Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 14 - Chương 12



Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Bằng thực lực không thể tranh cãi, Chu Doãn Thịnh giành được giải quán quân hạng mục thanh thiếu niên cuộc thi dương cầm lần này. Nhưng rất nhiều người cho rằng thành tích của hắn không chỉ dừng lại tại đây, mà lẽ ra nên là tổng quán quân cuộc thi lần này. Các phương tiện truyền thông địa phương ở Vienna vốn định phỏng vấn hắn, nhưng ngay hôm sau lại được cho biết hắn đã về nước trước vì lý do sức khoẻ. Đây quả thực là một điều đáng tiếc.

Chu Doãn Thịnh chẳng những nổi ở nước ngoài, mà cả trong nước cũng nổi như cồn. Gần như toàn bộ màn hình ở sân bay và trạm xe buýt đều phát lại những phần thi của hắn, đặc biệt là hình ảnh tất cả khán giả đứng dậy vỗ tay sau khi màn diễn tấu kết thúc, từng gương mặt già nua rớm lệ đã chạm đến trái tim biết bao nhiêu người. Có nhà bình luận âm nhạc nói: Nếu Tiết Tử Hiên là nghệ sĩ dương cầm tầm cỡ bảo vật quốc gia, vậy thì Tiết Tĩnh Y chính là bảo vật vô giá. Tuy Tiết Tử Hiên thành danh từ năm mười ba tuổi, nhưng cho đến năm mười sáu tuổi, anh ta cũng tuyệt đối không có kỹ thuật thành thạo, cao siêu và khả năng biểu hiện âm nhạc đầy rung động như vậy.

Các phương tiện truyền thông chính thống lớn trong nước hết lời khen ngợi màn trình diễn cuối cùng của hắn, ví von đây là “màn diễn tấu tua lại thời gian”, thậm chí có cư dân mạng từ Levine thử so sánh thước phim tài liệu quý giá ghi lại màn diễn tấu của Ivanov với màn diễn tấu của hắn, dù là kỹ thuật hay tình cảm bỏ ra của hai đều tương tự đến khó tin. Rốt cuộc một thiếu nữ sinh ra và lớn lên ở thời bình đã làm thế nào để hoà nhịp với người từng sống trong mưa bom bão đạn như Ivanov, đây là một câu hỏi không lời giải đáp. Họ chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “thiên phú”, vì dù sao đi chăng nữa, thiên phú là nhân tố quyết định một người có thể vươn xa đến đâu trên con đường nghệ thuật.

Có người cả đời không làm nên tiếng tăm gì, có người mới mười mấy tuổi đã vang danh khắp trong ngoài nước, khiến người ta không thể không khâm phục.

Chu Doãn Thịnh mặc hoodie, đeo chiếc kính râm bự chảng, trở về nhà họ Tiết dưới sự hộ tống của Tiết Tử Hiên. Lúc này, Tiết Tĩnh Y đang trốn trong phòng xem video chung kết của hắn, ngón tay điên loạn nhấn đi nhấn lại mấy nút tua nhanh, tua chậm, phát lại, tạm dừng… đôi mắt tối tăm như thể muốn đục xuyên màn hình.

“Tĩnh Y, thư con chờ đến rồi.” – Tiết Thuỵ mở cửa phòng, huơ huơ mấy bức thư trên tay.

“Là thư trúng tuyển của Nhạc viện Curtis ạ?” – Tiết Tĩnh Y lập tức tắt TV.

“Không chỉ Curtis đâu, còn cả của Julia, Rochester, Nhạc viện Dân tộc Trung Hoa… nữa, tuỳ con lựa chọn.” – Tiết Thụy cũng không rõ mấy thứ này, nhận được thư trúng tuyển, ông ta tra thử trên Baidu mới biết đó là những học viện hàng đầu quốc tế. Người bình thường dẫu thi cả đời cũng không có cơ hội vào những trường này, vậy mà Hoàng Di chỉ đánh ba bản dương cầm đã qua được trót lọt, cũng coi như có chút bản lĩnh.

Tiết Tĩnh Y giành lấy tập thư trúng tuyển, bóc từng phong một ra xem, vừa mừng thầm vừa thấp thỏm, bất an. Tài năng của Hoàng Di quá mức nổi trội, trong khi cô ta giờ đây chỉ cần ngồi xuống ghế dương cầm thôi đã cảm thấy tức thở, ngón tay run rẩy, huống gì đánh đàn. Sự sợ hãi và e dè của cô ta dành cho hắn đã bén sâu vào tận xương tuỷ.

