Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 13 - Chương 4



Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Kiếp trước, Chu Doãn Thịnh vốn không muốn để ý đến người phụ nữ váy đỏ này. Sao hắn có thể không nhận ra sự gian trá trong mắt cô ta? Nhưng hệ thống giao cho hắn nhiệm vụ tiếp xúc với người phụ nữ này, biết rõ phía trước là cạm bẫy, hắn cũng buộc phải nhảy vào.

Quả nhiên, trong một lần hẹn hò với hắn, cô ả bỏ thuốc vào ly rượu của hắn rồi đưa hắn lên phòng nghỉ tầng trên. Đó là một loại thuốc phiện kiểu mới tên là “nước tiên”, có thể khiến thần kinh người dùng hưng phấn cực độ, đồng thời có tác dụng kích dục rất mạnh. Lúc ấy, lòng dạ Chu Doãn Thịnh hận đến rỉ máu, nhưng thân thể lại thoát khỏi sự khống chế của hắn, hấp tấp nhào về phía cô ta.

Cô ả liều mình phản kháng, tạo ra rất nhiều vết thương, thấy đủ rồi bắt đầu lớn tiếng kêu cứu. Không có gì ngoài dự tính, đồng bọn của cô ta nhanh chóng dẫn cảnh sát đến bắt tại trận. Khi Chu Doãn Thịnh bị đưa lên xe cảnh sát trong tình trạng quần áo lộn xộn, ngoài cửa câu lạc bộ tập trung rất nhiều phóng viên mà các báo đài lớn nhỏ phái đến. Hắn nổi tiếng một cách triệt để.

Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, hắn bị cơ quan hình sự tạm giam với tội danh hiếp dâm và sử dụng ma tuý. Bà Chu đi tìm người phụ nữ nọ, cho cô ta bảy triệu, đề nghị được giải quyết riêng. Mới đầu cô ta đồng ý, vừa lấy được tiền liền lập tức trở mặt, vẫn kiện Chu Doãn Thịnh lên toà án, còn trốn mất tăm trước khi phiên toà diễn ra, khiến bà Chu giận đến nỗi suýt nữa phát tác bệnh tim.

Bà Chu sau đó lại tìm người chắp nối quan hệ, cuối cùng cũng bị bắt vì tội danh hối lộ và cản trở công lý. Người nắm quyền Chu thị lần lượt vào tù, Chu thị lập tức lâm vào hỗn loạn, cổ phiếu kịch sàn mấy ngày liên tiếp. Để tự cứu mình, công ty vội vàng mở cuộc họp báo ra mắt trò chơi mới, lại bị Phương Tri Phi khởi kiện vì tội vi phạm bản quyền.

Bị tai tiếng ảnh hưởng, vụ kiện này thua đến triệt để. Khi bà Chu và Chu Doãn Thịnh lần lượt ra tù, Chu thị đã bị công ty của Phương Tri Phi thu mua. Phương Côn Bằng kiên quyết li hôn với bà Chu, cũng nói thẳng ra rằng ông ta đã nhẫn nhịn bà suốt mấy chục năm liền, mỗi phút giây thấy bà đều cảm thấy buồn nôn.

Bà Chu vốn cho rằng sau khi ra tù, mình còn có thể dựa vào chồng, ngờ đâu chồng mình và con riêng mới là đầu sỏ gây nên mọi bi kịch. Bà nhất thời nghĩ quẩn, nhảy xuống từ tầng cao nhất toà nhà Khoa học Kỹ thuật Chu thị.

Sau khi ra tù, Chu Doãn Thịnh nhận được nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố, yêu cầu hắn lái xe đâm Phương Tri Phi và Mạnh Uyển. Lúc ấy, hắn chỉ muốn chửi thề. Trên đời có bao nhiêu cách để báo thù, tại sao phải dùng biện pháp si đa như vậy? Hắn chỉ cần tuỳ ý lập trình mấy phần mềm là có thể vực dậy Chu thị, vì sao phải huỷ hoại cả cuộc đời mình?

Nhưng một câu “xoá bỏ” của hệ thống khiến hắn không thể không phi xe về phía hai người. Dựa theo định luật “nhân vật chính bất tử”, hai người đương nhiên không làm sao, bản thân hắn lại bán thân bất toại, cuối cùng tháo mặt nạ dưỡng khí tự sát trong tuyệt vọng. Đương nhiên, đây cũng là nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, nó thích nhìn hắn chết bằng những cách thê thảm nhất.

