“Hết chạy nha nhóc! ” Tên kia vẫn giữ chặt chân Khải Minh và lôi về phía trước. Cánh tay còn lại vung mạnh xuống đầu Khải Minh.
“Nguy rồi! ” Khải Minh biết rõ, nếu trúng đòn này thì hắn xác định bị đánh bại.
Cố vận hồn lực đến bảo vệ, thế nhưng chỉ còn một chút ít ỏi.
“… ”
Khải Minh đã quá chủ quan, nghĩ rằng với nguồn hồn lực cung cấp từ Tử Thần Thuật, hắn sẽ không phải lo sợ. Tuy nhiên, khi gặp những tình huống “quá nhanh, quá nguy hiểm” như thế này, Tử Thần Thuật không thể nào cung cấp kịp hồn lực cho hắn.
Đôi mắt Khải Minh lộ vẻ tuyệt vọng.
“Uh… ”
Cánh tay tên kia gần chạm vào mục tiêu thì bất ngờ dừng lại. Đồng thời cơ thể hắn giật mạnh về sau.
“Cái gì vậy? ”
Một cảm giác đau đớn xuất hiện ở vai của hắn ta. Cứ như có con gì cắn vào đó vậy.
“Con… quỷ gì đây? ” Tên đó ngoảnh đầu nhìn phía sau vai mình, một con vật nhỏ, màu trắng đang cắn vào vai hắn.
“Làm sao… nó cắn xuyên được lớp hồn lực hộ thể của mình? ”
Lớp hồn lực hộ thể đến cả Tử Hỏa của Khải Minh còn chưa thể phá được, vậy mà con vật này lại dễ dàng cắn xuyên qua. Nó rốt cục là gì?
“Uh… ” Tên đó định vung tay đánh bật con vật đó ra, thế nhưng hắn vô tình chạm phải ánh mắt của con vật đó, một ánh mắt vô cùng đáng sợ khiến tên đó lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Guh… Đỡ đây! ”
Khải Minh nhân cơ hội thoát khỏi tay đối phương liền lập tức vung chân tấn công. Bởi hồn lực hiện có rất ít, hắn phải tìm điểm yếu để tung đòn mới mong có hiệu quả. Và hạ bộ chính là lựa chọn của hắn.
“Bốp! ”
Khải Minh chẳng có cảm giác cản trở gì cả, chân lao thẳng vào háng của tên kia.
“Uh… ”
Tên đó chẳng la chẳng rằng gì cả, đôi mắt căm phẫn nhìn Khải Minh, miệng như muốn nôn ra thứ gì đó (trứng dái:)), Sau đó hắn nương theo trọng lực ngã sấp “mặt lờ” xuống mặt đất. Vì quá đau nên hắn đã ngất đi.
Ngay lúc này, Khải Minh thở phào vì đã hạ được đối thủ. Phen vừa rồi hắn quá khinh suất, xém tí bị bắt thêm một lần nữa. Đây quả thật là một bài học quý giá cho hắn.
Khải Minh sau đó ngẩng đầu lên và…
“… Khoan… con này là… ” Đôi mắt Khải Minh khẽ động khi nhìn thấy con vật đang cắn vai tên kia, có thể gọi là cứu tinh của hắn lúc vừa rồi.
Đôi mắt hắn tràn ngập ngạc nhiên.
Trông con vật ấy rất lạ sao?
Không. Ngược lại nó rất thân quen với Khải Minh. Bằng chứng là hắn đã gọi đúng tên nó:
“Bạc – h – h – h – h – h… Long! ”
Không hề xa lạ, đó chính là Bạch Long, con rồng bí ẩn nở ra từ cái trứng đầy bí ẩn do một cô nàng siêu bí ẩn đưa cho hắn.
Con rồng nhỏ nghe gọi tên, đưa đôi mắt dễ thương cùng vui mừng nhìn Khải Minh. Sau đó, nó rời khỏi vai tên kia và lao vào lòng hắn.
“Kri… ”
Bạch Long dùng ánh mắt ngây thơ của mình như để khỏa lấp những việc mình vừa làm. Thế nhưng cái miệng dính đầy máu của nó đã phản bội nó.
Ôm Bạch Long trong lòng, đầu Khải Minh xuất hiện hàng loạt câu hỏi.