“Bố ơi, bác sĩ Trương bảo con đã điều trị tương đối ổn định rồi, khi nào thì bắt đầu phẫu thuật hả bố?” – Cô ta làm bộ bâng quơ hỏi.

Để phòng ngừa cô ta có cảm xúc mâu thuẫn, Tiết Thụy chưa bao giờ nói cho cô ta biết sẽ lấy tim Hoàng Di, chỉ thỉnh thoảng nói bóng gió rằng đã tìm thấy người hiến tạng, cô ta chỉ cần yên tâm điều dưỡng. Những ngày này, cô ta ngủ nghỉ đúng giờ, ăn no ngủ kỹ, cố gắng phục hồi đến trạng thái tốt nhất. Cô ta tự thấy mình đã có thể chống đỡ nguy hiểm khi ghép tim. Cô ta khao khát trái tim Hoàng Di đến phát điên, một mực cho rằng mọi thiên phú hơn người của hắn đều ẩn trong tim, có được nó là có được hết thảy của Hoàng Di.

“Ngày mai bố sẽ đưa con đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nếu bác sĩ thấy được, chúng ta sẽ lập tức phẫu thuật.” – Tiết Thụy hiền hoà vỗ đầu con gái.

“Vậy nếu bác sĩ gật đầu, con sẽ được phẫu thuật nhanh nhất là khi nào? Con muốn sống tiếp bố ơi.” – Cô ta siết chặt nắm tay.

“Đại khái là ngày kia, dù sao cơ thể cung tạng rất mới, lấy lúc nào cũng được.” – Tiết Thụy nói ra lời nói tàn nhẫn đến cùng cực với giọng điệu hết sức bình thản.

Nói cách khác, đến ngày kia là mình có thể sở hữu trái tim Hoàng Di? Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, Tiết Tĩnh Y đã hưng phấn đến run cả môi. Cô ta cố lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhét mấy bức thư trúng tuyển vào lại phong bì.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, dưới nhà vang lên tiếng quản gia chào hỏi Tiết Lý Đan Ny và Tiết Tử Hiên.

“Mẹ con về rồi, con xuống với mẹ đi.” – Tiết Thụy vốn định đỡ con gái xuống, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, ông ta đành phải tìm một nơi yên tĩnh nghe điện thoại. Tiết Tĩnh Y cũng không để ý đến ông ta, vội vàng chạy nhanh xuống, lao vào lòng Tiết Lý Đan Ny, sau đó định ôm lấy Tiết Tử Hiên, lại bị anh ta đẩy ra.

“Tĩnh Y, con khoẻ hơn rồi? Còn chạy được xuống nữa chứ.” – Tiết Lý Đan Ny vô cùng mừng rỡ.

Để có thể nhanh chóng ghép tim, cô ta có thể không khoẻ chắc? Chu Doãn Thịnh thầm cười nhạo, gật đầu tỏ ý chào hỏi với Tiết Tĩnh Y. Tiết Tĩnh Y cũng không có ý định gần gũi với hắn, dù sao chỉ còn mấy ngày nữa thôi, không cần đóng kịch nữa. Cô ta đã sớm chán ghét sự tồn tại của hắn.

“Dạo gần đây sức khoẻ con tốt hơn rất nhiều, mai con sẽ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.” – Tiết Tĩnh Y giơ tập thư trong tay lên, vui vẻ nói – “Mẹ, mẹ xem xem đây là gì?”

“Thư trúng tuyển Nhạc viện Curtis? Ồ, sao còn có cả Julia?” – Tiết Lý Đan Ny cầm lấy, cẩn thận xem từng bức một, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chỗ này gần như tập hợp đủ thư trúng tuyển của tất cả nhạc viện hàng đầu thế giới, hơn nữa toàn bộ đều là thư tay do viện trưởng đích thân ký gửi, ngôn từ hết sức nhiệt tình, thậm chí còn hứa hẹn những khoản học bổng kếch xù. Hiển nhiên, đối tượng mà họ tranh đoạt chính là thiếu niên sau lưng mình. Hắn đã chinh phục toàn thế giới bằng chính tài năng của mình.

Tiết Lý Đan Ny nhanh chóng liếc thiếu niên một cái, anh mắt vô cùng phức tạp.

“Mẹ, mẹ nói xem con nên chọn trường nào? Trước đây con khá là thích Curtis, nhưng giờ con lại thấy Julia cũng được phết. Mẹ có thể gợi ý một chút cho con không? Anh hai, anh nghĩ sao?” – Tiết Tĩnh Y nũng nịu kéo áo Tiết Tử Hiên, lại bị anh ta hất ra.