Một quá khứ đặc sắc như vậy, Chu Doãn Thịnh làm sao quên được? Giờ hắn cứ nằm chết dí trên giường đấy, không phối hợp với cô ta, cô ta cũng đâu thể vừa tự xé quần áo vừa kêu cứu, gọi cảnh sát đến nhỉ?

Gặp phải tình huống khó xử, cô ta nhất định sẽ gọi điện cho kẻ đứng đằng sau để trưng cầu ý kiến. Chu Doãn Thịnh hiểu rõ Phương Tri Phi, đầu óc của người nọ rất linh hoạt, hơn nữa phong cách làm việc vô cùng tàn nhẫn, quyết đoán, không để lại đường lui. Lần này, y không giành được bản quyền trò chơi, đương nhiên sẽ trút giận lên đầu mình. Nếu mình hôn mê bất tỉnh, không thể tham dự vào vở kịch này, y có rất nhiều biện pháp để biến giả thành thật.

Quả nhiên, y lập tức thuê hai gã đàn ông cưỡng dâm người phụ nữ kia, đồng thời hack vào hệ thống theo dõi của câu lạc bộ, xoá sạch chứng cứ hai gã nọ ra vào câu lạc bộ.

Không thể kêu ra tiếng, người phụ nữ nọ chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đau đớn. Chắc giờ cô ta hối hận lắm nhỉ? Nhưng Chu Doãn Thịnh tuyệt đối sẽ không thông cảm cho cô ta. Chỉ vì vài đồng tiền mà có thể huỷ hoại cuộc đời người khác, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc cuộc đời mình cũng bị huỷ hoại chứ.

Thú tính của hai gã đàn ông trỗi dậy, vừa làm vừa đánh người phụ nữ nọ, khiến cô ta thương tích đầy mình, không còn nơi nào nguyên vẹn. Xong việc, bọn họ cho bao cao su đã sử dụng vào túi nilon, mang đi tiêu huỷ, đồng thời cảnh cáo – “Đừng hòng cắn ngược ông chủ, ông chủ vẫn giữ chứng cứ giao dịch của mày đấy, mày có báo cảnh sát cũng không chiếm được lợi lộc gì đâu. Chẳng thà kiện thằng này ra toà, nhà nó có rất nhiều tiền, tiền bồi thường cho mày tuyệt đối sẽ không ít hơn năm triệu. Mày phải nghĩ cho kỹ.”

Đôi mắt dại ra của cô ả bỗng toát lên vẻ tham lam, cô ta dần dần nín khóc.

Hai gã đàn ông nghênh ngang bỏ đi. Cô ả không xử lý vết thương, lại càng không tắm rửa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường chờ đợi. Thấy người bên cạnh bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, dần dần tỉnh lại, cô ta lập tức choàng áo ngủ lên người, mở tung cửa phòng rồi thất tha thất thểu chạy ra, vừa chạy vừa la làng – “Cứu tôi với! Mau báo cảnh sát!”

Có người tốt bụng vội vàng lấy chăn khoác cho cô ta, đồng thời gọi 110. Mười phút sau, Chu Doãn Thịnh bị giải lên xe cảnh sát trong bộ dạng quần áo chỉnh tề, đúng lúc có vài paparazzi đang ngồi canh một ngôi sao nữ ngoài cửa câu lạc bộ, thấy tình hình này liền lập tức chụp lại. Chẳng bao lâu nữa, tin người thừa kế Chu thị bị nghi có liên quan đến vụ án hiếp dâm sẽ lan truyền khắp thành phố.

——————

Trong phòng thẩm vấn, hai nhân viên cảnh sát đang đặt câu hỏi cho Chu Doãn Thịnh.

Chu Doãn Thịnh không trả lời bất kỳ vấn đề nào, chỉ nhẹ nhàng chạm vào 008 trên vành tai, thông qua nó để đột nhập vào hệ thống theo dõi của cục cảnh sát, theo dõi tình hình lấy lời khai của người phụ nữ kia. Cô ta đổ hết mọi chuyện mà hai gã đàn ông nọ làm với cô ta lên đầu Chu Doãn Thịnh, từng câu chữ đều tràn đầy căm hận. Cô ta cố gắng thôi miên bản thân rằng chính Chu Doãn Thịnh đã hiếp dâm mình, và cô ta đã thành công.

