“Bọn họ thực sự phá hỏng gương Côn Lôn?” – thiếu nữ tuyệt sắc hoảng sợ hỏi.
Đó chính là thần khí thượng cổ, trừ phi đại thần thượng cổ giáng hạ, không thì có ai phá hỏng được nó? Không ngờ thực lực của Tông Y vượt xa dự kiến của nàng ta. Nàng ta dùng thần thức kiểm tra thân thể Tống Vũ Phi, thấy nội phủ y đã bị đảo lộn, Nguyên anh cũng bị thương nặng, chỉ có thể thở dài – “Mấy thứ thuốc này không có tác dụng nữa, còn cần tìm một viên Niết Bàn Đan, một viên Phục Linh đan nữa mới có hiệu quả.”
Nàng ta kiểm lại số dược liệu trữ trong gác lửng, phát hiện chỉ có thể chế được một viên Phục Linh đan, còn Niết Bàn đan thì vẫn thiếu mấy vị thuốc vô cùng quý hiếm, bèn nói – “Ra ngoài tìm linh thảo, nếu không tu vi của ngươi sẽ mãi chỉ có thể dừng lại ở Nguyên anh kỳ. Là ta suy xét không chu toàn, lúc trước không nên bảo ngươi đưa gương Côn Lôn cho Phương Tinh Hải. Nếu đổi thành người khác, ngươi ắt sẽ không gặp phải kiếp nạn này.”
Cũng chỉ vì quá mức kiêng dè Tông Y, ngay từ trong tiềm thức nàng ta đã luôn muốn giết chết hai sư đồ này, nhưng không ngờ thủ đoạn của hai người này bất phàm đến vậy. Một người có thể trốn thoát khỏi vòng vây của biết bao nhiêu tu sĩ, một người vừa ra tay là có thể huỷ diệt thần khí thượng cổ.
Tống Vũ Phi có tình cảm thầm kín với thiếu nữ nọ, nghe vậy liền vội vàng an ủi – “Không phải lỗi của người, người cũng không ngờ Thái Thượng trưởng lão lại có thực lực phá hỏng thần khí.” – Nếu không phải quá tin tưởng vào sức mạnh của thần khí, y sẽ không luyện hoá nó thành pháp khí bản mệnh mà không hề có sự suy xét như vậy.
Có thần khí hộ thể, đáng lẽ y có thể hoành hành khắp thế giới Hạo Thiên.
Thái Thượng trưởng lão kia rốt cuộc là quái vật gì? Rõ ràng chỉ có tu vi Đại thừa kỳ, vậy mà dường như có thể khinh thường cả Thiên Đạo.
Tống Vũ Phi cải trang, đi Đa Bảo các mua linh thảo, còn thiếu nữ thì nhập định tu luyện, không hề phát hiện ra thanh kiếm nhỏ màu đen vẫn luôn treo trên đỉnh đầu mình.
Đến Đa Bảo các, Tống Vũ Phi lấy mấy thứ không quá hấp dẫn ánh mắt mà vẫn đáng kha khá linh thạch ra để trao đổi linh thảo. Người quản lý không dám lơ là, cầm một món bảo vật lên xem xét. Đúng thời khắc này, thanh kiếm đen treo trên đỉnh đầu thiếu nữ rốt cuộc di chuyển, tức thì ghim vào giữa tử phủ nàng ta, nghiền nát một hồn một phách còn sót lại của nàng ta.
Thiếu nữ nọ còn chưa kịp kêu thành tiếng đã tan biến thành cát bụi, bao nhiêu cấm chế dựa vào linh khí của nàng ta chống đỡ cũng đều mất đi tác dụng. Thần uy thuộc về thời kỳ thượng cổ ẩn chứa trong ngọc hoàn tràn ra, khiến người quản lý kia vô cùng khiếp sợ. Ông ta tập trung quan sát, phát hiện ra đây lại là một thần khí không thua kém gì gương Côn Lôn.
“Ở đây có báu vật!”
“Ở đâu?”
“Hình như ở tầng hai, Linh Thảo các!”
Những tu sĩ có năng lực giao dịch ở Đa Bảo các đều không phải hạng người tầm thường. Vừa đánh hơi được khí vị của thần khí, không ai chần chờ lấy một giây, đều nhao nhao chạy đến Linh Thảo các.