“Mày thì nhạc viện nỗi gì? Mày được mấy bức thư trúng truyển này dựa vào chính thực lực của mình chắc? Nếu không thì cố mà tập đàn đi, đừng mơ tưởng hão huyền.”

Câu mắng này của anh ta khiến khoé mắt Tiết Tĩnh Y đỏ bừng. Tiết Lý Đan Ny gắt một tiếng “cái thằng này” rồi vội vàng ôm con gái vào lòng mà an ủi.

Không khí trong phòng khách ngưng trệ, mà câu nói tiếp theo của Chu Doãn Thịnh càng khiến tất cả sững người – “Em cũng muốn vào nhạc viện, có được không?”

“Không thể!”

“Không được!”

Tiết Lý Đan Ny và Tiết Tĩnh Y đồng thanh hét toáng.

Chu Doãn Thịnh toát vẻ tổn thương, gương mặt vốn trắng nõn lúc này gần như trong suốt.

“Ý họ là giờ thì chưa được. Con mới vừa thi hộ Tĩnh Y, giờ lại đích thân đăng ký vào nhạc viện, chuyện đánh tráo thí sinh sẽ rất dễ bại lộ. Vì tiền đồ của Tĩnh Y, con tốt nhất chờ thêm một thời gian nữa, đợi Tĩnh Y học xong một năm rồi chú sẽ sắp xếp giúp con.” – Tiết Thụy lúc này mới vội vàng đi xuống, thấy vậy bèn ôn hoà giải thích.

Thấy thiếu niên không nói câu nào, ông ta càng tỏ ra kiên nhẫn, độ lượng – “Tiểu Di à, con là người thân duy nhất của Tĩnh Y, con nỡ lòng nào huỷ hoại thanh danh con bé? Con còn trẻ, một năm cũng không dài, chớp mắt một cái là qua. Hơn nữa, vừa rồi chú nhận được điện thoại của Bộ Ngoại giao, nói nguyên thủ Đế quốc Levine điểm danh mời con diễn tấu Đế quốc tôi tại Hội nghị thượng đỉnh mười nước thành viên vào tuần tới. Thay vì phí phạm thời gian vào việc thi cử, chi bằng con cứ chăm chỉ luyện tập, không chừng còn được lãnh đạo các quốc gia tiếp kiến nữa, đúng không nào?” – Nói đến cuối cùng, đôi mắt Tiết Thụy cũng sáng rực.

Rốt cuộc cũng đến. Chu Doãn Thịnh thầm cảm thán trong lòng. Hắn biểu hiện vượt trội như vậy sở dĩ một là vì danh tiếng, hai là nhằm nắm lấy cơ hội diễn tấu lần này. Kiếp trước, Tiết Tĩnh Y toả sáng rực rỡ trên sân khấu cuộc thi, sau đó cũng nhận được lời mời diễn tấu của Bộ Ngoại giao. Cô ta và Tiết Tử Hiên lần lượt diễn tấu Hồi ức Don Juan và Đế quốc tôi. Vì bệnh tim đột nhiên tái phát, cô ta cố nén đau hoàn thành màn biểu diễn, nỗi sợ khi cận kề cái chết và ước muốn sống còn mãnh liệt khiến cô ta bộc phát ra sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ, đả động tất cả mọi người.

Sau khi cúi người chào khán giả, cô ta ngã quỵ xuống sân khấu. Hình ảnh này được phát trực tiếp ra ngoài, khiến cô ta tức thì nổi tiếng khắp thế giới, từ đấy mở ra một cuộc đời xán lạn, huy hoàng. Sự kiên cường của cô ta được lãnh đạo quốc gia đánh giá rất cao, sau đó thậm chí còn tự mình đến bệnh viện thăm hỏi. Cũng nhờ vậy, Tiết Thuỵ bám lên được mấy nhân vật tai to mặt lớn giữa trung tâm quyền lực, việc kinh doanh cũng xuôi chèo mát mái, gạt bổn gia nhà họ Tiết qua một bên mà gây dựng sự nghiệp riêng, trở thành gương mặt sáng giá trong tầng lớp mới phất ở Trung Quốc. Dưới quang cảnh huy hoàng của họ, sự thảm thương của Chu Doãn Thịnh càng trở nên nổi bật, rõ nét.  Kiếp này, được làm lại lần nữa, Chu Doãn Thịnh đã sớm lên kế hoạch phá hỏng cơ hội lần này của Tiết Tĩnh Y.

