“Hmmm…?” Thất Hứa nhìn lên trời và nói. Đứng xung quanh hắn là những thành viên khác của đội Hoa Sen. Hiện tại cả đội vẫn “đóng quân” tại Tháp Cứ Điểm vừa chiếm từ đội Dã Thú cách đây 3 tiếng.
“Uhm… để xem nào, chúng ta sắp đuổi kịp đội Dã Thú rồi! Đội Nữ Hoàng thì không còn đáng ngại nữa, dù có chiếm hết 4 Tháp Cứ Điểm họ cũng không thể thắng được… Đối thủ cần quan tâm nhất của chúng ta bây giờ chính là đội Hoàng Kim!” Công Khanh vừa nhìn đồng đội của mình vừa nói. Mọi người xung quanh gật đầu tỏ vẻ đồng tình với những gì hắn nói.
Hiện tại số điểm của hai đội Hoàng Kim và Hoa Sen chỉ hơn kém nhau vài chục điểm, một khoảng cách khá nhỏ. Tuy nhiên, muốn xóa đi khoảng cách ấy để giành chiến thắng không phải dễ. Hiện tại cả hai đội đều nắm trong tay một phần hai số tháp Cứ Điểm có trong cuộc thi, vì thế cả hai đội sau một tiếng đều tăng một số điểm bằng nhau, 200 điểm.Vì thế cách biệt vẫn sẽ tồn tại, trừ khi đội Hoa Sen chiếm được một Tháp Cứ Điểm của đội Hoàng Kim hoặc loại toàn bộ thành viên của đội ấy.
“Hmm, Công Khanh, liệu chúng ta có thể đi được chưa?” Thất Hứa giọng nôn nóng nói. Hắn ta đang rất nóng lòng muốn đi tìm thêm một Tháp Cứ Điểm cho đội mình nhưng lại bị Công Khanh nhất quyết cản lại.
Lý do của chuyện này là do Công Khanh vẫn còn e ngại về sức mạnh của đội mình so với đội Hoàng Kim. Thêm một điều nữa, nếu đi tìm Tháp Cứ Điểm bây giờ thì lực lượng phòng thủ tại Tháp Cứ Điểm của sẽ giảm xuống, lúc đó nếu bị đội Hoàng Kim hoặc bất kì đội khác tấn công thì nguy. Bây giờ thời gian không còn nhiều lắm, nếu bất cẩn để mất Tháp Cứ Điểm thì họ sẽ đánh mất cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu cứ để thời gian trôi qua thế này mà không làm gì thì họ sẽ thật sự thua mất. Điều này đương nhiên Công Khanh cũng nhận ra. Vậy tại sao hắn vẫn chưa hành động? Hay là hắn có toan tính gì?
“Thất Hứa, ta biết ngươi rất sốt ruột, tuy nhiên nếu hành động bất cẩn thì rất có thể chúng ta sẽ bị thiệt. Vì vậy nên kiên nhẫn chờ đợi cơ hội là cách tốt nhất!” Công Khanh nói với Thất Hứa.
“Cơ hội?” Thất Hứa lại hỏi ngược lại.
“Uhm… Ta nghĩ rằng chúng ta bây giờ cứ tập trung phòng thủ… khi thời gian gần hết, chúng ta hãy đánh một đòn bất ngờ, khiến đối thủ trở tay không kịp. Lúc đó mới đảm bảo cơ hội chiến thắng cao…”
“…” Nghe những điều Công Khanh nói cũng có vẻ có lý. Tuy nhiên, nó lại mang một chút gì đó mạo hiểm. Thất Hứa liền hỏi tiếp:
“Vậy phải đợi đến bao giờ?”
“7 giờ hoặc hơn… Trong lúc này, mọi người hãy tập trung nghỉ ngơi đi… chúng ta đã mất sức khá nhiều sau khi đánh với đội Dã Thú rồi…”
“Công Khanh nói đúng đó!” Yến Ly đứng bên cạnh nói với Thất Hứa. Hắn ta bỗng siết chặt tay lại rồi buông lơi, đây chính là dấu hiệu cho thấy hắn đã đồng tình với ý kiến của Công Khanh. Sau đó tìm đến một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy vậy, trên khuôn mặt hắn vẫn còn nhiều nét lo lắng.
Trong đội cũng có một người có cùng tâm trạng với Thất Hứa, không ai khác đó chính là Hồng Diễm. Đôi mắt nàng cũng chứa đầy nét nôn nóng.
“Bộp!”
“Uh…”
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai của nàng. Quay sang thì nhìn thấy đó chính là Khải Minh.
“Đừng lo lắng…” Khải Minh vừa cười vừa nói. Hắn đang cố ra sức để động viên cho Hồng Diễm.
Nàng ta thấy vậy cũng miễn cưỡng gật đầu vài cái. Sau đó lại ra một chỗ khác ngồi nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Khải Minh liền tiến đến hỏi chuyện với Công Khanh.
“Anh thật sự muốn đợi đến gần hết thời gian rồi mới đi chiếm sao? Như vậy chẳng phải hơi mạo hiểm sao? Lỡ chúng ta không tìm thấy Tháp Cứ Điểm trong lúc đó thì sao?”
“Hmm, về chuyện tìm kiếm thì ta đã xác định được một Tháp Cứ Điểm, đó chính là Tháp mà chúng ta chiếm được lúc đầu, đường đến đó ta vẫn nhớ. Tuy nhiên… chỉ sợ đội Hoàng Kim còn ở đó.” Công Khanh chống cằm nói.