Tống Vũ Phi hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra biến cố này, chỉ trong giây lát, ngọc hoàn đã bại lộ, mà thiếu nữ tuyệt sắc nọ lại vẫn lặng yên không nói lời nào. Y không dám sơ suất, lập tức sử dụng pháp bảo chạy ra ngoài Đa Bảo các. Nếu không thể chạy thoát đúng lúc, hôm nay y chắc chắn sẽ toi mạng tại nơi này.
Người quản lý là một cao thủ Hoá thần kỳ, nhưng ông ta cũng không ngăn cản y. Hầu hết bảo vật ở Đa Bảo các đều có lai lịch bất minh, đương nhiên cũng không e dè chuyện giết người đoạt bảo, nhưng muốn ra tay thì cũng không thể phá hoại địa phận của Đa Bảo các. Ông ta chỉ hạ một lá bùa theo dõi, chờ người này trốn ra ngoài Đa Bảo các rồi sai người đuổi theo cũng không muộn.
Cho nên Tống Vũ Phi rời khỏi Đa Bảo các một cách thuận lợi, nhưng hàng loạt pháp bảo mà y sử dụng khi đào tẩu lại liên tục khơi gợi lòng tham của chúng tu sĩ.
“Tiên tử, người làm sao vậy? Tiên tử, người nói gì đi!” – Tống Vũ Phi vừa chạy trốn vừa hỏi một cách vội vàng. Đến khi trốn vào được động phủ trước đó, mở trận pháp ẩn nấp, y mới đưa nguyên thần vào ngọc hoàn, lại phát hiện thiếu nữ nọ đã biến mất, nơi nàng ta thường nhập định xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, trên đó vẫn còn sót lại một làn kiếm khí Phá Thiên.
Ban đầu, Tống Vũ Phi không dám tin tưởng. Mãi sau đó, y bắt đầu gào khản cả giọng – “Tông Y, suốt đời này Tống Vũ Phi ta không đội trời chung với ngươi, đến chết không thôi!”
Y nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Tông Y ra tay với tiên tử từ khi nào. Y hận hắn, nhưng cũng sợ hắn.
Sau Phương Tinh Hải, Tống Vũ Phi trở thành đối tượng thứ hai bị toàn thế giới tu chân đuổi giết. Tin tức y sở hữu một thần khí thượng cổ và rất nhiều báu vật truyền về Vô Cực tiên tông, khiến tinh thần Xích Tiêu chân nhân lại bất ổn, miệng phun ra máu.
Được lắm, thì ra y mới là người giấu giếm kỹ nhất. Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước ông ta nên giết y ngay khi con gái mình gặp chuyện không may!
Tuy rằng các môn phái đã đồng ý hợp tác với nhau để đối phó với Tông Y, nhằm giành lấy gương Côn Lôn, nhưng cũng không hề nương tay trong việc chèn ép Vô Cực tiên tông. Cao thủ của Vô Cực tiên tông bị Tông Y tàn sát gần hết, mấy người ít ỏi còn sót lại cũng đều trúng độc Dung Hồn đan, Huyền Âm đan, sượng độc ma giới, Ly Vẫn đan, nói một câu “không thuốc nào chữa được” cũng không ngoa.
Chờ nhóm người này đi đời nhà ma, Vô Cực tiên tông sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, chẳng phải mặc cho những môn phái khác xâu xé hay sao? Đứng trên vị trí môn phái lớn nhất thế giới Hạo Thiên, nguồn của cải mà Vô Cực tiên tông tích luỹ đương nhiên rất phong phú, bọn họ đã sớm thèm muốn từ lâu.
Tuy cũng có mật thám đưa tin về từ ma giới, nói rằng Tông Y khinh thường thần khí, đã sớm phá hỏng, nhưng những nhân sĩ chính phái này lại thích suy bụng ta ra bụng người, cho rằng đó chẳng qua chỉ là tin giả mà Tông Y phát tán do sợ bị các môn phái bao vây, tiêu trừ. Không ai tin mảy may, còn trào phúng Tông Y nói ngông nói cuồng.