“Nhưng mà tôi không muốn chờ nữa, tôi muốn đi học ngay bây giờ.” – Hắn nói từng câu từng chữ – “Từ khi đến nơi này, các người vẫn luôn bắt tôi để kiểu tóc, mặc những bộ quần áo giống Tĩnh Y như đúc, thậm chí dự tiệc, đi thi thay cậu ấy. Tĩnh Y nói muốn để lại dấu vết từng tồn tại trên đời, tôi cũng muốn. Nhưng hành động của các người lại khiến tôi cảm thấy… các người đang gạt bỏ giá trị tồn tại của tôi, khiến tôi trở thành cái bóng của Tĩnh Y. Tôi sẽ không biểu diễn, dù có đi cũng phải là trên danh nghĩa của chính tôi. Tôi muốn tồn tại một cách đường đường chính chính, không cần mặc những bộ đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, để cái kiểu đầu dở dơi dở chuột này. Tôi là Hoàng Di, không phải Tiết Tấn Di!” – Nói đoạn, hắn xoay người chạy ra ngoài.

Tiết Thuỵ hoàn toàn không ngờ thằng nhóc thường ngày vốn ngoan ngoãn, nghe lời hôm nay lại biết phản kháng, bèn vội vàng phất tay ra hiệu cho quản gia và y tá đuổi theo. Tiết Tử Hiên vứt hành lý xuống, chạy vèo ra ngoài.

Bước chân thiếu niên lảo đảo. Bởi vì tham dự cuộc thi, hắn gần đây lại gầy đi rất nhiều. Vạt sơ mi trắng bị gió thổi bay, càng làm nổi bật sự đơn bạc, nhỏ nhắn của hắn, như thể chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ biến mất. Tiết Tử Hiên hoảng sợ, vừa chạy vừa kêu tên hắn.

Nhưng vừa sắp đuổi kịp, ngã rẽ bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ô tô. Thấy rõ biển số, thiếu niên tức thì mở cửa trèo lên xe.

Là Tiết Diêm, ông ta đã về. Tiết Tử Hiên đăm đăm nhìn theo ánh đèn đuôi xe nhoà dần phía xa, vẻ mặt ngờ ngạc.

——————–

“Cuối cùng cũng thoát khỏi cái sào huyệt kia. Cũng may em nhanh trí, mang luôn ba lô tuỳ thân theo.” – Chu Doãn Thịnh bò nhoài lên đùi Tiết Diêm mà thở dốc, ngón tay chọt chọt cơ bắp trên đùi hắn.

“Nhầm chỗ rồi.” – Tiết Diêm nắm lấy cổ tay hắn, dẫn tay hắn mò vào nơi bí ẩn hơn.

Chu Doãn Thịnh đỏ mặt, ngay sau đó nhéo một phát trả thù. Thấy người nọ toát ra vẻ mặt như tê như phê, hắn mới bật cười hôn lên môi người nọ. Hai người đã lâu không gặp nhau, tức thì quấn riết lấy nhau. Ô tô đỗ lại cạnh biệt thự, Tiết lão tứ đợi mười phút, căn chuẩn thời gian mới nói – “Hôn nửa tiếng rồi, cũng coi như tạm đủ rồi. Mọi người đều vừa xuống máy bay, còn chưa ăn cơm chiều. Ăn no rồi vận động cũng không muộn mà, việc gì phải làm trong xe, đâu có thoải mái đâu.”

“Cũng đúng.” – Chu Doãn Thịnh xách ba lô nhảy xuống xe, sau đó cúi người bế anh chồng mình ra.

Nếu không phải tận mắt trông thấy, có chết Tiết lão tứ cũng không tin nổi thân hình mảnh khảnh kia lại có thể bế bổng ông chủ tứ chi phát triển của mình lên một cách dễ dàng như vậy. Ông chủ chí ít cũng phải 85kg, tiêu chuẩn này có lẽ đủ để hình dung là “vạm vỡ”, trái ngược hoàn toàn với hình tượng cừu non của thiếu niên. Nhưng giờ phút này, cừu non gầy gò, mảnh khảnh lại đang bế một con thú dữ mà chẳng tốn sức là bao, đã vậy còn là kiểu bế công chúa. Hình ảnh này thực sự quá tuyệt, Tiết lão tứ không dám nhìn thẳng.