Cảm xúc phẫn hận của cô ta lây cho hai nữ cảnh sát ghi lời khai cho cô ta. Họ khẳng định cho dù nhà họ Chu giàu có, quyền lực đến đâu đi chăng nữa, họ nhất định cũng sẽ đưa Chu Doãn Thịnh ra vành công lý.

Xác định khẩu cung của người phụ nữ nọ đã được ghi lại, Chu Doãn Thịnh an tâm, ngẩng đầu nhìn hai cảnh sát trước mặt mình, cười nhạo – “Các anh nói tôi hiếp dâm cô ta, vậy các anh có phát hiện ra tinh dịch của tôi trong cơ thể cô ta không?” – Đây là chứng cứ thuyết phục nhất.

“Anh có đeo bao cao su, hơn nữa đã vứt chúng xuống bồn cầu xả nước.” – Đây là lời khai của nhân chứng.

“Đeo bao cao su mà cũng được coi là hiếp dâm à? Khi tội phạm đeo bao cao su, cô ta không biết chạy, không biết phản kháng hay sao?” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo. Dĩ nhiên, đây cũng không phải suy nghĩ thực sự của hắn. Hiếp dâm chính là hiếp dâm, cho dù đối phương dùng phương pháp gì cũng không thể chối bỏ hành vi phạm tội. Hắn chỉ muốn chọc giận hai người này mà thôi.

Quả nhiên, vị cảnh sát trẻ hơn một chút bỗng đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo hắn, ánh mắt hung dữ như muốn giết người.

“Đánh đi, đánh lên mặt tôi này. Đợi luật sư của tôi tới, tôi sẽ tố cáo các anh dùng nhục hình bức cung!” – Chu Doãn Thịnh cười cợt chỉ vào khuôn mặt điển trai của mình.

Đồng nghiệp của cảnh sát trẻ tuổi lập tức trấn an – “Đừng trúng kế của anh ta, nếu chúng ta đánh anh ta, luật sư của anh ta lập tức có thể lấy lý do nhục hình, bức cung để nộp tiền bảo lãnh anh ta ra ngoài. Hơn nữa, điều này về sau sẽ trở thành chứng cứ thuyết phục giúp anh ta lật lại bản án trên phiên toà xét xử.”

Lửa giận trong mắt cảnh sát trẻ tuổi càng bốc cháy dữ dội, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bắt mình ngồi về vị trí cũ.

Người cảnh sát già dặn nói một cách chậm rãi – “Chúng tôi xét nghiệm ra trong máu người bị hại có thành phần GHB, hay còn gọi là thuốc mê, anh không cần lo cô ấy sẽ chạy trốn trong khoảng thời gian anh đeo bao cao su, bởi vì cô ấy đã hoàn toàn mất đi khả năng phòng vệ. Hiện nay, người bên pháp chứng (*) đang vệ sinh đường ống dẫn nước của câu lạc bộ, một khi tìm thấy bao cao su mà anh đã dùng, xét nghiệm ra ADN của anh và người bị hại trên đó, anh sẽ bị kết án. Tôi khuyên anh nên chủ động phối hợp với chúng tôi để được giảm nhẹ mức phạt, nếu không chín năm khổ lao là điều chắc chắn.”

(*) Ngành pháp chứng: Bộ phận cảnh sát hình sự có nhiệm vụ điều tra, tìm kiếm manh mối, phát hiện những uẩn khúc, bí mật được ẩn giấu bên trong sự vật, sự việc.

Chu Doãn Thịnh nới lỏng caravat, nói với vẻ cà lơ phất phơ – “Thẳng thắn khoan hồng, tù mọt gông; phản kháng nghiêm trị, về nhà sớm. Anh nghĩ tôi ngốc à?”

“Cái đcm…” – Cảnh sát trẻ tuổi lại muốn vung nắm đấm, lại bị cảnh sát lớn tuổi giữ chặt.

Hai người hỏi rất nhiều vấn đề, Chu Doãn Thịnh đều không ừ hử gì, lười biếng tựa lưng vào ghế ngó trái ngó phải, trông vô cùng gợi đòn. Ngay khi cả cảnh sát lớn tuổi cũng bị hắn làm cho tức điên, cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra, cục trưởng cục cảnh sát và một người đàn ông có thân hình đặc biệt cao lớn bước vào.