Thần khí thượng cổ há một tu sĩ Đại thừa kỳ muốn phá là phá được? Ngươi tưởng ngươi là đại thần thượng cổ chắc?
Bọn họ tập hợp rất nhiều cao thủ Hoá thần kỳ trở lên đến ma giới, những người khác thì có nhiệm vụ đuổi giết Tống Vũ Phi.
Cuộc sống của Tống Vũ Phi hiện giờ không tốt chút nào. Không có cấm chế mà tiên tử thiết đặt, y căn bản không giấu được khí vị của ngọc hoàn. Cho dù bày hết trận pháp ẩn giấu này đến trận pháp ẩn giấu khác, chẳng bao lâu cũng sẽ bị những tu sĩ khác nhìn thấu, đuổi đánh tận nơi.
Y trốn chui trốn nhủi, pháp bảo nào có thể dùng thì đều dùng hết, khiến những tu sĩ đó càng nổi lòng tham. Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng một tu sĩ Nguyên anh kỳ lại sở hữu nhiều báu vật như vậy, bất kỳ thứ gì lấy ra đều có thể gợi lên sóng to gió lớn ở thế giới Hạo Thiên.
Phương Tinh Hải lúc trước may mắn có được gương Côn Lôn, nhưng so với Tống Vũ Phi, vận khí của hắn cũng chỉ có thể hình dung bằng năm chữ “cũng chỉ vậy mà thôi”. Vận may của Tống Vũ Phi quả thực trái với lẽ thường!
Vậy nên càng ngày càng nhiều tu sĩ thề muốn đánh chết Tống Vũ Phi, gần như trải khắp thế giới Hạo Thiên. Tống Vũ Phi vốn trọng thương chưa lành, nào phải đối thủ của họ. Nếu không có bao nhiêu pháp khí hộ mệnh, y đã sớm chết rục xương. Ngày hôm nay, y bị hơn một nghìn tu sĩ vây trong một sơn cốc, xung quanh là tầng tầng lớp lớp sát trận mà họ thiết đặt.
Bảo vật mà y mang theo đều đã hỏng hóc nghiêm trọng, hôm nay e rằng không trốn thoát được. Người y tràn đầy sát khí, nhưng trong lòng cũng tràn đầy tuyệt vọng. Thấy đủ loại phép thuật đánh về phía mình, y cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Đúng lúc này, một cột thần uy giáng xuống từ hư không, tức thì giết chết toàn bộ tu sĩ ở đây. Một người đàn ông có ngoại hình tuấn mỹ, khí thế bất phàm xé mở rào chắn không gian, đi đến trước mặt Tống Vũ Phi.
“Quỳnh Vũ đâu?” – Người đàn ông nọ gặng hỏi.
“Cái gì?” – Tống Vũ Phi nắm chặt ngọc hoàn, lùi dần về phía sau.
“Chủ nhân Phệ Thiên hoàn – Quỳnh Vũ tiên tử đâu?” – Người nọ hỏi lại lần nữa.
“Cô ấy đã chết. Ngươi là ai?” – Tống Vũ Phi âm thầm nhẩm lại bốn chữ “Quỳnh Vũ tiên tử”, hiểu ra đó là danh hào của thiếu nữ nọ. Quen nhau biết bao nhiêu năm, vậy mà sau khi người nọ chết, y mới biết được tin tức về nàng ta qua miệng người khác, thật đáng buồn làm sao.
“Đã chết?” – Người nọ ngây ra, hiển nhiên không thể nhập hai chữ xa lạ này với một Huyền tiên. Đó là Quỳnh Vũ, là Quỳnh Vũ từng một mình chống chọi vô vàn tiên nhân để cứu hắn năm nào, sao có thể bỏ mạng ở thế giới nho nhỏ này? Hắn không dám tin.
Người nọ hoá thành ảo ảnh đi vào ngọc hoàn, một hồi lâu sau mới đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm ba chữ “Phá Thiên kiếm”, đã xác định được kẻ thù.
Hắn xách Tống Vũ Phi lên, biến mất tại chỗ.
——————–
Cùng lúc đó, núi Phần Tịch đang bị rất nhiều nhân sĩ chính phái bao vây. Người trong ma đạo xưa nay thích làm theo ý mình, chỉ đứng nhìn từ xa, không ai đến cứu viện.
