Thời tiết rất lạnh, tuyết lớn rơi cả đêm, mở cửa sổ ra chỉ nhìn thấy từng lớp tuyết đọng dày đặc, Mạc Sinh Bạch hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo. Hắn vốn luôn sống ở phương nam, nơi đó nóng quanh năm, cũng không có tuyết rơi. Tuyết quá mức trong suốt, trước mắt chỉ là một màu trắng xóa, nhưng khi bông tuyết rơi vào mắt lại có chút đau đớn. Nghĩ đến thân thể thật sự của chính mình còn đang nằm trong bệnh viện đeo ống thở, không khỏi có chút bi thương.
Kéo kỹ áo khoác, bước đi trên nền tuyết đọng đến đầu gối, mỗi một bước đều bước thật chậm thật trầm ổn, gió lạnh thổi tới làm Mạc Sinh Bạch có chút thanh tỉnh. Rõ ràng là một thế giới chân thật như vậy cơ mà? Đây đã là nhiệm vụ thứ ba, còn tiếp tục như vậy Mạc Sinh Bạch thật sự sẽ hoài nghi chính mình có phải đã lạc lối rồi hay không? Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay điệp mộng Trang Chu?
Trở lại phòng, nhìn thấy khuôn mặt an bình khi ngủ của Thẩm Lưu Bạch, hắn đột nhiên rất muốn hút một điếu thước. Cố gắng áp chế suy nghĩ này xuống, xoay người rửa tay chuẩn bị làm bữa sáng.
Thẩm Lưu Bạch ở trong không khí nồng đậm mùi thơm của thức ăn mà tỉnh dậy “Anh nấu gì mà thơm vậy?”
Mạc Sinh Bạch đem bữa sáng dọn lên, hai trứng ốp la cháy sém mặt ngoài, hai phần sandwich cùng một nồi cháo nhỏ, đơn giản lại phong phú. “Rửa mặt đi, rồi qua ăn sáng.”
“Được.” Ầy, không thấy được hình ảnh nam thần mặc tạp dề thật đáng tiếc!
Ăn xong bữa sáng, hai người liền làm ổ ở nhà xem phim. Màn cửa được kéo kín, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc TV đang phát ra.
Trong phim nữ chính khóc đến tê tâm liệt phế, mà nam chính mắc bệnh hiểm nghèo chỉ có thể yếu ớt mỉm cười, ánh mắt vô cùng ôn nhu “Anh sắp đi rồi, em nhất định phải quên anh. Sau đó tìm một người yêu em thật lòng, tiếp tục sống.”
Nữ chủ ánh mắt sưng húp như quả đào “Em không muốn, em chỉ yêu một mình anh!”
Thẩm Lưu Bạch có chút ngạc nhiên “Đại thần, sao anh lại thích xem loại phim này vậy? Hoàn toàn nhìn không ra đó.”
Ánh mắt Mạc Sinh Bạch không hề rời khỏi màn hình, chỉ nói “Đừng gọi tôi là Đại thần, gọi là Sinh Bạch đi.”
“A?” Thẩm Lưu Bạch vui vẻ “Được, Sinh Bạch!”
Bộ phim đã chiếu xong, kết cục là nam chính chết, nữ chính đến cuối cùng vẫn tìm một nam nhân khác kết hôn, cuộc sống vô cùng tốt đẹp, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới nam chính mà rơi hai ba giọt nước mắt mà thôi.
Kết cục này Thẩm Lưu Bạch không thích, quá hiện thực quá tàn khốc. Nếu Sinh Bạch chết, y nhất định sẽ… Mẹ nó, miệng quạ đen!
Khẽ tựa đầu lên vai Mạc Sinh Bạch, thanh âm có chút buồn “Sinh Bạch, anh bây giờ có chút nào thích em không?”
Mạc Sinh Bạch ôm y vào lòng, ngón tay hơi lạnh men theo vạt áo tiến vào, lực đạo vừa phải mà xoa bóp thắt lưng cho y. Thẩm Lưu Bạch mặt đỏ bừng, chỉ cần ở trước mặt hắn, y sẽ không thể nào ở trong trạng thái bình thường được. Y đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, động một chút mặt liền đỏ, xấu hổ muốn chết! Thẩm Lưu Bạch một mặt ghét bỏ chính mình, một mặt lại hưởng thụ phục vụ ôn nhu của Đại thần, thật sự là hạnh phúc muốn bay lên trời!