Anh ta lấy xe lăn từ cốp xe ra, đẩy đến bên chân thiếu niên, sau đó cúi đầu chạy vào nhà, sợ nhìn thêm chút nào nữa sẽ bị ông chủ giết người diệt khẩu.

“Thả anh xuống, em muốn bế đến khi nào?” – Thấy thiếu niên không thèm nhìn xe lăn lấy một cái, đi thẳng về phía trước, Tiết Diêm nghiêm giọng nhắc nhở.

“Anh là Ưu Nhạc Mỹ của em.” (*) – Chu Doãn Thị nói không đầu không đuôi.

(*) “Ưu Nhạc Mỹ” là tên một loại trà sữa, trong quảng cáo trà sữa này có đoạn đối thoại như sau:

Nữ: Em là gì của anh?

Nam: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh.

Nữ: Vậy ra em là trà sữa à?

Nam: Như vậy anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay mình. (má ôi sến quá)

Nhưng rất tiếc, Tiết Diêm hoàn toàn không get được hàm ý trong câu này.

Chu Doãn Thịnh bèn tủm tỉm bổ sung – “Như vậy em có thể nâng niu anh trong lòng bàn tay mỗi ngày.” – Dứt lời, hắn toét miệng cười.

Tiết Diêm đỡ trán, muốn cười rồi lại cố nhịn, véo véo đôi môi bướng bỉnh của thiếu niên, chậm rãi nói – “Mấy tháng nữa anh sẽ qua Đức phẫu thuật.”

“Định chữa chân à? Bị em bế tổn thương lòng tự trọng?”

“Không, không liên quan gì đến lòng tự trọng hết. Hôm ấy, khi màn biểu diễn kết thúc, rất nhiều người đứng lên vỗ tay vì em, anh lại chỉ có thể ngồi. Khi rời khỏi thính phòng, Tiết Tử Hiên có thể che chở em trong lòng chen qua đám đông, anh vẫn chỉ có thể ngồi. Vì đôi chân khiếm khuyết này, anh chỉ có thể làm rất ít việc cho em, trong khi sau này em sẽ phải hy sinh rất nhiều vì anh, vì vậy anh muốn chữa chúng.” – Tình yêu có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, ngay lúc này đây, Tiết Diêm cũng muốn trở thành người đàn ông mạnh nhất thế giới. Như vậy, hắn mới có thể bảo vệ báu vật quý giá nhất của mình.

“Thực ra anh đã hy sinh rất nhiều vì em.” – Chu Doãn Thịnh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi chồng mình, khoé mắt ửng đỏ.

——————–

“Tối nay để em nấu cơm cho, hai người xem TV một lúc trước đi.” – Giúp chồng mình thay quần áo ở nhà, xỏ dép lê rồi bế hắn đến sô pha tầng một xong, Chu Doãn Thịnh vào bếp mở tủ lạnh.

“Cậu có làm được không đấy?” – Tiết lão tứ tỏ vẻ không tin tưởng.

“Đừng quên tôi sống xa cha mẹ từ nhỏ, nếu nấu cơm thôi mà cũng không biết thì chắc tôi chết đói từ lâu rồi.” – Chu Doãn Thịnh lấy từng nguyên liệu cần dùng ra, sau đó đeo tạp dề lên người.

“Nói thật, cậu chẳng giống trẻ sống xa cha mẹ từ nhỏ như trong tư liệu ghi lại tẹo nào. Cậu giống cậu ấm nhà giàu hơn, đôi khi lại như một nghệ sĩ. Tóm lại dù là ngoại tại hay nội tại của cậu đều hơn xa người khác, đè bẹp không biết bao nhiêu anh tài. Cậu thực sự là Hoàng Di?” – Tiết lão tứ tựa vai vào cửa phòng bếp, đôi mắt tràn ngập hoài nghi.

“Nghĩ thế nào tuỳ anh, dù sao tôi chính là tôi.” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo. Thấy Tiết Diêm điều khiển xe lăn mò vào, hắn vội vàng đóng cửa, mắng – “Nấu cơm thì có gì mà xem, lượn đê lượn đê.”

Tiết lão tứ xoa xoa chiếc mũi bị đập bẹp, đẩy ông chủ ra phòng khách.

Sự thực chứng minh tay nghề của Chu Doãn Thịnh không kém chút nào, mấy món ăn thường ngày được bày chỉnh tề trên bàn cơm, toả hương nghi ngút. Tiết lão tứ đói muốn chết, vừa ăn ngấu nghiến vừa khen không dứt miệng. Chu Doãn Thịnh cũng không quá chú ý ăn, chỉ chăm chăm gắp đồ vào bát Tiết Diêm. Tiết Diêm cũng bận gắp cho hắn, đũa hai người nhiều lần va vào nhau giữa không trung, phát ra tiếng lạch cạch, ngay sau đó cả hai cùng phì cười.

