

“Uh… không có gì… chỉ là…” Yến Nhi lắc đầu.

“Hmm… cậu đang lo lắng cho đội mình à? Chúng ta đã lấy lại lợi thế mà… không cần lo đâu!”

“Uhm…” Yến Nhi khẽ gật đầu.

“Nhưng mà cũng may mắn cho đội chúng ta nhỉ? Không ngờ chiếm được Tháp Cứ Điểm từ tay đội Dã Thú!”

“Uhm… Mà đội Dã Thú kinh khủng thật, chỉ với hai người mà đánh ngang với năm người đội ta. Nhưng mà vẫn chưa bù với tên ròm kia… nếu hắn không bị bất tỉnh thì có lẽ đội chúng ta đã bị hắn đánh bại dễ dàng…”

“Uhm… đúng vậy!”

Mỹ Linh khẽ rùng mình khi Yến Nhi nhắc về tên “ròm” của đội Dã Thú, hắn ta chính là Vương Ám. Một kẻ với sức mạnh kinh khủng, khiến ai cũng phải e dè. Nếu có ai nói hắn ta là quái vật thì cũng chẳng sai là bao.

“Hmm thật không biết nếu hắn trở lại bình thường thì sao nhỉ?” Mỹ Linh xoa cằm tự hỏi.

“Ngoài tên đó ra, vẫn còn một đối thủ mạnh khác!” Yến Nhi lại nói tiếp.

“Ý cậu là… tên thuộc đội Hoàng Kim!!” Mỹ Linh liền nhận ra người mà Yến Nhi nhắc đến.

“Uhm… tên đó cũng khá là đáng ngại, có vẻ cũng không phải tầm thường đâu!”

“Haizz… thiệt là… sao giờ lại thấy lo cho đội mình quá!” Mỹ Linh ôm đầu nói. Sự lạc quan lúc nãy của nàng đã biến mất ngay sau khi nghe Yến Nhi nói.



Cùng lúc đó, trên khán đài dành cho các vị hiệu trưởng các trường, Linh Nguyệt đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Ánh mắt của nàng hướng về phía Quốc Bảo, kẻ đang khiến không chỉ nàng mà tất cả mọi người tò mò.

“Thật ra hắn đã làm gì mà đội tuyển của hắn lại mạnh như vậy? Những dấu ấn đó… Lẽ nào…?” Linh Nguyệt đang dần nghĩ ra điều gì đó. Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng nói cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

“E hèm… tôi xin thông báo tình hình các đội…” Câu nói này đã trở nên quá quen thuộc với khán giả ở đây. Cứ sau một giờ, dẫn chương trình lại lên thông báo về số điểm cũng như số thành viên còn lại của từng đội.

“Đội Dã Thú: 2600 điểm; số thành viên còn lại: 3.

Đội Hoàng Kim: 2500 điểm; số thành viên: 2.

Đội Hoa Sen: 2440 điểm; số thành viên: 5.

Đội Nữ Hoàng: 1110 điểm; số thành viên còn lại: 4.”

“Thời gian còn lại là 2 tiếng… Mong các đội thi hãy làm hết sức mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.