Rốt cục Thẩm Lưu Bạch cũng rời đi, Mạc Sinh Bạch gọi một cú điện thoại “Tần tổng, tôi đã suy nghĩ kỹ.”
“Thật sự đã suy nghĩ kỹ?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Mất đi anh, không chỉ là tổn thất của công ty, còn là tổn thất của giới âm nhạc. Còn có fans của anh, anh có nghĩ tới bọn họ không?”
“Tần tổng, tôi mệt mỏi rồi. Cứ như vậy đi, buổi họp báo làm phiền anh chuẩn bị.”
“Này, Mạc Sinh Bạch, này, này!” Tần Vinh tâm tình cực kỳ không tốt, còn dám cúp điện thoại của hắn? Hợp đồng rất nhanh sẽ đến hạn, nhưng ít nhất hiện tại anh vẫn còn là người của ông chủ hắn đây được chứ! Sao không nghĩ tới lần trước chuyện lớn như vậy là ai thu thập cục diện rối rắm cho anh!
“Anh, sao lại giận đến như vậy, có chuyện gì à?”
Tần Lực nhìn anh của mình, có chút tò mò rốt cuộc là ai gọi điện thoại đến mà lại làm cho anh của y tức giận đến như vậy.
“ONEBLUE gần đây đang khá nổi tiếng, em có ý kiến gì không?”
“Có thể có ý kiến gì? Anh nếu muốn hỏi mấy loại vấn đề này thì nên tìm nhóm trưởng Kim Hà, tìm em làm gì chứ?”
“Anh là anh của em đấy!” Tần Vinh thở dài “Một đám ai cũng không làm cho người ta bớt lo.”
“Có phải ông ấy đã nói gì không?”
“Ông ấy? Em nói ba à, ông không nói gì, lần trước em về nhà biểu hiện rất tốt, ông cũng sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của em nữa. Yên tâm đi.”
“Vậy anh nói chuyện chính nhanh đi, em còn phải đi luyện vũ đạo!”
“Cả ngày chỉ biết ca hát nhảy múa, không có tiền đồ! Nhưng mà, ” Tần Vinh chuyển đề tài “Em có còn nhớ ước mơ lúc trước em nói với anh không? “
Tần Lực đương nhiên nhớ rõ, khi đó y còn trẻ, không biết trời cao đất rộng, giấc mộng duy nhất chính là trở thành một ca sĩ siêu việt như Mạc Sinh Bạch. Nhưng mà đứa trẻ ngày đó đã không còn nữa, y 20 tuổi bây giờ đã sớm hình thành thói quen xem Mạc Sinh Bạch như một vị thần mà kính ngưỡng. “Anh nói lời này là có ý gì, có ai lúc còn nhỏ chưa từng có mấy giấc mơ điên rồ chứ! Em còn nhớ lúc bé anh còn nói muốn trở thành Ultraman biết biến hình đấy! “
Tần Vinh khóe miệng co rút, đó là ảnh chụp lúc sinh nhật 6 tuổi của hắn, biểu tình nghiêm túc lúc đó khi bị Tần Lực nhìn thấy liền cười đến lăn lộn, còn luôn lấy việc này ra chê cười hắn. “Nói chuyện chính, cho em một cơ hội, tuy rằng không thể đảm bảo trở nên siêu việt như Mạc Sinh Bạch, thế nào? “
“Mạc Đại thần có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ta? Anh ta có thể xảy ra chuyện gì? Gặp chuyện không may chính là anh của em đấy.”
Tần Lực nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Được rồi, nói cho em cũng được. Anh của em trước đây vì chịu áp lực, không lâu trước đây từng hãm hại hắn một lần. Mà bây giờ hợp đồng của hắn lại sắp hết hạn, hiểu chưa?”
“Anh ấy muốn rời công ty?”
“Đâu chỉ vậy.” Tần Vinh lộ vẻ buồn rầu “Anh ta muốn hoàn toàn rút khỏi giới giải trí.”
“Sao lại như vậy?” Tần Lực vô cùng kinh ngạc “Không thể nào!”