“Tại sao Bạch Long lại ở đây? Nó vừa cắn tên kia sao? Là nó cứu mình sao? Làm sao nó cắn được lớp hồn lực kia chứ? Rốt cuộc nó là cái quái gì vậy… ”
Khải Minh có chút sợ sệt nhìn Bạch Long. Hắn cố mở to mắt ra như để Tinh Thông Nhãn có thể soi kĩ Bạch Long, đem về thông tin hữu ích. Thế nhưng kết quả thu được chỉ toàn là những dấu “? ”.
Bạch Long thấy chủ nhân nhìn mình dữ dội có chút khó hiểu, nghiêng đầu nhìn lại. Bất chợt đôi mắt nó có chút biển đổi.
Lại là cặp mắt đáng sợ nhìn tên kia lúc nãy sao?
Không phải.
Đôi mắt nó có chút mệt mỏi, mi mắt khẽ chùng xuống và…
“Hử… nó ngủ mất rồi! ” Khải Minh nhận ra Bạch Long đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, trông có vẻ nó rất mệt mỏi.
Thấy vậy, hắn tạm gác những lo nghĩ nãy giờ. Điều hắn cần ưu tiên bây giờ chính là tìm lối thoát khỏi đây. Cứ ở mãi trong lòng địch thế này sớm muộn gì hắn cũng bị bắt.
“Haizz mệt ghê! ” Bất chợt có tiếng người vang ở đầu hành lang bên kia.
Khải Minh nghe thấy giật nảy mình, luống cuống tìm chỗ trốn. Không chỉ thế, hắn còn phải xử lý tên to con này nữa, để hắn nằm ở đây sẽ gây chú ý đến những người kia.
Và rồi, Khải Minh dồn hết lực kéo lê tên to con kia. Trông hắn có vẻ đang nguyền rủa tên đó ăn gì mà nặng dữ thế. Giọng nói đùa ngày càng gần, Khải Minh cũng đang gần đến nơi mà hắn định trốn.
Chỉ có một nơi tốt nhất hiện tại.
Căn phòng duy nhất không khóa cửa.
“Rầm! ” Khải Minh đóng sầm cửa lại. Cuối cùng hắn cũng đã đến đích. Cùng lúc đó, ở đầu hành lang có hai người bước ra.
“Ủa? Tiếng cửa sao? Ai vậy ta? ”
“Là hai người đó đó… chắc bây giờ đang chịch cuồng nhiệt lắm! ”
“Má nó… tao cũng muốn được một lần chịch con nhỏ Hồng Uyên. Nhìn nó ngon vãi! ”
“Bé bé cái mồm! ”
“Sợ gì… phòng cách âm mà! Haha… ”
“Thôi đi lẹ chuẩn bị buổi đấu giá nữa… người tham dự đang đến đó! ”
“Ừa… ”
Hai người đó nhanh chóng bước đi khuất.
…
“Tên nhóc kia… khôn hồn thì giơ tay chịu trói đi! Ngươi chẳng thoát khỏi đây được đâu! ”
Ở bên trong phòng, Hồng Uyên liên tục cứng giọng nói với Khải Minh kể từ khi thấy hắn bước vào. Nghe như đang mắng chửi hắn vậy.
Thế nhưng, Khải Minh chẳng chút để tâm. Tâm trí của hắn bây giờ chỉ biết đến cơ thể đẹp đẽ, quyến rũ đang bị trói chặt trước mắt thôi.
Mắt hắn như một cái máy quét, quét từ trên xuống dưới cơ thể của Hồng Uyên. Chẳng một mảnh vải che thân, tay chân cũng bị trói chặt. Không gì có thể ngăn ánh mắt dâm đãng của Khải Minh soi mói toàn bộ cơ thể nàng.
Nhìn cặp vú trắng muốt, căng mọng lên vì bị một sợi dây quấn quanh, siết chặt lại.
Nhìn vòng eo thon gọn uốn éo qua lại.
Nhìn âm đ*o hồng hào đang cố khép lại nhưng bất lực.
dương v*t Khải Minh lập tức cương cứng.
Không chỉ thế, nhìn thấy sự hòa hợp giữa nước da trắng của Hồng Uyên cùng màu đỏ của những sợi dây, Khải Minh bất giác đưa ngón tay cái lên khen ngợi tên to con đang nằm sấp mặt ở cửa, lòng thầm cảm ơn hắn vì đã cho thấy một nghệ thuật.
Bình thường, nếu gặp tình huống này, hắn sẽ chẳng ngần ngại lao vào chịch tới tấp dù Hồng Uyên có chịu hay không. Thế nhưng bây giờ tình thế ép buộc hắn phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.