“Anh Dịch, cậu ta ở bên trong.”

“Cảm ơn, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ấy một lúc, được chứ?”

“Đương nhiên là được.”

Cục trưởng cục cảnh sát gọi hai cấp dưới ra ngoài. Cảnh sát lớn tuổi âm thầm lắc đầu, biết người bảo lãnh đã đến. Xã hội luôn bất công như vậy, cho dù có phạm tội lớn đến đâu, người giàu vẫn luôn có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Cảnh sát trẻ tuổi vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng thông minh không thể hiện ra. Anh ta đứng ngoài cửa, theo dõi từng hành động, cử chỉ của hai người qua khung kính thuỷ tinh.

“Anh đến rồi.” – Thái độ cà lơ phất phơ của Chu Doãn Thịnh tức thì quay ngoắt 180°, hắn đứng bật dậy, dang tay ôm Dịch Tranh, lại bị đối phương xô mạnh vào tường, nắm tay nhắm thẳng mặt tiền.

Một tiếng “bộp” rõ to vang lên, ngay khi gần chạm đến khuôn mặt điển trai nọ, nắm đấm tự động chuyển hướng, đấm vào mặt tường bên tai Chu Doãn Thịnh. Thấy cảnh này, người cảnh sát trẻ tuổi buột miệng chửi thề, thầm nghĩ sao không đánh chết tên cặn bã kia đi.

Dịch Tranh túm tóc người thanh niên nọ, giọng nói lạnh băng, ánh mắt điên cuồng – “Có phải vì tôi từ chối cậu nên cậu mới đi tìm người đàn bà đó hay không, hả? Cậu đói khát đến vậy à? Sớm biết thế, tối qua tôi nên đ* chết cậu mới phải!”

“Nào nào, giờ bem em cũng không muộn mà.” – Chu Doãn Thịnh cởi caravat, nhón chân hôn lên gương mặt giận dữ của người yêu.

Trước lúc đến, Dịch Tranh đã giận điên lên rồi. Hắn nghĩ đáng lẽ ra mình phải đánh gãy hai chân cậu ta, đưa về Mỹ giam lỏng, tròng xích sắt lên cổ với tay chân cậu ta, để cậu ta không đi được nơi nào khác ngoài giường; còn phải đ* chết cậu ta nữa, nện đến khi nào cậu ta khóc lóc, cầu xin tha thứ mới thôi.

Nhưng khi đối mặt với người này, mọi sự giận dữ của hắn đều không thể trút lên cậu ấy. Hắn nghĩ có lẽ mình sai rồi, không nên nhử cậu ấy mãi như vậy. Cho dù cậu ấy thích chơi trò “tình nhân một tuần” thì đã sao, hắn ắt sẽ có biện pháp khiến cậu ấy không thể rời khỏi mình.

Nếu đêm qua hắn giữ cậu ấy lại, mọi chuyện lúc này đây đều sẽ không diễn ra. Nghĩ vậy, đôi mắt đen láy của hắn toát ra sự hối hận và đau đớn kịch liệt.

Hắn không từ chối người nọ nữa, mà là nhấc bổng cậu ấy lên, đè lên tường rồi điên cuồng gặm cắn bờ môi cậu ấy, cho đến khi khoang miệng hai người bị mùi máu tươi lấp đầy.

Hắn húc mạnh nơi rắn đanh kia vào thanh niên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói – “Chưa đầy hai tư tiếng, tôi không thể đưa cậu ra ngoài được. Ráng chờ một chút, mai tôi sẽ đến đây đón cậu, sau đó bem cậu ba ngày ba đêm không xuống giường được.”

Chu Doãn Thịnh cười khẽ, liếm láp vành tai hắn, thì thầm – “Em vốn không hiếp dâm ả kia, đây là một cái bẫy. Anh yêu, anh phải tin em chứ. Từ đầu chí cuối, người em yêu chỉ có một mình anh, ngay từ lần đầu gặp anh em đã xiêu lòng. Anh là mối tình đầu của em.”

