Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Quyển 3 - Chương 34: Ngược tổng tài công ty giải trí cặn bã 11



Thẩm Lưu Bạch nhẹ mở cửa, quen thuộc tiến vào căn phòng y vốn không được phép bước vào này. Người nọ càng ngày càng yếu, cả người gầy đến trơ xương, nằm ở trên giường đắp một tấm chăn mỏng. Y chỉ có thể đợi đến đêm rồi lặng lẽ tiến vào, đã gần một tháng, y thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của người kia đang càng ngày càng yếu đi.

Người nọ đột nhiên ho một tiếng, rồi lại liên tiếp ho không ngừng, Thẩm Lưu Bạch muốn lập tức bước đến ôm lấy hắn, sau đó nói với hắn rằng có em ở đây, không sao cả. Nhưng y chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn hắn một mình đau đớn, y biết, người kiêu ngạo như Mạc Sinh Bạch sẽ không muốn để bộ dáng yếu ớt của mình lộ ra trước bất kỳ người nào.

Mạc Sinh Bạch từ trên giường ngồi dậy, cũng không bật đèn, uống ly nước đặt ở cạnh giường. Lại thấp giọng ho khan một trận, thanh âm khàn đến mức làm cho người ta đau lòng. “Em đến đây đi.”

Từ trong bóng tối bước ra, Thẩm Lưu Bạch chăm chú nhìn hắn, cũng không mở miệng nói chuyện.

“Đã đến lúc này rồi, anh cũng không muốn nói gì nữa. Anh có một trực giác, sẽ không qua khỏi đêm nay.” Mạc Sinh Bạch thoải mái cười. Thật ra không phải là trực giác gì cả, mà là hệ thống thông báo với hắn như vậy thôi.

Thẩm Lưu Bạch ôm lấy hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên cổ Mạc Sinh Bạch.

“Đừng khóc. Là người ai cũng sẽ phải chết, anh đã sớm nghĩ thông rồi.” Mạc Sinh Bạch nhẹ nhàng đẩy y ra, dùng đôi môi khô nứt hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt của y “Mặn.”

Bốn mắt chạm vào nhau, Thẩm Lưu Bạch thật cẩn thận dán môi lên, ôn nhu mà hôn, nhưng Mạc Sinh Bạch cũng không đáp lại. Đợi y hôn xong, mới nói “Em nằm cùng anh đi.”

“Được.”

Hai người sóng vai nhau nằm trên giường, Mạc Sinh Bạch mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Ba ngày sau, lễ tang.

“Xin chào, xin hỏi ngài là Tần Lực tiên sinh?”

Tần Lực nhìn vị trung niên tây trang giày da trước mắt “Đúng vậy. Xin hỏi ngài là?”

“Tôi là luật sư cá nhân của Mạc tiên sinh, gọi tôi Luật sư Lý là được. Bởi vì di chúc của ngài ấy có nhắc đến việc phân chia tài sản cho ngài, nên tôi…”

“Khoan đã.” Tần Lực cau mày cắt lời ông “Tài sản của Mạc ca không phải sẽ quyên hết cho cô nhi viện sao?”

“Đó chỉ là một phần. Trước khi Mạc tiên sinh mất đã để lại di chúc chia một nửa tài sản cho ngài, nói là sự đền bù của ngài ấy đối với ngài.”

“Hóa ra là như vậy.” Đôi mắt Tần Lực càng thêm ảm đạm, anh ấy áy náy sao? Cho dù là nói dối, cũng là một giấc mộng đẹp, là một giấc mộng mà chính mình cũng không dám hy vọng xa vời. Chỉ là hiện tại, đã tỉnh mộng mà thôi. “Vậy Luật sư Lý đem phần tài sản này quyên góp cho cô nhi viện luôn đi, anh ấy vốn không thiếu tôi thứ gì cả.”

Luật sư Lý gật đầu tránh qua một bên.

Lễ truy điệu có rất nhiều người đến, những ngôi sao nổi danh nhất hiện nay đều có thể nhìn thấy ở lễ tang hôm nay. Một số người đến là để thu hút sự chú ý, nhưng phần còn lại là thật tâm thương tiếc vị ca thần truyền kỳ nhưng mệnh bạc này.

Tần Lực quét mắt một vòng, không nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch.

Thẩm Lưu Bạch vẫn còn ở trong căn phòng tràn đầy khí tức của Mạc Sinh Bạch, tham luyến không muốn rời đi. Nằm trên giường, tìm kiếm dấu vết ở những vật xung quanh Mạc Sinh Bạch, thời điểm nhìn đến chiếc laptop kia, ánh mắt tạm dừng một chút. Mỗi đêm trước khi ngủ, y đều có thể nhìn thấy Mạc Sinh Bạch vẫn luôn gõ gõ gì đó, chẳng lẽ là nhật kí?

Mở nguồn lên, không có mật mã, desktop rất trống trải, nhưng hình nền dĩ nhiên lại là hình y! Thẩm Lưu Bạch chú ý tới một file word có tên ‘Bạch’, tay run rẩy nhấn vào.

2014.9.20

Thế nhưng thật sự cùng em ấy làm, bất quá cũng không hối hận. Vừa gặp đã nói muốn quy tắc ngầm mình, thật sự là kiêu ngạo, nhưng mà mình thích. Còn có chút cảm giác đáng yêu. Vóc người đẹp, bộ dạng đẹp, ở trên giường cũng rất tốt, có nên theo đuổi em ấy không đây? Nhưng mà mình lỡ làm mạnh như vậy, em ấy sẽ không giận chứ?