“Ăn thì ăn đi, cứ show tình cảm mặn nồng làm gì?” – Tiết lão tứ vô cùng khinh bỉ.

“Tôi còn chưa bắt đầu show đâu mà anh đã không chịu nổi rồi?” – Chu Doãn Thịnh trợn trắng mắt, bỏ bát đĩa không vào máy rửa bát, sau đó lấy ba cốc bánh ngọt từ lò nướng ra, đặt vào khay rồi bưng lên.

“Tráng miệng ngọt sau bữa ăn, vừa nướng xong nên hơi nóng, ăn cẩn thận.” – Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ “ăn cẩn thận”.

Nhưng Tiết lão tứ căn bản không nghe, cầm lấy bánh ngọt ngoạm vài miếng hết sạch.

Chu Doãn Thịnh lập tức che miệng anh chồng, cảnh cáo – “Đừng học anh ta, cẩn thận nghẹn chết.”

Tiêt Diêm đương nhiên là cái gì cũng nghe vợ, cắn từng miếng nhỏ, ăn chậm nhai kỹ. Chu Doãn Thịnh chống cằm, chăm chú ngắm nhìn anh chồng nhà mình. Thấy người nọ ăn hết miếng này đến miếng khác, hắn không khỏi nghển cổ nhìn vào cốc giấy, trong lòng thầm nói: Sao vẫn chưa ăn đến?

Đúng lúc này, trong miệng Tiết Diêm chợt vang lên tiếng “lộp cộp”, răng cửa bị vật cứng nào đó va phải. Hắn lấy ra xem thử, thì ra là một chiếc nhẫn kim cương dành cho nam giới.

Chu Doãn Thịnh cười sặc sụa, vừa đeo nhẫn vào ngón áp út của hắn vừa nói – “Thấy có bài báo nói có người từng hại người yêu chết nghẹn vì kiểu cầu hôn này, em còn lo anh cũng sẽ bi kịch. Không chết nghẹn là tốt rồi, không chết nghẹn thì chúng ta kết hôn thôi, đừng lãng phí sinh mệnh.” – Nói đoạn, hắn nhìn về phía Tiết lão tứ – lúc này đang che miệng nhịn cười – “Anh thấy đúng không?”

“Đúng.” – Tiết lão tứ gật đầu lia lịa, gương mặt đỏ bừng vì nín cười.

Tiết Diêm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Hạnh phúc bất ngờ này quá lớn, khiến đầu óc hắn đê mê, quay cuồng.

“Anh đồng ý chứ? Đồng ý thì mình tổ chức mấy bàn tiệc, ghi tên vào gia phả trước rồi nhân mấy ngày rảnh rỗi này đi gửi thiệp mời. Chồng à, xác nhận một câu xem nào.” – Chu Doãn Thịnh ôm cổ anh chồng, cắn tai hắn một phát, vẻ mặt cợt nhả đặc biệt gợi nện. Tiết Diêm cứng nhắc quay đầu, chỉ muốn lập tức ấn hắn lên bàn cơm mà chiếm giữ. Sao cậu ấy có thể đáng yêu đến vậy?

Tiết lão tứ bị tiếng “chồng à” của Chu Doãn Thịnh làm cho phì cười, bèn vội vàng che miệng chạy ra ngoài. Hèn gì mới nãy bảo còn chưa bắt đầu show tình cảm, giờ mới là thực sự này. Quả nhiên là chói loà đôi mắt cún hợp kim titan của anh ta.

“Mai em mang mấy tấm thiệp mẫu đến cho hai người chọn nhé. Giờ em còn có việc, đi trước đây.”

Cửa nhà đóng sầm lại. Tiết Diêm lập tức nâng thiếu niên lên, ấn lên vật cứng sưng phồng của mình, đồng thời thô lỗ gặm cắn bờ môi hồng hào, nhẵn nhụi nọ. Yêu thương cậu ấy, việc duy nhất hắn muốn làm lúc này chính là yêu thương cậu ấy một cách nồng nhiệt.

——————–

Tiết Tử Hiên về đến nhà, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng lên tầng.

“Hoàng Di đâu?” – Tiết Thuỵ nóng lòng truy hỏi.

“Bị Tiết Diêm đón đi rồi.”