“Không thể không thừa nhận khả năng lời ngon tiếng ngọt của em rất giỏi, không hổ là “tình nhân một tuần”.” – Dịch Tranh cười nhạt, nhưng cơn giận trong lòng cũng đã dần tan biến. Hắn trách – “Biết là bẫy mà còn nhảy vào, em đần hả? Chuyện này đã bị giới truyền thông lan truyền rầm rộ, còn có người kích động cảm xúc quần chúng trên mạng, yêu cầu nghiêm trị “con nhà giàu”. Tình hình bây giờ rất khó giải quyết, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy đấy. Mai anh sẽ mang luật sư của anh đến nộp tiền bảo lãnh cho em, vụ án như này rất dễ bào chữa. Em yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.” – Nói đến cuối cùng, hắn kìm lòng không đặng mà hôn lên trán người nọ, tỏ vẻ an ủi.

“Đừng, nhất định đừng nộp tiền bảo lãnh cho em, em muốn ở lại cục cảnh sát thêm một thời gian nữa. Tự em có thể thoát tội, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.”

Dịch Tranh bình tĩnh nhìn hắn một cái, ngộ ra – “Em cố tình bị bắt vào? Em định làm gì? Thả câu?”

“Đúng vậy, em muốn xem xem trong khoảng thời gian em gặp chuyện sẽ có những yêu ma quỷ quái nào xổ ra, sau này mới dễ dọn sạch toàn bộ. Thế nên hiện tại, em cần để lại cho họ chút thời gian tạo phản.”

“Cẩn thận kẻo mất luôn Chu thị.”

“Yên tâm, em biết chừng mực. Cho dù Chu thị phá sản, em cũng có thể tái thiết một Chu thị lớn mạnh hơn chỉ trong tích tắc.” – Chu Doãn Thịnh gẩy gẩy sợi tóc bên thái dương, thái độ vô cùng hời hợt.

Dịch Tranh yêu chết bộ dạng kiêu căng này của hắn, lập tức đè hắn lên tường hôn sâu mấy phút, đoạn nắm lấy cằm hắn, dặn dò – “Khi nào cần thì cứ bảo anh. Hãy nhớ anh sẽ mãi là chỗ dựa của em. Khi nào em được thả, chúng ta sẽ chính thức yêu nhau dựa trên tiền đề hôn nhân, Mỹ đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới.”

Hắn nhìn chằm chằm thanh niên nọ với ánh mắt thâm trầm, dùng hành động để biểu đạt suy nghĩ mình sẽ không chấp nhận sự từ chối.

Chu Doãn Thịnh cười rộ lên, gật đầu – “Em cũng thấy tin này rồi, lúc đấy em đã muốn rủ anh cùng đi Mĩ đăng kí, tiếc rằng anh cứ luôn không nhận điện thoại của em.”

Đôi chút bóng tối cuối cùng trên mặt cũng biến mất hoàn toàn, Dịch Tranh nâng mặt thanh niên lên, đặt mấy nụ hôn phớt lên bờ môi người nọ. Giọng hắn khàn khàn – “Bảo bối, em biết chứ, anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh chờ em ra khỏi đây.”

Nấn ná hơn một giờ, Dịch Tranh mới ra khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt rạng ngời, không thèm ngó ngàng gì đến ánh mắt quái lạ của cảnh sát trẻ tuổi.

Cảnh sát trẻ tuổi nọ tưởng chừng sắp phát điên. Khi thấy người đàn ông nọ ra tay đánh Chu Doãn Thịnh, anh ta còn tưởng rằng đây là một người tốt giàu lòng chính nghĩa, nào ngờ hai người nói chuyện thế nào mà cuối cùng thành ra hôn nhau luôn, hơn nữa còn hết sức nóng bỏng.

“Đm anh có biết Chu Doãn Thịnh là tội phạm hiếp dâm không thế? Một tên cặn bã như vậy có gì đáng để anh yêu?” – Anh ta gào với theo bóng lưng của người đàn ông nọ.

“Khi chưa có bằng chứng xác thực, Chu Doãn Thịnh vẫn chỉ là nghi can, chứ chưa phải là tội phạm. Anh cảnh sát, nếu anh không chú ý cách ăn nói của mình, tôi có quyền khiếu tố anh.” – Dịch Tranh không buồn quay đầu lại.

Hai vệ sĩ của hắn lừ mắt nhìn người cảnh sát nọ một cái.