“Hmm, bọn chúng có khi đã đi chỗ khác rồi chăng?”
“Không dễ vậy đâu… Hiện tại bọn chúng biết chúng ta đang trong tình thế buộc phải đi tìm Tháp Cứ Điểm, vì thế bọn chúng có thể sẽ thủ tại Tháp Cứ Điểm đó vì chúng biết chúng ta biết vị trí của nó…”
“Hmmm… nếu thế thì còn Tháp Cứ Điểm kia của chúng?”
“Giờ đi tìm thì rất là phí sức… không những thế, nếu phân tán lực lượng thì có thể sẽ bị các đội khác chiếm lấy Tháp Cứ Điểm này… đặc biệt là đội Dã Thú, chúng đã biết vị trí của Tháp nên có thể sẽ quay lại! Lẽ ra phải loại chúng ngay khi có cơ hội chứ!!” Công Khanh đấm tay vào lòng bàn tay kia.
“Hmmm… vậy chúng ta chỉ biết đợi vô ích thôi sao??”
“Không phải vô ích, chúng ta đang đợi thời cơ đến!!”
“Hmmm, nếu vậy thì đợi đến lúc đó chúng ta cũng phải chạm trán đội Hoàng Kim thôi…”
“…”
Công Khanh bỗng im lặng một thoáng. Sau đó hắn lại nói tiếp:
“Việc đó, em hãy tin tưởng ở anh…”
Nghe được câu nói này, Khải Minh hơi có vẻ hoài nghi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn đặt lòng tin vào Công Khanh. Dù sao thì Công Khanh luôn là người sáng suốt trong đội mà.
Khải Minh sau đó quay về phía sau tìm chỗ ngồi thì bất ngờ…
“Bùm!”
Một cơn gió mang hình lưỡi liềm liên tiếp lao đến đội hoa Sen.
“Mọi người, cẩn thận!!” Thất Hứa lập tức đứng ra trước toàn đội, tay hắn liên tiếp vung đao đánh chặn những lưỡi liềm gió kia.
“Gì thế này??”
Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì một loạt giọt nước từ lớn đến bé bắn đến từ phía sau đội Hoa Sen.
“Để em!” Hồng Diễm liền vung kiếm phóng hồn lực dưới dạng kiếm khí, quét ngang qua những giọt nước kia. Tuy nhiên chỉ đánh tan được một phần, vẫn còn hàng chục giọt nước đang bắn đến.
“Phong Trảm!” Khải Minh cũng đã nhanh chóng lấy kiếm và dùng kĩ năng của mình để đánh chặn những giọt nước kia.
“Bùm!!”
Sau đòn của hắn thì không còn một giọt nước nào nữa, chúng đã hoàn toàn bị quét sạch.
“Là kẻ nào?!” Thất Hứa quát lên một tiếng. Ngay sau đó, có 4 người xuất hiện xung quanh họ. Đó là 4 cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Đội… Nữ Hoàng!” Chẳng khó khăn gì để đội Hoa Sen nhận ra 4 người kia là đội Nữ Hoàng cả.
“Hừ, gay rồi!”
“Không ngờ lại đ-ng độ với họ!”
Đội Hoa Sen có vẻ khá nản khi bây giờ gặp phải đội Nữ Hoàng. Lúc nãy, Công Khanh có nói đội Nữ Hoàng không còn đáng ngại nữa nhưng đó chỉ là vì họ không thể chiến thắng trong cuộc thi nữa. Tuy nhiên xét theo luật thì họ không bị loại ra và vẫn được tiếp tục chiến đấu với các đội khác cũng như được quyền chiếm Tháp Cứ Điểm.
“Hừ, phải chiến đấu với họ sao?” Thất Hứa nắm chặt thanh đao. Quả thật hắn chẳng muốn mất sức vào lúc này tí nào.
“Hừ…” Bên phía đội Nữ Hoàng cũng đã chuẩn bị để chiến đấu.
Ở bên ngoài, khán giả liền xôn xao khi thấy cuộc chạm trán giữa hai đội.
“Ây da… đội Nữ Hoàng rõ không thể thắng nhưng vẫn muốn tiếp tục sao??”
“Kệ chứ! Tuy họ thua nhưng vẫn chiến đấu… thật đáng khâm phục!!!”
“Vẫn được nhìn mấy em xinh tươi đội Nữ Hoàng như thế này mới vui chứ!!”
“Hmmm… không biết sẽ thế nào đây!”
“Đội Hoa Sen phải đánh với đội Nữ Hoàng ư? Haha, tội đội Hoa Sen!”
“Miễn còn đánh nhau là được!!”
Mỹ Linh nhìn xung quanh rồi bĩu môi lo lắng: “Thiệt là đội Nữ Hoàng rõ là không thể thắng rồi mà còn…!”
“Haizzz, biết sao được! Dù sao họ cũng phải tiếp tục thi để giữ sĩ diện cho học viện chứ!” Yến Nhi thở dài nói.
“Mong là đội mình không sao!!” Bích Thảo ngồi bên khẽ cầu nguyện.
Quay lại nơi hai đội Hoa Sen và đội Nữ Hoàng đang đứng, cả hai đội đều trong tư thế sẵn sàng. Họ đã chuẩn bị tinh thần để lao vào nhau. Tuy nhiên…