“Mất dạy! Nếu không phải tao dẫn nó về, nó có thể sống yên ổn được như bây giờ chắc? Cái loại vong ân bội nghĩa, còn muốn lấy Tiết Diêm ra áp chế tao! Tao sợ nó chắc! Tĩnh Y, nó không đi thì con đi! Tiết mục biểu diễn ở Hội nghị thượng đỉnh mười nước rất quan trọng, mấy ngày này con cố gắng chịu khó luyện tập.” – Tiết Thuỵ căn dặn như thật. Tuy Tiết Lý Đan Ny và Tiết Tử Hiên đều là những nghệ sĩ âm nhạc nhất nhì Trung Quốc, nhưng ông lại không có chút hứng thú nào với âm nhạc, cũng không biết cùng một bản nhạc mà cho những người khác nhau biểu diễn thì sẽ có gì khác nhau. Năm nay vừa đúng kỷ niệm bảy mươi năm chiến thắng phát xít, mà tiền thân của Hội nghị thượng đỉnh mười nước thành viên là Liên minh chống phát xít, Đế quốc tôi là tiết mục bắt buộc, có ý nghĩa vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể chối từ. Vì Hoàng Di nhận được lời mời, ông ta cũng có thể hưởng sái, nhận được một tấm thiệp mời tham dự yến tiệc đêm cuối cùng. Đây là cơ hội để ông ta thoát khỏi bổn gia, vươn đến tầm cao mới, bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua. Thế nên không cần biết là Hoàng Di hay Tiết Tĩnh Y, dù sao chỉ cần một trong hai người cần lên sân khấu biểu diễn.

“Anh nói gì? Anh điên à? Tĩnh Y làm sao đánh được!” – Tiết Lý Đan Ny hét thất thanh. Trình độ của thiếu niên kia là gì? Dẫu có tống đến châu Âu thế kỷ trước cũng là nghệ sĩ dương cầm hàng đầu, đủ sức sánh vai với những bậc thầy như Sears, Tiết Tĩnh Y muốn thay mà được chắc? Lại còn là diễn tấu một siêu phẩm đậm tính sử thi như Đế quốc tôi, e rằng ngay cả một chương Tiết Tĩnh Y cũng không đánh hết được.

Trình độ con gái mình rốt cuộc ra sao, không ai hiểu rõ hơn bà ta. Cô ta có năng khiếu, nhưng trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không cô ta sẽ không bao giờ có thể với tới độ cao của Hoàng Di.

“Con khuyên bố nên bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn này đi. Tiết Tĩnh Y không làm được đâu.” – Tiết Tử Hiên đi thẳng lên gác, đầu cũng không buồn ngoảnh lại. Anh ta đã mệt mỏi lắm rồi, lời lên án của thiếu niên cứ vang đi vọng lại trong đầu anh ta, thể hiện rõ hắn đã phát hiện phần nào âm mưu nhà họ Tiết, bằng không hắn sẽ không nói ra câu “khiến tôi trở thành cái bóng của Tĩnh Y” chọc trúng tim đen như vậy. Thực ra cậu ấy vẫn luôn rất bất an đúng không? Thế nên mới bỗng dưng bùng nổ như vậy. Nên làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể trấn an cậu ấy, để cậu ấy trở về bên mình?

Ngoại trừ điều này, Tiết Tử Hiên không suy nghĩ được bất cứ chuyện gì khác.

Tiết Tĩnh Y vốn định từ chối, nhưng nghe mẹ và anh trai đồng loạt phủ định, lòng hiếu thắng của cô ta bỗng bùng lên, tức thì gật đầu – “Bố, con có thể thử xem.” – Chẳng phải chỉ là Đế quốc tôi thôi sao? Chỉ cần cố gắng luyện thêm, cô ta cũng có thể đánh được.

“Con gái rượu của bố, bố không tin Hoàng Di đánh được mà con lại không. Chẳng phải chỉ là ấn phím theo bản nhạc hay sao, quá đơn giản.” – Tiết Thuỵ phất tay.

Tiết Lý Đan Ny cạn lời. Tiết Tử Hiên cũng quay đầu, nhìn hai cha con với ánh mắt không thể tin nổi.

“Đây là tiết mục diễn tấu tại Hội nghị thượng đỉnh, nếu có sai sót sẽ gây nên sự cố chính trị. Tiết Tĩnh Y, mày phải hiểu giờ không phải lúc để mày phô phang. Với trình độ của mày, luyện mười năm cũng không đuổi kịp Tiểu Di đâu.” – Nghe kỹ, trong giọng nói lãnh đạm của anh ta còn ẩn hàm nét khinh miệt.