——————–

Do có người cố tình thúc đẩy, chuyện này gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với xã hội. Trên mạng đâu đâu cũng thấy những tiếng hô hào nghiêm trị con ông cháu cha, chỉ cần cảnh sát hơi có một chút dấu hiệu thiên vị thì sẽ lập tức bị quần chúng nghi ngờ và chửi rủa. Người phụ nữ váy đỏ nhận lời mời phỏng vấn của truyền thông, dũng cảm thuật lại ký ức xót xa lúc bấy giờ, khiến sự phẫn nộ của dân chúng càng ngày càng lớn.

Không ngoài dự đoán, Chu Doãn Thịnh bị cơ quan hình sự câu lưu. Trong thời gian này, bà Chu có đến thăm hắn một lần, khi đi hoảng hốt, khi về lại bình tĩnh đến đáng sợ. Bà không làm bất cứ điều gì, vừa không đi tìm người phụ nữ kia để giải quyết riêng, vừa không cố gắng hối lộ nhân viên điều tra.

Chịu sự ảnh hưởng của tiếng xấu, cổ phiếu của Khoa học Kỹ thuật Chu thị bắt đầu rớt giá. Ngay sau đó, một đại cổ đông lớn nào đó bỗng nhiên rút cổ phần, thành lập một công ty mới, hơn nữa đào khoét gần hết đội ngũ nhân viên ưu tú phòng R&D, trong đó bao gồm cả Mạnh Uyển.

Công ty mà Phương Tri Phi sáng lập trở thành đối tác của đại cổ đông này. Bắt lấy thời cơ Chu thị thiếu hụt vốn quay vòng, y đề ra kiến nghị mua lại bản quyền trò chơi.

Cổ phiếu đình trệ, nhân tài bị bòn rút, khách hàng và công nghệ cốt lõi bị cướp mất, hàng loạt đả kích liên tiếp khiến Chu thị không gượng dậy nổi. Nếu không có một khoản tài chính khổng lồ bơm vào, Chu thị sẽ bị phá sản, giải thể. Bà Chu suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định bán bản quyền trò chơi, còn đưa ra mức giá cắt cổ năm mươi triệu nhân dân tệ, khiến Phương Tri Phi – vốn định đục nước béo cò vô cùng phẫn nộ.

“Năm mươi triệu, giá như thế mà bà ta cũng dám nói ra!”

“Riêng chi phí nghiên cứu, lập trình trò chơi này đã tốn gần ba mươi triệu, bà ta ra giá năm mươi triệu cũng không có gì là lạ. Tôi sẽ tiếp tục cử người thương thuyết với bà ta. Nếu bà ta nhất quyết không chịu nhượng bộ, tôi vẫn sẽ mua trò chơi này. Tôi rất xem trọng tiềm lực của trò chơi này.” – Cổ đông này châm một điếu xì gà, tiếp tục nói – “Lúc trước chúng ta đã thoả thuận, cậu có thể bỏ ra bao nhiêu tiền mua bản quyền thì có thể chiếm bấy nhiêu phần trăm cổ phần trong công ty. Nếu cậu không bỏ ra được đồng nào, vậy thì tôi chỉ có thể xem như các cậu lấy kỹ thuật góp vốn, cùng lắm cho các cậu mười lăm phần trăm.”

Mười lăm phần trăm? Xua ăn mày à? Nhưng để chia sẻ miếng bánh kem này, Phương Tri Phi không thể không đồng ý điều kiện hà khắc của cổ đông nọ. Y nói với giọng nặng nề – “Thoả thuận giá cả xong thì nói với tôi, tôi sẽ mang tiền đến.”

Ra khỏi toà cao ốc công ty mới, y lập tức gọi điện cho Phương Côn Bằng.

“Bố, giờ con cần hai mươi lăm triệu, bố có không?”

“Bố làm gì có hai mươi lăm triệu!”

“Vậy bố bán hết cổ phần mà Chu Đường tặng cho bố đi. Có số tiền này, con sẽ có được năm mươi phần trăm cổ phần công ty mới. Về sau trò chơi được phát hành, mình sẽ nhanh chóng kiếm về gấp bội.”

Phương Côn Bằng cân nhắc một lát, gật đầu – “Vậy bố đi liên hệ với người mua, có tin gì sẽ nói với con sau.”

Phương Tri Phi thở phào nhẹ nhõm, nói câu “con yêu bố” rồi cúp điện thoại.

