“Giờ thì… chỉ còn lại hai đội đó là Hoa Sen và Hoàng Kim! Nào, hãy xem điều gì sẽ diễn ra tiếp theo. ” Dẫn chương trình cất giọng khiến mọi người tập trung lại trận đấu, nãy giờ họ cứ bị lời nói của vị hiệu trưởng kia thu hút.
“Á đù! Không ngờ thằng đó ghê dữ, đánh bại luôn tên quái vật kia! ” Một người nào đó lên tiếng nói về Khải Minh.
“Ừm ta cũng thấy vậy đó! ”
“Hừ tất cả nhờ công của tên kia chứ hắn chỉ được cái ăn hôi thôi! ”
“Ừm… ”
“Nhưng không nhờ hắn thì sao đánh bại tên kia! ”
Hàng loạt những ý kiến trái chiều nhau được khán giả nêu lên. Cuối cùng, một câu nói vang lên khiến tất cả im lặng:
“Hmmm, bây giờ quan trọng nhất là trận đấu giữa hai tên còn lại thôi… nhưng có vẻ kết quả đã ngã ngũ rồi. ”
Tất cả mọi người nhìn vào quả cầu nước nằm giữa sân. Ở trong đó, Khải Minh sau khi đánh bại Vương Ám liền chĩa kiếm về phía Đăng Quang, kẻ đang nằm dưới đất, trông hắn có vẻ thương tích khá nặng. Quần áo thì rách bươm, mặt hơi trầy trụa. Quan trọng nhất, thứ ánh sáng của Thánh Quang Hộ Thể đã tắt ngủm từ khi nào.
“Hmmm, giờ thì đến lượt ngươi! ” Khải Minh cất giọng nói.
“Ngươi đã tính toán điều này ư? ” Đăng Quang gượng dậy nói.
“Haha… ta đâu phải Gia Cát Dự… chỉ là đặt cược một ván “được ăn cả, ngã về không” thôi mà! ” Khải Minh giở điệu cười gian xảo.
“Thật mừng khi nữ thần may mắn đứng về phía ta! ”
…
“Khải Minh! ”
Dưới sân quảng trường Lung Linh bỗng có 4 người chạy ra, họ là những thành viên của đội Hoa Sen. Sau khi được kiểm tra ở phòng hồi sức, họ lập tức chạy ra ngoài sân để xem tình hình thế nào.
“Khải Minh… ” Mọi người bất ngờ trước những gì mình thấy. Có thật là Khải Minh đang áp đảo Đăng Quang không thế? Tất cả đều chẳng thể ngờ được.
“Hmmm… đã có chuyện gì thế nhỉ? ” Công Khanh buộc miệng nói.
“Không cần biết… nhưng có lẽ chúng ta sắp thắng rồi! ” Thất Hứa nhảy cẫng lên, tay nắm chặt vui mừng. Lúc nãy, khi thấy Công Khanh xuất hiện ở phòng hồi sức, hắn đã rất lo sợ rằng đội mình sẽ thua. Nhưng khi bước đến đây, tận mắt mình chứng kiến khung cảnh trước mắt, hắn thật sự rất vui.
“Khải Minh! ” Hồng Diễm chắp tay lại với cặp mắt rưng rưng như muốn khóc.
Có lẽ họ đều nghĩ cán cân chiến thắng đã nghiêng về mình nhưng…
“Haha… tiếc thay! Có thể nữ thần may mắn đứng về phía ngươi nhưng… người được nữ thần chiến thắng chọn lại là ta! ” Đăng Quang có vẻ thích thú khi nói ra những lời vừa rồi.
“Cái gì? Gần thua mà vẫn tỏ ra ngầu à? ” Khải Minh ra vẻ bình tĩnh nói nhưng thật ra hắn đang run vì câu nói kia của Đăng Quang.
“Hmm… ” Đăng Quang chẳng có vẻ quan tâm đến những gì Khải Minh nói. Hắn ta đứng thẳng dậy, mắt nhắm lại tập trung. Xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện những hạt ánh sáng nhỏ li ti.