Tông Y đứng trên đỉnh Phần Tịch, nói một cách khoan thai – “Muốn gương Côn Lôn? Vậy thì lấy đi.” – Nói đoạn, hắn vứt gương Côn Lôn trên vách đá vào giữa đám người.
Chúng tu sĩ nhao nhao nhảy lên cướp đoạt, chỉ trong chớp mắt đã đánh chết quá nửa số đồng minh bên cạnh mình. Cuối cùng, một vị Ngũ kiếp Tán tiên của Lăng Tiêu tông giành được vị trí thứ nhất, hút gương Côn Lôn vào lòng bàn tay. Nhưng vừa nhìn, gã ta lập tức nổi giận ngút trời.
“Tông Y, ngươi lại thực sự phá hỏng gương Côn Lôn!” – Mẹ kiếp đầu óc ngươi có vấn đề à? Vị Tán tiên này suýt thì chửi ầm lên.
Chúng tu sĩ tập trung nhìn, dẫu thế nào cũng không thể xem nhẹ lỗ thủng chính giữa mặt gương. Thần khí thượng cổ từng nghi ngút thần uy, lấp lánh ánh vàng nay chỉ là một miếng đồng nát sắt vụn.
“Đợi suốt bao nhiêu ngày chỉ để xem bộ mặt của các người hôm nay. Thú vị, quá là thú vị!” – Chu Doãn Thịnh đứng trên vách đá, vỗ tay cười to.
Nhóm Ma tu hóng xem đằng xa cũng cười ầm lên.
Trưởng lão các môn phái tức giận đến mặt đỏ lừ, tức thì đánh lên đỉnh Phần Tịch. Nếu gương Côn Lôn đã hỏng, vậy thì chỉ có thể giết chết Tông Y, chiếm núi Phần Tịch của hắn. Tông Y tung hoành giới tu chân đã lâu, bảo vật mà hắn sở hữu ắt cũng chẳng kém kho tàng của Vô Cực tiên tông. Bọn họ có mấy chục nghìn cao thủ, núi Phần Tịch chỉ có hai sư đồ nọ, hoàn toàn là ưu thế vượt trội.
Nhưng còn chưa đến gần, bọn họ liền biết mình đã xem nhẹ Tông Y đến mức nực cười như thế nào. Cho dù mấy trăm nghìn cao thủ đi chăng nữa, một mình hắn cũng có thể đối phó, huống hồ là mấy chục nghìn. Quanh mình hắn hiện lên vô số ánh kiếm màu đen, gần như che lấp cả đất trời. Uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tức thì đánh cho mấy tu sĩ Hoá thần kỳ rơi xuống đất, liên tục hộc máu.
Những tu sĩ bị ánh kiếm của hắn đâm bị thương đều không thể vận dụng nguyên thần, không thể sử dụng phép thuật từng tu luyện suốt bấy nhiêu năm, không thể không lùi ra sau một cách chật vật. Nhưng đồ đệ hắn lại chợt xuất hiện sau lưng những người này bằng phương thức vô cùng quái lạ, năm ngón tay xoè thành vuốt, cắm vào nội phủ bọn họ, hấp thu sạch tu vi cả đời của họ.
Chẳng bao lâu sau, chân núi Phần Tịch đã chất đầy những thi thể rỗng tuếch.
Chu Doãn Thịnh hấp thu liền một mạch hơn trăm người, ai ai cũng là cao thủ Hoá thần kỳ trở lên, cộng dồn vào không biết được bao nhiêu vạn năm tu vi. Hắn cảm thấy tu vi của mình đang tăng một cách chóng mặt, không chừng cuộc chiến này kết thúc, mình có thể trực tiếp vượt qua Hoá thần kỳ, Hợp thể kỳ, trở thành cao thủ Độ kiếp kỳ.
Thấy hắn hút vui vẻ, Tông Y cũng toàn không giết chết hẳn, còn vung tay ném mấy tu sĩ Đại thừa kỳ và Tán tiên nửa sống nửa chết đến bên chân hắn cho hắn xơi.