“Đúng vậy, đánh không hay nhà mình sẽ bị phê bình, Tĩnh Y con đừng làm liều.” – Tiết Lý Đan Ny kéo con gái mình.

“Con không làm liều, bố mẹ cho con vài ngày, con luyện tập một chút là được.” – Tiết Tĩnh Y vô cùng cố chấp. Mẹ và anh trai càng khuyên can lại càng khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô ta. Mấy ngày này, cô ta vẫn chưa chạm vào dương cầm lần nào, nhưng ở trong mơ, cô ta sẽ hoá thân thành Hoàng Di, khoác trên mình chiếc áo đuôi tôm đen, mặc sức múa ngón giữa thính phòng. Cảm giác thoả thuê ấy quá mức chân thật, khiến cô ta sau khi tỉnh dậy vẫn còn nhớ mãi. Cô ta nghĩ đây nhất định là tương lai của mình, một người xuất sắc hơn cả Hoàng Di.

Cô ta tin chắc là vậy, cho nên không muốn nghe bất kỳ ai khuyên bảo.

Được cô ta cam đoan, Tiết Thuỵ lập tức thúc giục cô ta đến phòng đàn.

“Đi thôi, xem xem trình độ của mày là như nào.” – Tiết Tử Hiên nhếch mép, rốt cuộc lộ rõ vẻ khinh miệt. Anh ta đã từng rất thích đứa em gái này, nhưng cô ta năm lần bảy lượt lợi dụng Tiểu Di, bắt nạt Tiểu Di, mượn tài năng của Tiểu Di hòng thoả mãn lòng hư vinh của mình, tất cả những hành vi này đã bào mòn niềm yêu thích của anh ta. Trái tim cô ta đã bị những tham vọng xấu xa khống chế, sẽ mãi mãi không thể đánh ra những tiếng nhạc thuần tuý nữa. Chỉ cần nhìn đôi mắt vẩn đục của cô ta, anh ta đã có thể đưa ra kết luận này.

Tiết Tĩnh Y không thể làm gì khác ngoài đi vào phòng đàn. Cô ta ngồi xuống trước dương cầm, hít sâu, cố gắng tìm lại cảm giác khi hoá thành Hoàng Di trong mơ. Mình là Hoàng Di, trên đời này không có bất kỳ bản nhạc nào có thể làm khó mình. Cô ta âm thầm thôi miên mình, không hề nhận ra rằng hiện thực đã bị đảo lộn. Hoàng Di không phải cái bóng của cô ta, mà chính cô ta đã trở thành cái bóng của hoàng Di sau bao ngày bị nỗi sợ đè lên vai. Mọi sự kiêu hãnh và tự tin đều đã bị dập nát hoàn toàn, thay vào đó chính là cố chấp và tự ti. Một khi chạm vào đàn, những cố chấp và tự ti này sẽ bộc phát như vũ bão.

Cô ta tìm được một chút linh cảm, nhìn nhạc phổ, nhấn phím đàn, rồi lại nhìn nhạc phổ, lại nhấn phím đàn, đánh ra một giai điệu đứt quãng không ra đâu vào đâu.

Không chỉ Tiết Tử Hiên và Tiết Lý Đan Ny nhíu chặt mày, mà ngay cả Tiết Thuỵ cũng đơ cả người. Đây là trình độ của con gái mình? Ông ta nhớ rõ ràng trước kia không phải như vậy!

Đánh đến đoạn thứ hai, Tiết Tĩnh Y rốt cuộc không thể đánh tiếp được nữa. Giai điệu lúc này đã hoàn toàn biến dạng, tựa như một con mèo bị giật mình nhảy lung tung trên phím đàn, không hề có quy luật, nói gì đến êm tai. Gọi những tiếng đàn này là tạp âm cũng không sai. Cô ta gượng đánh thêm một lúc, cuối cùng chậm rãi dừng lại, nhìn về phía cha mẹ và anh trai.

Chung quy cô ta không phải Hoàng Di, không thể đánh tự nhiên, trôi chảy như Hoàng Di được.

“Tĩnh Y, con nói thật cho bố biết, con có đánh được hay không? Bố đã đồng ý với Bộ Ngoại giao, họ cũng đã báo tiết mục này lên trên, giờ con lại bảo không làm được, sẽ hại chết bố đấy biết không?” – Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt Tiết Thuỵ tức thì xanh mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.