Những hạt ánh sáng ấy ngày càng dày đặc, chúng hợp lại tạo thành một cột sáng khổng lồ. Một cảnh tượng không mấy xa lạ, đặc biệt là đối với Khải Minh.
Cột sáng ấy dịu dần rồi biến mất, làm lộ ra một Đăng Quang được ánh sáng mờ ảo bao quanh. Cơ thể hắn trông khỏe hẳn ra, các vết dơ, trầy trụa trên người đều bị xóa bỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Khải Minh thốt lên: “Thánh… Quang Hộ Thể… ngươi có thể dùng nó lần hai sao? ”
“Tại sao không? ” Đăng Quang dững dưng nói.
Ở quảng trường Lung Linh, ai nấy đều ngạc nhiên trước việc Đăng Quang lật ngược thế cờ.
“Quáo! ”
“Hay quá! ”
“Đập chết mẹ tên kia đi! ”
Khán giả có vẻ khá là hào hứng, trong khi đó, những người thuộc học viện Hoa Sen lại tràn ngập trong hụt hẫng, thất vọng. Lại một lần nữa, cứ tưởng chiến thắng trong tay nhưng nó lại vụt bay mất.
Cũng tại quảng trường Lung Linh, một lão già đứng ở một góc khuất nhìn vào quả cầu nước và nói: “Hmmm, thằng nhóc này tiến bộ nhanh thật, đến cả hai lần một ngày! Quả là có tương lai. ”
“Không thể nào! ” Khải Minh hai mắt tròn xoe ngạc nhiên cực độ. Hắn thật không ngờ vào phút cuối Đăng Quang lại đảo ngược tình thế. Giờ đây hắn đã có Thánh Quang Hộ Thể, Khải Minh có lẽ chẳng còn cách nào để chiến thắng nữa.
“Khoan đã… đúng rồi hệ thống, có cách gì mau giúp ta… ” Khải Minh kêu gào trong lòng. Thế nhưng hệ thống chẳng có chút phản hồi nào cả.
“Tạm biệt nhé! ” Đăng Quang có vẻ không chần chừ gì cả, vung kiếm tạo thành một vòng cung kiếm khí về phía Khải Minh.
“Khải Minh… ” Tất cả người của học viện Hoa Sen đều chết lặng. Bây giờ họ chỉ biết trông chờ một điều gì đó đến từ Khải Minh, một điều làm nên kì tích, dẫu biết điều đó có lẽ còn “khó hơn lên trời”.
“Ầm! ”
“Rẹt! ”
…
“… Vậy là thua rồi ư? ”
“Mình không thể làm gì cả… ”
“Xin lỗi mọi người! ”
“… Hắn quá là mạnh! ”
“ Nếu mình mạnh thêm chút nữa… chắc có lẽ… ”
“Không, thứ mình cần là nhiều, thật nhiều chứ không phải một chút! ”
“Haizz… thua thật rồi. ”
“Có lẽ VẬN MỆNH đã được sắp đặt hết rồi! ”
“Haha! Buồn cười thay! Kẻ được cho là sẽ thay đổi VẬN MỆNH toàn thế giới lại chịu thua trước chính VẬN MỆNH của mình sao? ”
“Hả? Ngươi nói gì vậy hệ thống? Thay đổi VẬN MỆNH? Chắc ngươi lầm người rồi! ”
“Không! Ta không lầm bởi vì… chính ta là kẻ đã chọn ngươi mà! ”
“Haha, ngươi thật biết đùa. Dẫu vậy, làm gì có cách thay đổi được số phận khi nó đã an bài chứ? ”
“Đã có Khoái Lạc Hệ Thống ta đây, ngươi nghĩ rằng mình không có cách? ”
“Ngươi nói vậy là… ”
“Chắc ngươi biết thứ mình cần để đánh bại tên kia chứ? ”