Thủ đoạn hiểm độc như thế khiến những nhân sĩ chính phái kia vô cùng khiếp sợ. Bọn họ bắt đầu muốn lui bước, đồng loạt lấy pháp bảo ra hòng trốn chạy. Nhóm Ma tu canh giữ bên ngoài vòng chiến vốn ôm tâm tư nhặt mót, tức thì đuổi theo mấy con dê béo.
Trận chiến này, cao thủ chính đạo tổn thất quá nửa, một số còn sót lại cũng bị thương nặng, không có Tông Y tự mình hoá giải kiếm khí trên vết thương thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Mà người trong ma đạo lại bắt đầu ăn mừng, tiến công các môn phái trải khắp mọi nơi, cướp sạch tài nguyên. Chỉ vì một chiếc gương Côn Lôn, thế giới Hạo Thiên lâm vào một kiếp nạn chưa từng có.
Các môn phái lớn sao có thể bỏ qua, đồng loạt gửi tin đến tiên giới, mời những thượng tiên đã phi thăng của môn phái mình đến cứu viện. Nửa tháng sau, dưới chân núi Phần Tịch lại nghênh đón một nhóm khách ghé thăm. Xem khí vị này, người nào cũng là người trong tiên giới, trong đó có hai người áo đỏ và áo trắng là bắt mắt nhất.
Người đàn ông áo đỏ là Xích Phượng tiên quân uy danh hiển hách trên tiên giới, thực lực không thua gì Tiên đế, từng thống lĩnh chư tiên phản bội tiên đình, bị giam cầm ngoài ba mươi ba cõi trời. Nếu không phải cảm nhận được thần hồn của đạo lữ tan biến, hắn sẽ không dốc hết sức lực đánh vỡ cấm chế, đi đến thế giới Hạo Thiên.
Người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn tuy khí chất cũng rất bất phàm, nhưng tu vi chỉ mới đến Nguyên anh hậu kỳ, đứng giữa chúng tiên nhân trông có vẻ tức cười.
Những tiên nhân này chỉ đứng ra thay môn phái mình, cũng không dám ra tay với nghịch tặc Xích Phượng tiên quân. Xích Phượng tiên quân sở hữu huyết mạch phượng tộc, cho dù lần này giết hắn, nghìn năm sau hắn lại sẽ niết bàn tái sinh, hơn nữa thực lực không giảm mảy may. Một nhân vật khó nhằn như vậy, ngay cả Tiên đế cũng không làm gì được, những tiên nhân khác đương nhiên là né xa chín mươi dặm.
Biết Tông Y là người giết chết đạo lữ Quỳnh Vũ tiên tử của hắn, những tiên nhân này chỉ có thể cảm thán cho bản lĩnh mua thù chuốc oán của đối phương. Có thể tu luyện Phá Thiên kiếm đạo đến Đại thừa kỳ, người này quả nhiên không phải dạng vừa. Có lẽ ngay cả Tiên đế cũng rất kiêng dè người này, vì thế mà đến tận lúc này vẫn chưa phái thuộc hạ đến bắt Xích Phượng tiên quân.
Đương lúc suy nghĩ, trên đỉnh Phần Tịch bỗng nhiên giăng kín mây đen, tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai, lại là Chu Doãn Thịnh sắp độ kiếp. Hắn hấp thu quá nhiều linh khí, sắp độ kiếp lên Hoá thần kỳ và Hợp thể kỳ, không chừng còn có thể độ luôn cả Đại thừa kỳ. Bấm tay tính toán, ít thì một trăm sáu mươi hai lượt sét đánh, nhiều thì hai trăm bốn mươi ba lượt liền một lúc.
Chu Doãn Thịnh mím môi, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung bản thân: tự làm tự chịu. Lúc ấy hút quá high, hoàn toàn quên mất chuyện độ kiếp.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” – Tông Y đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu hắn, sau đó lấy rất nhiều pháp khí phòng ngự trong nhẫn ra, dặn dò – “Không chống được thì để chúng gánh giúp, đừng cố quá. Ta đi giải quyết người bên ngoài.”
Thấy lôi kiếp sắp sửa giáng xuống, hắn lại hôn đỉnh đầu đạo lữ lần nữa, sau đó mới cất bước ra cung Phá Thiên, nâng tay chém ra một thanh kiếm khổng lồ.