Phương Côn Bằng nhìn màn hình di động, nở nụ cười. Đây mới là con trai bảo bối của ông ta, Chu Doãn Thịnh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi.

Nghe xong đoạn đối thoại thông qua phần mềm nghe trộm mà mình cài đặt trong máy ông ta, bà Chu tháo tai nghe, cười một cách lạnh lùng. Nuôi mấy chục năm trời, kết quả lại nuôi lên một kẻ ăn cháo đá bát. May mà con mình thông minh, sớm nhìn thấu tên súc sinh này.

Bà gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ anh ta tìm một đại lý trung gian, mua lại cổ phần trong tay Phương Côn Bằng với giá thấp nhất, sau đó gọi điện thoại cho cổ đông phản bội công ty, nói muốn nâng giá lên tám mươi triệu, làm cho đối phương tức giận đến suýt hộc máu.

Đôi bên bắt đầu đàm phám, được con trai đảm bảo, bà Chu hoàn toàn không lo lắng trước tình thế nguy hiểm của Chu thị, dù đối phương đe doạ, dụ dỗ như thế nào, bà vẫn không chịu giảm giá. Thấy lại một nhóm nhân viên nữa rời khỏi Chu thị, Chu thị chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bà mới chấp nhận mức giá bảy mươi lăm triệu.

Nếu là một tháng trước, 5% cổ phần Chu thị chí ít cũng có thể bán ra với giá năm mươi triệu, nhưng giờ thậm chí còn không đáng mười triệu. Đại lý mà bà Chu uỷ thác còn chưa tìm đến Phương Côn Bằng, Tập đoàn Tài chính Dịch thị đã mua đi số cổ phần này với giá tám triệu, đồng thời cũng lục tục thu mua cổ phần lẻ trôi dạt trên thị trường.

Điều này khiến bà Chu khá lo lắng. Bà vội vàng vào trại giam thương thảo với con trai mình, sau đó yên tâm về nhà, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ.

Phương Côn Bằng không thể gom đủ hai mươi lăm triệu. Ông ta suy nghĩ một chút, cuối cùng bán cả căn hộ mà ông ta mua cho “người yêu đích thực”, còn trộm bán siêu xe và toàn bộ hàng xa xỉ mà bà Chu tặng cho ông ta, giật gấu vá vai cũng mới được mười hai triệu.

Rơi vào đường cùng, Phương Tri Phi cũng thế chấp hết động sản và bất động sản của mình, định đem toàn bộ tài sản ra đánh cược một lần.

——————————–

Chu Doãn Thịnh được ở một mình một phòng, điều kiện tuy rằng không tốt, nhưng được cái yên tĩnh. Hắn dùng 008 theo dõi tình hình bên ngoài, thấy sâu mọt Chu thị đã đi hết, cha con nhà họ Phương cũng rơi vào bẫy, hắn mới lay song sắt, kêu to – “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn khai sự thật!”

Lập tức có cảnh sát đưa hắn đến phòng thẩm vấn, phụ trách thẩm vấn vẫn là hai người lần trước.

“Nói xem lúc đó anh rốt cuộc thực hiện hành vi phạm tội như thế nào.” – Cảnh sát trẻ tuổi lấy bút, chuẩn bị ghi chép.

“Tôi không thực hiện hành vi phạm tội, tôi bị oan.” – Chu Doãn Thịnh lắc đầu phủ nhận.

Cảnh sát trẻ tuổi đập quyển sổ xuống mặt bàn, vẻ mặt phẫn nộ. Cảnh sát lớn tuổi vội vàng ngăn cản anh ta.

Chu Doãn Thịnh bình chân như vại, nói – “Tôi bị liệt dương, ngay cả khả năng sinh lý cơ bản còn không có, tôi lấy gì hiếp dâm cô ta?”

“Không thể nào!” – Ai chẳng biết cậu chủ Chu thị là dân chơi khét tiếng, thích nhất là đùa bỡn phụ nữ. Cảnh sát trẻ tuổi kiên quyết không tin, cảnh sát lớn tuổi cũng toát vẻ nghi ngờ.