2014.10.1

Có chút nhớ em ấy, ra tay tra xét một chút tư liệu về em ấy, thế nhưng tất cả đều là tin đồn tình cảm!!! Cảm giác thật không tốt!!!!!

2014.10.10

Nhìn em ấy hướng mình đi tới, kiêu ngạo giống như một con khổng tước, lại nhìn em ấy cố ý làm rơi micro trên mặt đất, đáng yêu đến mức muốn hôn em ấy một cái! Lúc em ấy ôm mình sau khi buổi diễn kết thúc, nghe được nhịp đập trái tim mãnh liệt của em ấy. mình biết, y chạy không thoát khỏi mình đâu!

Thật ngốc, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ, chỉ cần thương lượng cùng nhân viên ánh sáng một chút là dàn xếp xong mọi chuyện. Em ấy chói mắt như vậy, lại ngồi ở hàng ghế thứ nhất, sao mình có thể không nhìn thấy chứ?

2014.10.3

Nhìn em ấy cẩn thận mà tìm cớ lưu lại, bộ dáng có chút xấu hổ lại có chút không biết làm sao thật muốn đem em ấy đặt ở dưới thân, hung hăng mà làm. Mình quả thật làm như vậy, cảm giác trong phòng tắm so trên giường tốt hơn nhiều, nghe em ấy một lần lại một lần gọi tên mình, chỉ muốn ở trên người em ấy triền miên đến chết. Mình nghĩ, mình yêu em ấy mất rồi.

2014.10.4

Hôm nay cùng ở nhà xem phim, em ấy nói không thích kết cục kia. Mình cũng không thích. Kết quả kiểm tra của mình bệnh viện đã gửi tới rồi, thời gian của mình sắp hết. Em ấy không biết, mình cũng không muốn cho em ấy biết. Lúc em ấy hỏi mình có yêu em ấy không, mình chỉ muốn đem em ấy hôn đến không thở nổi, sau đó nói với em ấy ‘Anh yêu em’.

Nhưng mà mình không thể, cuộc đời của em ấy còn rất dài, không thể bị hủy dưới tay mình.

2014.12.1

Em ấy theo chân mình suốt mười buổi buổi diễn, hôm nay là ngày tour diễn kết thúc.

2014.12.13

Hôm qua, mình rời khỏi giới giải trí, không đau buồn cũng không lưu luyến, ông trời vốn đã hậu đãi mình rất nhiều.

Người đưa mình đến bệnh viện tên là Tần Lực, mình biết đứa nhỏ này là em trai của Tần Vinh. Ánh mắt của cậu bé ấy khi nhìn mình rất dễ dàng đã có thể hiểu được. Mình đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

2014.12.4

Khi thổ lộ với Tần Lực, mình biết em ấy đang ở trong góc nhìn mình, mình không thể lộ ra chút khác thường nào được. < I love you > thật ra là muốn hát cho em ấy nghe.

Mình thấy em ấy say rượu, sự thống khổ trên mặt em ấy cũng không bỏ sót. Rốt cuộc vẫn không thể mặc kệ em ấy.
  1. 12. 15
Nhớ em ấy! Nhớ em ấy! Nhớ em ấy!

2014.12.21

Mình biết em ấy đang ở dưới lầu, thật muốn bước xuống ôm em ấy vào lòng. Căn phòng thật trống vắng.

2014.12.28

Tối hôm qua được Tần Lực đưa đến bệnh viện, mình biết tình huống của mình không tốt. Người mình có lỗi nhất chính là Tần Lực, ăn xong quả xoài được gọt, mình quyết định nói hết tất cả mọi chuyện với cậu bé ấy.

Dạo quanh xem vài chỗ an táng, chỗ nào cũng không thích!

Em ấy ở cửa đợi mình cả một ngày, mình biết em ấy đã biết hết rồi. Đóng cửa lại, không muốn để em ấy thấy vẻ mặt không đành lòng của mình.

Mỗi một câu em ấy hét lớn mình đều nghe thấy, mình cũng muốn nói, anh yêu em!

2015.1.4

Mình biết mỗi đêm em ấy đều đến, mình rất vui!

2015.1.23

Đã làm xong di chúc rồi, cuối cùng cũng có thể cống hiến một chút cho xã hội.

2015.1.25

Gần đây cảm giác không tốt lắm, thị lực cũng bị ảnh hưởng, mình thật sự rất muốn gặp em ấy.

Thẩm Lưu Bạch đọc xong toàn bộ nhật kí, rốt cục khóc không thành tiếng “Em đã nói, cả đời này chỉ yêu mình anh.”

Lấy ra con dao nhỏ trong hòm thuốc y vẫn thường dùng, hung hăng rạch xuống động mạch nơi cổ tay, máu tươi lập tức không ngừng trào ra, y cười đến xán lạn “Sinh Bạch, em rất nhanh sẽ đến tìm anh!”

Mạc Sinh Bạch vẫn luôn ở trong trạng thái linh hồn dõi theo y. Quốc họa trung, lưu bạch xử tài tối hữu vận vị. Cái tên này của y vốn có ý nghĩa hy vọng tính tình của y đừng quá mức cực đoan, nếu quá thâm tình sẽ sống không thọ.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ! Mục tiêu ngược tra Thẩm Lưu Bạch, độ hảo cảm 100, độ ngược tâm 100. Lập tức truyền tống kí chủ vào không gian chủ thần, phần thưởng là thời gian ba ngày nghỉ ngơi. Bây giờ bắt đầu truyền tống. 3, 2, 1, truyền tống thành công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.