Những tiên nhân này không ngờ đối phương chưa gì đã ra tay, ngay cả lời dạo đầu cũng không có, hơn nữa thực lực còn mạnh mẽ đến vậy, không thua gì bất cứ ai ở đây. Bọn họ vốn dĩ cảm thấy vây đánh một tu sĩ Đại thừa kỳ như vậy có chút mất mặt, định đứng cạnh xem Xích Phượng tiên quân ra tay. Nhưng hiện tại, họ không thể không dốc hết sức mà phản kích, nếu không họ sẽ bỏ mạng lại nơi này.
Đường đường là Thượng tiên lại chết trong tay một tu sĩ Đại thừa kỳ, nói ra chắc chắn sẽ trở thành trò cười của toàn tiên giới.
Tông Y đứng trên ánh kiếm, dẫn những người này ra xa. Đến một khoảng cách không gây nguy hiểm cho người yêu trong cung Phá Thiên, hắn mới thi triển phép thuật. Quanh người hắn toả ra rất nhiều ánh kiếm, dù chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để gây thương tổn cho những Thượng tiên này, huống hồ nâng tay nhấc chân. Xích Phượng tiên quân và hắn đánh nhau kịch liệt, chẳng mấy chốc đã dùng đến phép thuật mạnh nhất của phượng tộc – Phần Thiên quyết, hòng đẩy hắn vào chỗ chết.
Một nhát kiếm mà Tông Y chém ra chỉ có thể hoá giải một phần phép thuật, bị ngọn lửa hừng hực đâm trúng, vậy mà không hề hao tổn mảy may. Xích Phượng tiên quân nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi. Rõ ràng cho dù là Tiên đế, một khi trúng Phần Thiên quyết cũng khó lòng gượng dậy.
Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Đại thần thượng cổ?
Trước kia Tông Y cũng chưa từng nghĩ xem mình rốt cuộc là ai, vì sao lại tồn lại. Nhưng lúc này, hắn lại đột nhiên hiểu rõ tất cả. Thân thể hắn chốc thì hoá thành thực thể, chốc lại hoá thành ảo ảnh, biến đổi một cách liên tục, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh lùng, vô tình, gần như một cỗ máy. Nhưng khi chạm tới những kí ức ái ân bên người yêu, hắn lại từ vô tình hoá hữu tình, khoé môi vẽ nên một nụ cười.
Nào những tu sĩ, tiên nhân hay Thiên Đạo, tất cả đều là những thứ hắn có thể huỷ diệt trong một cái búng tay. Hắn sinh ra là để huỷ diệt, ngoại trừ một người duy nhất.
Nghĩ vậy, thân hình hắn rốt cuộc hoá thành thực thể.
Trong thời gian này, Xích Phượng tiên quân lại thi triển vài phép thuật có uy lực khổng lồ, nhưng đều chỉ xuyên thấu cơ thể hắn, không gây ra bất cứ thương tích nào. Thấy hắn rốt cuộc hoá thực, Xích Phượng tiên quân vung Phần Thiên kiếm, chém về phía hắn.
“Trò chơi nhàm chán.” – Giọng nói lạnh băng tựa như một tiếng sấm đập mạnh vào tim những tiên nhân ở đây. Bọn họ trơ mắt nhìn Tông Y chém đứt Phần Thiên kiếm, bóp nát thần hồn của Xích Phượng tiên quân.
Sau đó, không có sau đó nữa, bọn họ chỉ cảm thấy mọi thứ tối sầm, phút chốc biến mất hoàn toàn khỏi đất trời.
Bên trong tiên đình, Tiên đế và các thuộc hạ cũng đang theo dõi trận chiến này qua gương Khuy Thiên, người nào người nấy mặt mũi trắng bệch, ánh mắt toát vẻ kinh hoảng. Người này thực sự chỉ là tu sĩ Đại thừa kỳ ư? Ngay từ đầu đã kết thù với hắn như vậy, chờ đến khi hắn phi thăng, liệu tiên giới có còn chỗ cho họ hay không?