“Tôi bị bệnh này gần một năm nay rồi, bệnh viện nhân dân thành phố có bệnh án của tôi, các anh có thể đi kiểm tra, hoặc cũng có thể xét nghiệm cơ thể tôi ngay bây giờ. Còn mấy cô bạn gái kia của tôi ấy à, chẳng phải là vì muốn chứng minh đẳng cấp phái mạnh nên tôi mới cố tình làm bộ hay sao. Ban đầu tôi cứ tưởng đút tí tiền là xong, không nhất thiết phải bêu chuyện xấu của mình ra làm gì. Nhưng mà giờ các anh cứ một mực bắt người vô tội như tôi phải ngồi tù, tôi mà không chịu làm sáng tỏ nữa thì đúng là óc heo.”

Chu Doãn Thịnh toát vẻ ngại ngần theo đúng tình hình.

Chuyện “bất lực” vốn là nỗi đau vĩnh cửu của một người đàn ông, người bình thường đều sẽ không thừa nhận. Hai cảnh sát tức thì ngớ ra, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt không dám tin.

“Dẫn anh ta đến chỗ pháp y làm giám định.” – Cảnh sát lớn tuổi hoàn hồn trước. Sau khi nghi can được đưa đi, ông nói với cộng sự – “Cậu đến bệnh viện kiểm tra bệnh án, tiện thể gọi luôn nhóm bạn gái của cậu ta đến cục cảnh sát để lấy lời khai.”

Cảnh sát trẻ tuổi hối hả chạy đi. Đến bệnh viện nhân dân thành phố, anh ta quả nhiên tìm thấy bệnh án.

“Lúc đấy tôi đã thấy lạ rồi, anh Chu rõ ràng đã mất khả năng sinh lý, sao còn liên quan đến án hiếp dâm. Tôi cứ chờ mãi các anh đến hỏi tôi đấy.” – Bác sĩ vừa sắp xếp lại bệnh án vừa thở dài.

“Chúng tôi không tìm anh, vậy anh không chủ động hỗ trợ chúng tôi điều tra được à?”

“Đây nào phải chuyện tốt đẹp gì, anh Chu không chủ động khai ra, tôi cũng đâu tiện mở miệng.”

Cảnh sát trẻ tuổi trừng mắt nhìn bác sĩ một cái, mang bệnh án rời đi. Trở về cục cảnh sát, kết quả giám định của pháp y cũng đã có, Chu Doãn Thịnh quả nhiên hoàn toàn mất khả năng sinh lý.

“Đền đệt, chuyện gì vậy trời!” – Cảnh sát trẻ tuổi cẩn thận xem lại khẩu cung của người bị hại, thấy những mô tả vô cùng chi tiết, xác thực được ghi lại trong đó, anh ta suy đoán – “Anh Lý, chẳng lẽ cô gái này vu khống?” – Nếu cô ta nói Chu Doãn Thịnh hiếp dâm cô ta bằng dụng cụ thì còn tạm chấp nhận được, đằng này lại kể ra Chu Doãn Thịnh thực hiện hành vi bạo lực với cô ta như thế nào như thế nào. Bản ghi chép này chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất chứng minh cô ta vu khống, muốn thoái thác cũng không được.

“Điều tra rõ ràng rồi nói.” – Cảnh sát lớn tuổi xua tay. Thấy một người phụ nữ từng qua lại với Chu Doãn Thịnh bước vào, ông lập tức dẫn người nọ đi lấy lời khai.

Họ hỏi thăm toàn bộ nữ giới từng tiếp xúc với nghi can, không một ai thừa nhận đã xảy ra quan hệ với nghi can, bảy mươi, tám mươi phần trăm trong số đó còn nói đùa – “Lúc đấy tôi đã đoán chỗ ấy của sếp Chu có vấn đề rồi. Thấy anh ta lên bản tin vì án hiếp dâm, tôi còn thấy ngạc nhiên nữa kìa. Chúng tôi qua lại một tuần, lần nào gặp mặt anh ta cũng chỉ để tôi ngồi trên sô pha, ngồi đủ một tiếng xong cho tôi tấm séc, tống cổ tôi đi, đúng là biến thái.”

“Cảm ơn đã phối hợp.” – Tiễn những người này đi, hai cảnh sát liếc nhau, đều cảm thấy vụ án này e rằng không phải án hiếp dâm, mà là án vu khống.

Ý tưởng này vừa mới nảy ra, hai người liền nhận được điện thoại của cấp trên, yêu cầu họ truy tra đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.