“Suy nghĩ của Đại thần không phải là loại người thường như chúng ta có thể lý giải được. Tóm lại, vị trí này của anh ta dù sao cũng phải có người thay thế, không phải sao?”
“Anh cũng biết Mạc Sinh Bạch vốn không thể nào thay thế!”
Tần Lực xoay người bước đi, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, về sau thật sự sẽ không còn được gặp lại hắn sao? Hắn tại sao lại phải đột nhiên rời khỏi giới giải trí? Chuyện của hắn cùng Tổng tài Thẩm Lưu Bạch có thật không? Nếu hắn thật sự thích nam nhân, vậy có phải cũng có thể chấp nhận y không? Vừa nghĩ tới là có thể, trái tim liền đập nhanh đến kinh hoàng.
Buổi họp báo dành cho phóng viên diễn ra trước lễ Giáng Sinh một ngày, Mạc Sinh Bạch tuyên bố chính thức rút khỏi giới giải trí, sự nghiệp của một ca thần huyền thoại cũng chân chính kết thúc. Lúc ý thức được sự thật này, rất nhiều phóng viên là fans của hắn tại hiện trường đều nhịn không được khóc lên.
Có phóng viên bình tĩnh đặt câu hỏi “Xin hỏi, là nguyên nhân nào làm cho anh đưa ra quyết định này?”
Mạc Sinh Bạch nhìn thoáng qua phóng viên kia, hóa ra là đến từ công ty F.S “Cám ơn bạn phóng viên này đã hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người ở đây đều muốn hỏi. Đầu tiên, phải cám ơn mọi người đã yêu thích và đồng hành cùng tôi qua nhiều năm như vậy. Tôi năm nay đã 28 tuổi, tuy rằng trong giới giải trí có rất nhiều người nói tuổi này vẫn còn rất trẻ, nhưng bản thân tôi cảm thấy tôi đã mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi. Một lần nữa cám ơn câu hỏi của bạn.”
Phóng viên đài quả quýt [1] hỏi “Mạc Đại thần lần này tuyên bố rời khỏi giới giải trí, có phải có liên quan đến chuyện cùng Tổng tài F.S hay không?”
Vấn đề này vô cùng sắc bén lại không có ý tốt, sắc mặt Mạc Sinh Bạch vẫn không hề thay đổi “Tôi không biết bạn phóng viên này từ đâu lại cho ra kết luận như vậy, nhưng đây chỉ là vấn đề của riêng tôi, không liên quan đến bất kỳ ai.”
Phóng viên đài trái táo[2] đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, thanh âm có chút nghẹn lời “Mạc Đại thần, ở đây hầu hết đều là fans của anh, anh, anh có thể hát một ca khúc cuối cùng tặng cho chúng tôi được không?”
[1] +[2]Theo mình tìm hiểu, Đài quả quýt chính là kênh video Iqiyi, Đài quả táo chính là trang báo Apple Daily
“Được.” Mạc Sinh Bạch tiếp nhận micro trợ lý bên cạnh đưa tới “< Quay đầu lại >, dành tặng mọi người.”
Quay đầu lại mây đã chặn đường về
Quay đầu lại chông gai đã giăng đầy
Đêm nay sẽ không còn nhiều cơ hội để ước mơ
Đã từng cùng người có chung một giấc mơ
Về sau vẫn muốn gặp người để chia sẻ
Quay đầu lại hình bóng đã đi xa
Quay đầu lại nước mắt đã mịt mờ
Lưu lại lời chúc phúc của người
Đêm rét sưởi ấm tôi
Mặc kệ ngày mai phải đối mặt bao nhiêu đau đớn cùng mê hoặc
Đã từng nhiều lần yếu ớt trong tăm tối
Mới biết được bình yên thong dong mới là thật
Quay đầu lại như một giấc mộng
Quay đầu lại lòng tôi vẫn như trước
Chỉ có đường dài vô tận, làm bạn cùng tôi
Dù không có nhạc nền, nhưng ca khúc vẫn vô cùng hoàn mỹ, thanh âm khắc khoải trôi nổi làm cho rất nhiều người khóc không thành tiếng.
“Tạm biệt mọi người.” Mạc Sinh Bạch đặt micro về chỗ cũ, vững vàng bước ra khỏi phòng họp báo, cũng bước ra khỏi thời đại thuộc về hắn.