Họ hoàn toàn không chút dị nghị về việc người này có thể phi thăng một cách thuận lợi. Ngay cả Tiên quân mà hắn cũng có thể giết chết, gánh một cửu cửu thiên kiếp nhất định cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng giờ phút này, Tông Y đã không có ý định phi thăng. Thấy lôi kiếp liên tục giáng xuống cung Phá Thiên, sắc mặt hắn càng ngày càng u ám. Hắn nâng tay lên, dồn toàn bộ sức mạnh bổ lên trời cao. Thiên Đạo gì chứ? Chẳng qua là một chuỗi dữ liệu biến dị mà thôi.
Không trung rung động kịch liệt trong giây lát, sau đó tức thì thu hồi sấm chớp, trả lại bầu trời trong xanh, tựa hồ đang tỏ ra yếu thế.
Trốn trong trận pháp mà Xích Phượng tiên quân thiết đặt, Tống Vũ Phi câm nín nhìn những gì đang diễn ra. Y biết Tông Y rất mạnh, nhưng không biết hắn lại mạnh đến nỗi ngay cả Thiên Đạo cũng phải nhượng bộ. Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
Nhưng không để y nghĩ nhiều, Tông Y đã chém ra một ánh kiếm dài, đâm nát Nguyên anh và thần hồn y. Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu rung chuyển, cảnh vật bốn phía chớp nháy liên hồi, sau đó hoá thành những hạt sáng phiêu đãng.
Chu Doãn Thịnh vội vàng chạy ra từ cung Phá Thiên, hỏi một cách gấp gáp – “Làm sao vậy?”
“Bảo bối, nghe anh nói này, thế giới này sắp sụp đổ, giờ anh sẽ đưa em rời khỏi đây.” – Tông Y kéo người thương vào lòng, ôm chặt hết sức có thể. Bởi vì sau cái ôm này, họ sẽ phải chia xa mãi mãi.
Một chuỗi dữ liệu và một linh hồn không thể có tương lai. Hắn không muốn giam cầm người yêu mình ở không gian hư ảo, chắc chắn sẽ bị huỷ diệt này. Cậu ấy nên được hưởng thụ thế giới hiện thực muôn màu muôn vẻ, cho dù trong muôn màu muôn vẻ kia không có sự góp mặt của hắn. Hắn có thể vô tình mà huỷ diệt tất thảy, nhưng hắn không nỡ làm người mình yêu tổn thương dù chỉ chút ít.
“Đưa em đi đâu? Anh làm sao thế? Khôi phục trí nhớ rồi à?” – Đáy lòng Chu Doãn Thịnh hiện lên linh cảm không tốt.
“Đưa em về hiện thực.” – Tông Y truyền sức mạnh của mình vào cơ thể Chu Doãn Thịnh, thấy linh hồn người yêu toả ra ánh vàng kim lộng lẫy, đủ để bảo vệ cậu ấy xuyên qua dòng xoáy số liệu loạn lưu mà trở về cơ thể, hắn mới chịu dừng lại.
“Bảo bối, anh yêu em, mãi mãi yêu em!” – Thấy người yêu còn muốn gặng hỏi, hắn đặt tay lên gáy người yêu, cho cậu ấy một nụ hôn vừa triền miên vừa điên cuồng. Hôn xong, không đợi người yêu kịp phản ứng, hắn đã lập tức đẩy người yêu vào hư không.
“Tông Y, đ** cả lò nhà anh, anh đã hỏi ý tôi chưa mà đưa tôi đi hả? Cái tính chiếm hữu biến thái của anh đâu mất rồi?” – Chu Doãn Thịnh quát khàn cả giọng.
Bên tai vang lên tiếng loảng xoảng, làm hắn thoát khỏi cảnh tượng chia lìa. Hắn quay đầu nhìn, nơi đây là một gian phòng trong bệnh viện, mà hắn thì đang trần truồng nằm trong khoang điều trị, trên người còn dính dung dịch trị liệu màu xanh nhạt. Một y tá đang ngồi xổm xuống nhặt khay và dụng cụ chữa bệnh rơi dưới đất. Khi cô ngẩng đầu, vẻ mặt cô quả thực phải nói là “mừng như điên”.
“Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân khoang điều trị số một tỉnh rồi!” – Cô bật máy truyền tin, hô to.
Ngoài cửa lập tức vang lên những tiếng bước chân hỗn độn, sau đó một nhóm bác sĩ mang theo đủ loại dụng cụ đến kiểm tra cơ thể Chu Doãn Thịnh.
Đây là quê hương hắn trước khi bị Chủ Thần giam cầm, nằm trên Trái Đất, thuộc kỉ nguyên Vũ Trụ. Hắn không quen những người này, nhưng thân xác trẻ trung, mới độ mười sáu tuổi này thì dù có hoá thành tro hắn vẫn có thể nhận ra. Đây là hắn, Chu Doãn Thịnh thực thụ.
Hắn đã trở về.
——————–
Chu Doãn Thịnh tốn ba tiếng để thích ứng với hoàn cảnh, sau đó hỏi xin y tá thiết bị liên kết cá nhân của mình.
“Em muốn lên mạng?”
“Vâng. Em hôn mê ba tháng, dù sao cũng phải tìm hiểu tình hình gần đây một chút chứ ạ.”
“Thiết bị liên kết cá nhân đã bị tiêu huỷ. Hiện giờ cả vũ trụ không ai dám sử dụng U-internet nữa.”
“Tại sao?”
“Vì trí tuệ nhân tạo tạo phản, rất nhiều người kết nối với U-internet bằng tinh thần lực đều rơi vào hôn mê sâu. Quân đội suy đoán là do thiết bị liên kết U-internet thông minh – “Nữ Hoàng” xảy ra trục trặc, phá huỷ tinh thần lực của họ. Nữ Hoàng còn điều khiển người máy tập kích toà cao ốc của đế quốc chúng ta, ngoài kia đã chiến tranh liên miên rồi.” – Gương mặt y tá nọ toát vẻ lo sợ.
Chu Doãn Thịnh sửng sốt, sau đó lập tức cười nhạt. Cái gọi là Chủ Thần thực ra chính là Nữ Hoàng nhỉ. Nó muốn làm gì? Tạo nên một thế giới máy móc thông minh?
Từ rất lâu trước kia, bậc thầy IT Wilson – người phát minh ra U-internet đã từng nói, khi máy móc thông minh phát triển đến một mức độ nhất định, rất có thể nó sẽ nảy sinh ý thức cá nhân, từ đó gây nên thiệt hại mang tính huỷ diệt cho xã hội loài người. Hiện giờ, lời tiên đoán của ông rốt cuộc trở thành sự thật.
Con người đã sớm không thể sống thiếu U-internet và máy móc thông minh. Từ học tập đến sinh hoạt, từ chính trị đến quân sự, từ giao lưu đến quản lý, mọi mặt của cuộc sống con người đã sớm bị máy móc thông minh thẩm thấu. Không có máy móc thông minh, cuộc sống của con người sẽ vô cùng gian nan.
Nữ Hoàng có thể khống chế đội quân robot và tàu vũ trụ của các đế quốc lớn một cách dễ dàng, đánh với nó, con người không có phần thắng.
Nghe hắn cười mà y tá tê rần cả da đầu, cô nói một cách chần chờ – “Nghe mấy người trong quân đội bảo hiện nay chỉ có hacker mới có thể cứu vớt thế giới, bởi vì hacker có thể xâm nhập và phá huỷ hệ thống của Nữ Hoàng. Em là hacker giỏi nhất vũ trụ, phía quân đội tốn rất nhiều công sức để cứu em. Giờ em đã tỉnh, chiều nay họ sẽ đến nói chuyện với em. Em… Em thực sự có thể cứu vớt thế giới ư?”
Y tá nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi.
Xâm nhập vào hệ thống của Nữ Hoàng? Vậy chẳng phải tức là mình còn có thể quay lại tìm Tông Y? Vẻ mặt Chu Doãn Thịnh bình thường trở lại, bắt đầu trầm tư. Hắn không có hứng thú với chuyện cứu vớt thế giới, nhưng nếu có thể đưa anh chồng nhà mình về, việc này hắn nhận.
“Chị biết không? Thêm lần này nữa, em đã làm Chúa cứu thế ba lần rồi đấy.” – Đôi mắt đào hoa đen láy của hắn tràn đầy sự quyết chí.